“Hỏi lại lần cuối, em thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này mà gật đầu, cả đời lãng nhân không cho phép em hối hận!”
Phong Thiên Nhai ngước mắt nhìn hắn, khẽ hỏi: “Yến khờ, có biết bây giờ chàng trông thế nào không?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai cẩn thận rút một tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt lãng nhân. Mặt
hắn chằn chịt vết thương. Phong Thiên Nhai nói: “Lời buông ra hung ác
đến thế, nhưng nhìn lại, như đang thỉnh cầu.”
Cả người Yến Cô Minh run lên, thả lỏng tay. Nhưng tay vẫn chưa rời khỏi, đã bị Phong Thiên Nhai nắm lại.
“Sư phụ không hiểu nổi, rõ ràng là thích, sao lại phải hỏi hết lần này đến
lần khác. Hỏi nhiều lần như vậy, rốt cuộc muốn nhận được câu trả lời thế nào?” Nàng nắm tay Yến Cô Minh, tay lãng nhân khô cứng thô ráp.
“Lẽ nào ta bảo hối hận, chàng sẽ vui hơn?”
Yến Cô Minh ngoảnh mặt đi, không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Xem đi, cứ đến những lúc thế này lại không lên tiếng nữa.
Nhưng không sao.” Nàng cẩn thận vỗ vai Yến Cô Minh, “Sư phụ hiểu ý
chàng.”
Nàng kéo tay Yến Cô Minh, đặt khăn trùm vào tay hắn.
“Nào.”
Lãng nhân cúi đầu, nhìn chiếc khăn đay trong tay. Hắn thấp giọng hỏi: “Thành thân mà em chỉ cần một mảnh vải đay thôi ư?”
Phong Thiên Nhai không để ý: “Ừm… Hình như còn rất nhiều thứ khác nữa, tương
thân đính hôn đưa sính trả lễ gì ấy… Nhưng mấy chuyện đó phiền phúc quá, chúng ta vén khăn trùm là được.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong
Thiên Nhai hỉ hả nói: “Ta không cha không mẹ, chàng cũng không, mình có
thể lược bớt tương thân đính hôn rồi. Còn về đưa sính… Ừm, đó là chuyện
của chàng, tự đi mà nghĩ xem mình sẽ tặng sính lễ gì cho ta.”
Nàng nói như đùa, chẳng ngờ Yến Cô Minh lại nghiêm túc cân nhắc chuyện này thật.
“Em muốn gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta đùa chàng mà.”
Yến Cô Minh: “Em muốn gì?”
Phong Thiên Nhai: “…” Nàng nhìn Yến Cô Minh với ánh mắt dò xét, ung dung đáp, “Không ngờ chàng lại thành tâm như vậy, nếu ta từ chối thì lại như đang làm kiêu rồi. Khụ khụ, vậy ta nói đấy nhé.”
Ánh mắt lãng nhân
trầm lắng kiên định, Phong Thiên Nhai thấy vẻ mặt ấy, có cảm giác rằng
dẫu bây giờ nói muốn gì đi chăng nữa, chàng lãng nhân già này cũng sẽ
giành về cả cho nàng.
Phong Thiên Nhai cân nhắc một lúc, sau đó hắng giọng.
“Sư phụ muốn gà.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Thế nào?”
Yến Cô Minh nén giọng, trông như hơi phật ý. “Đùa ta à. Lại nghĩ ta không cho em được sao?”
Phong Thiên Nhai ngửa mặt lên trời thở dài, lại bắt đầu rồi.
Nhân lúc sự bướng của Yến Cô Minh chưa phát tác hoàn toàn, nàng vội vàng
thêm vào: “Không phải không phải, sư phụ chọn thịt gà là có lý do mà.”
Yến Cô Minh lạnh lùng nhìn nàng. Phong Thiên Nhai giải thích: “Có biết
mấy ngày trước vì tìm chàng mà ta ba ngày liên tục không ăn không uống,
cuối cùng ngất bên bờ sông, cụ Tả đã cứu ta. Có biết rốt cuộc ta làm sao mà tỉnh lại không…” Phong Thiên Nhai ra chiều bí mật, “Là thịt gà gọi
ta dậy đó.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Ba ngày
không ăn gì, vừa mở mắt đã thấy canh gà, có biết tâm tình ta khi ấy
không? Suýt thì chẳng thèm đi tìm chàng nữa rồi.”
Yến Cô Minh nghe nàng lung tung luôn tuồng, cúi đầu, chậm chạp nói:
“Xin lỗi.”
Phong Thiên Nhai sờ đầu hắn.
Yến Cô Minh: “Thiền Nhạc qua được cửa ta, nhất định sẽ đến tìm bọn em. Ta không muốn thả gã…”
Phong Thiên Nhai khoanh tay, đáp: “Cũng biết sai rồi nhỉ. Ta đã nói chàng bao lần rồi, đến lúc nào mới có thể bỏ cái thói đánh lấy mạng liều mạng
đây.”
Yến Cô Minh: “Cả đời lãng nhân luôn lấy mạng liều mạng.”
Phong Thiên Nhai: “…” Thực ra nàng biết, mỗi một người tập võ đều có cách
chiến đấu của riêng mình, muốn đổi không dễ. Nhất là loại lãng khách
giang hồ như Yến Cô Minh, khát máu liều mạng đã ăn sâu vào xương tủy từ
lâu, không thể nào sửa đổi. Phong Thiên Nhai nói: “Thôi bỏ đi, chuyện
này không thể ép buộc, sau này ta không rời chàng là được.”
Yến
Cô Minh lia mắt sang nhìn tiểu cô nương đầy kiêu ngạo kia. Đây không
phải lần đầu nàng buông lời thề sắt son rằng sẽ bảo vệ mình. Trước đây
hắn cười cái rồi thôi, giờ nghe lại, đáy lòng chợt mềm mại hơn bao lần.
Hắn cảm thấy, mình đã không còn quen thuộc với bản thân như trước nữa.
Yến Cô Minh đáp: “Thích ăn gà, sau này sẽ cho em ăn thỏa thuê.”
Phong Thiên Nhai cười khì đôi tiếng, nói: “Chàng biết không, cụ Tả làm gà ngon lắm.”
Yến Cô Minh hừ lạnh, “Là do em chưa ăn gà người khác nấu.”
“Ớ?” Phong Thiên Nhai chống cằm nhìn lãng nhân, hỏi: “Sao cơ, nghe ra chàng cũng biết làm gà ý nhỉ?”
Yến Cô Minh lười đáp. Từ nhỏ đến giờ, hắn đã phải tự lo vấn đề ăn mặc ngủ
nghỉ hằng ngày, thường qua đêm trong núi, thú hoang không thiếu, nướng
một con gà thì có gì là khó.
Phong Thiên Nhai hài lòng bảo: “Vậy thì tốt, sính lễ cứ quyết định vậy đi. Sau này ta muốn ăn thịt gà, chàng phải nấu cho ta.”
Yến Cô Minh ngoái đầu lại, có vẻ tâm trạng không tồi, nói với Phong Thiên
Nhai: “Đưa sính thì phải trả lễ, em có của hồi môn gì nào?”
Phong Thiên Nhai vỗ tay, “Sư phụ đã chuẩn bị xong từ sớm rồi!”
Nàng xuống giường, mở bọc giấy khi nãy bưng vào để cạnh giường ra, Yến Cô
Minh nghe thấy tiếng sột soạt. Phong Thiên Nhai đưa một vật cho Yến Cô
Minh, nói: “Xem này, đào hỉ. Quả này to bằng cái bánh bao, mắc hơn loại
bình thường nhiều.”
Yến Cô Minh nhìn quả đào cực to trước mặt, nhắc Phong Thiên Nhai: “Quả này biếu lúc mừng thọ mà.”
Phong Thiên Nhai: “Hề gì, cũng xài được vậy.” Nàng lại đặt một vật lên
giường, “Trứng đỏ! Sư phụ cố ý hỏi đấy, bắt buộc phải ăn nó.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai vùi đầu lấy từng món mình đã mua ra cho lãng nhân xem.
“Đây là quả mừng, gói này là bánh ngọt, ừm… Còn cái này nữa, chàng xem —–”
Phong Thiên Nhai bày một vật to ra cho Yến Cô Minh xem, “Nguyên một con
thỏ thui!”
Yến Cô Minh nhìn đồ bày đầy giường, nhàn nhạt hỏi
Phong Thiên Nhai: “Mấy món của hồi môn này, ngoài thức ăn ra thì còn gì
khác không?”
Phong Thiên Nhai đáp: “Sao, không hài lòng hả?” Nàng gạt đống trứng đỏ ra ngồi xuống, nói với Yến Cô Minh: “Sính lễ chàng
chỉ đưa một món, ta trả nhiều món thế này, có gì không hài lòng?”
Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai trợn tròn mắt trước mặt, khe khẽ cười. Càn quấy thế này, lại cảm thấy rất dễ chịu.
“Hài lòng mà.”
Phong Thiên Nhai mới an tâm, sắp gọn các thứ. Rồi lại đặt khăn trùm vào tay Yến Cô Minh.
“Ngoài đồ ăn ra thì chỉ còn cái này thôi. Nhanh lên, trùm vào rồi vén lên, chúng ta sẽ thành phu thê.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai giục hắn: “Mau lên.”
Yến Cô Minh hết cách, đành trùm khăn lên mái đầu nhỏ xinh của Phong Thiên Nhai.
Buổi đêm thoáng chốc ấm áp hẳn, khăn đỏ phủ đầu.
Khoảnh khắc ấy, dù là Phong Thiên Nhai hay Yến Cô Minh, đáy lòng đều run rẩy, mơ hồ cảm thấy, điều gì đó đã đổi thay.
Phong Thiên Nhai thầm nhủ, hóa ra phủ khăn trùm sẽ có cảm giác thế này. Nàng
chưa từng có tâm trạng như vậy, nàng trông mong, chờ đợi yến khờ vén tấm khăn đỏ che tầm mắt này lên, nàng cũng hồi hộp, tựa như người cách một
tầng khăn này không còn là gã lãng nhân mà mình vô cùng thân thuộc nữa.
Yến Cô Minh cũng lặng im. Hắn thầm nhủ, hóa ra khi phủ khăn trùm, cô bé này lại an tường như vậy, bầu không khí yên ả nhưng rất đỗi dịu dàng, khiến tay hắn run rẩy.
Từ lúc phủ khăn trùm, Phong Thiên Nhai không
nói gì nữa. Nàng không giục Yến Cô Minh, cũng chẳng hỏi han gì. Nàng
lặng lẽ chờ đợi, đợi chờ lãng nhân vén khăn trùm lên.
Thực ra,
thành thân nào đơn giản như thế, nhưng đến trước mặt hai người này,
những thứ lễ nghi rườm rà kia đều giản lược cả. Tất cả tình yêu, tất cả
tấm lòng, đều nhuốm cả vào chiếc khăn đỏ trùm đầu này đây.
Lãng nhân nhấc tay, hắn không muốn mượn lực, tuy chỉ sức từ tay mình thì rất khó để cầm được chiếc khăn mỏng ấy.
Lúc vén được một nửa, khăn lại rơi xuống. Lần thứ hai, lần thứ ba… Hắn thất bại bốn năm lần, nhưng Phong Thiên Nhai chẳng một câu giục giã.
Đến cuối cùng, ngón tay run rẩy của Yến Cô Minh cũng đã vén hết khăn trùm lên được.
“Yến khờ, từ nay về sau, chàng không còn là người không thân không bạn nữa. Ta đã là nương tử của chàng.”
Hốc mắt Yến Cô Minh đỏ lên.
Đường đời mờ mịt, thế gian vô tình, ba mươi năm nay, lãng nhân luôn cảm thấy
như thế. Hắn chưa từng nghĩ đến hôm nào đó, sẽ có một người nói với
mình, rằng Từ nay về sau, chàng không còn là người không thân không bạn
nữa.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, đáy lòng mình lại mềm mại đến dường này.
Trước mắt, người ấy vẫn ở cạnh mình như xưa, nhưng khoảnh khắc chiếc khăn
trùm được vén lên, tất cả như được thêm một tầng nghĩa nữa.
Phong Thiên Nhai chồm lên, vòng tay ôm Yến Cô Minh. Nàng nhắm mắt, khẽ khàng
buông lời: “Xem như ta đã là người của chàng.” Yến Cô Minh ngẩn ngơ ngồi trên giường. Hồi lâu sau, hắn nhấc tay lên, siết lấy Phong Thiên Nhai,
ngày càng chặt.
“Ê này, cẩn thận đấy, ép phải vết thương bây
giờ.” Phong Thiên Nhai nói. Yến Cô Minh mặc kệ, không để Phong Thiên
Nhai giãy ra. Hắn khẽ nói: “Bé con, lặng đã.” Phong Thiên Nhai ngây
người, nàng nghe ra giọng mũi khàn đặc của Yến Cô Minh. Nàng lấy làm lạ, muốn giơ tay sờ mặt hắn, nhưng lãng nhân ôm quá chặt, nàng không thể
nhúc nhích.
Ôi…
Phong Thiên Nhai bèn buông lơi trong lòng lãng nhân. Thầm nhủ, thôi kệ, lần này không đùa nữa.
Một lúc sau, Phong Thiên Nhai hết kiên nhẫn rồi.
“Được chưa thế, còn phải xơi trứng đỏ nữa.”
Yến Cô Minh: “…” Hắn nới tay, Phong Thiên Nhai ngồi phắt dậy, bày lần lượt
đồ ăn ra. Sắp bóc vỏ trứng, nàng chợt nhớ ra mình chưa làm một việc, vội vàng buông tay.
“Quên mất, còn chuyện nữa.” Phong Thiên Nhai xuống giường, xách vò rượu lên, nói với Yến Cô Minh: “Còn rượu hợp cẩn.”
Yến Cô Minh nhìn vò rượu to kia, đáp: “Có bầu không?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không.”
Yến Cô Minh: “Vậy sao mà uống?”
Phong Thiên Nhai câm nín: “Yến khờ ôi, là một trong hai lãng khách nổi danh
giang hồ, sao lại câu nệ hình thức tới vậy chứ hả, uống đại là được.”
Yến Cô Minh: “…” Hắn nhìn Phong Thiên Nhai, chậm chạp hỏi: “Sao biết ta là lãng khách nổi danh giang hồ?”
Phong Thiên Nhai tự dưng buột miệng, bịt mồm không nói nữa.
Yến Cô Minh: “Ai nói với em vậy?”
Phong Thiên Nhai: “Đừng so đo nhiều thế, nào, chúng ta uống rượu thôi.” Nàng
cúi đầu, uống trước một hớp, “Oa, thơm thật, yến khờ cũng uống thử đi.”
Yến Cô Minh sao có thể bị bịp dễ dàng như thế, hắn lặng lẽ nhìn Phong Thiên Nhai, hỏi: “Trước đây ta chưa từng kể với em, dạo gần đây em mới biết
à? Ai nói thế?”
Phong Thiên Nhai hết cách, đành kể mọi chuyện đã
xảy ra hôm nay cho hắn nghe, nhưng nàng lược bớt chiến ước giữa trung
nguyên và phiên cương, chỉ bảo mình gặp Lưu Ly Dạ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Yến Cô Minh nặng nề, lặng im không nói.
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy? Ta không biết tên lãng khách ấy có giống chàng
hay không, nhưng thực sự là nguy hiểm như nhau. Đều có thể giết người
bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.”
Yến Cô Minh chững mày, “Hắn tới đây rồi…”
Phong Thiên Nhai: “Sao, quen hắn ta à?”
Yến Cô Minh gật đầu.
Phong Thiên Nhai thoáng cảm thấy chuyện không đơn giản đến vậy, nàng ngồi
thẳng người dậy, nhìn Yến Cô Minh: “Yến khờ, chúng ta đã là phu thê, có
chuyện gì cũng phải nói với ta.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, Phong Thiên Nhai ép: “Không nói ta sẽ tự đi tìm hắn ta.” Yến Cô Minh hết cách, nói: “Đừng lộn xộn.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy thì đừng giấu ta.”
Yến Cô Minh chậm chạp đáp: “Đúng là ta có quen hắn.”
Phong Thiên Nhai: “Kẻ thù?”
Yến Cô Minh liếc nàng một cái, “Không phải.”
Phong Thiên Nhai an tâm đôi chút, “Tốt, không phải kẻ thù thì tốt. Ta ngộ ra
làm lãng nhân dễ kết thù thật. Vậy bọn chàng không phải kẻ thù của nhau, lẽ nào là bạn?”
Yến Cô Minh: “Chưa tới mức đó.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy giữa hai người từng xảy ra chuyện gì?”
Yến Cô Minh lặng im một thoáng, mới chậm rãi nói: “Cánh tay này, lúc cứu hắn đã bị Phong Đô chặt.”