Miệng nói thì hay lắm, nhưng đến lúc Lưu Ly Dạ xoay lưng bước đến sườn
núi, Phong Thiên Nhai lại lập tức lén theo sau. Còn như nàng lo Lưu Ly
Dạ sẽ ra tay với Hữu Sơn Nhân hay lo gã kiếm chuyện với Yến khờ, thì
chúng ta không biết được.
Lưu Ly Dạ là người có bản lĩnh, lại
thường hay hành tẩu đêm khuya, cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của người
khác, Phong Thiên Nhai không dám khinh nhờn, cẩn thận giấu tiếng động,
cách rất xa gã. Nàng ẩn mình trong rừng nhìn Lưu Ly Dạ đi lên sườn núi.
Hữu Sơn Nhân đang ngồi ngoài băng đá trước nhà đọc sách, thấy có người
đến, cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Lưu Ly Dạ thản nhiên đánh giá
ông một hồi, bụng bảo dạ đây hẳn là lão gác cửa mà cô nàng nói lúc nãy.
Gã hắng giọng, nói: “Kính chào tiền bối, tiểu… à, vãn bối Lưu Ly, đến
đây tìm một người, những mong tiền bối chấp thuận.”
“Ồ?” Hữu Sơn
Nhân vuốt chòm râu nhỏ của mình, ngờ vực nhìn Lưu Ly Dạ. Phong Thiên
Nhai ở đằng sau cười trộm. Gã Lưu Ly Dạ này cả người toát đầy vẻ côn đồ, ăn mặc như phường chợ búa. Trời độ cuối thu, gã ỷ mình có chân khí hộ
thể nên phanh áo, để lộ lồng ngực cường tráng rắn chắc. Nhân vật thế này lọt được vào mắt Hữu Sơn Nhân mới là lạ.
Quả nhiên, Hữu Sơn Nhân chẳng liếc được mấy cái đã xoay đầu trở về, lạnh lùng bảo: “Chỗ này
không phải nơi ngươi nên đến, nhanh chóng rời đi đi.”
Lưu Ly Dạ sầm mặt, ngoắc ngón cái về phía ngôi nhà nhỏ kia, nói: “Ta muốn gặp người trong ấy, có thể nhường đường không?”
Hữu Sơn Nhân hừ lạnh một tiếng: “Người trong ấy, ngươi nghĩ người trong ấy là ai?”
Lưu Ly Dạ: “Đương nhiên là người ta quen.”
Hữu Sơn Nhân liếc gã, nói: “Cậu ta và ngươi có quan hệ gì?”
Lưu Ly Dạ ngập ngừng, mắt đưa sang bên cạnh, thuận miệng đáp: “Ừm… Là huynh đệ ta.”
“Ồ?” Hữu Sơn Nhân xoay người lại, “Cậu ta là huynh trưởng ngươi?”
“…” Có lẽ là do danh xưng huynh trưởng này khiến Lưu Ly Dạ tạm chưa chấp
nhận nổi, gã bĩu môi, gật đầu ra chiều nhẫn nhịn, “Vầng, huynh trưởng.”
Hữu Sơn Nhân hừ: “Đúng là giống thật, đều là ngữ mọi rợ.”
“Ngươi!” Lưu Ly Dạ trợn mắt, tay khoác ra sau lưng, mảnh Lưu Ly phiến đen tuyền
vờn quanh các ngón tay mảnh khảnh của gã. Gã liếm răng, bụng bảo dạ phải gắng nhịn.
Phong Thiên Nhai nhặt hòn sỏi cạnh mình lên, nín thở
giám sát, để phòng Lưu Ly Dạ ra tay. Nếu gã lãng nhân này thực sự muốn
ra tay, Hữu Sơn Nhân ngã xuống chỉ trong một chiêu là cùng.
Nhưng một chốc sau, ám khí vẫn chưa rời tay, Lưu Ly Dạ vừa nghiến răng vừa
tốt tính giải thích chuyện mình và Yến Cô Minh có “tình nghĩa huynh đệ”
cho Hữu Sơn Nhân nghe.
“Không ngờ cũng là người biết giữ lời.” Phong Thiên Nhai kinh ngạc nhìn gã.
Lãng nhân đen mặt bị Hữu Sơn Nhân chế giễu cả nửa ngày, cuối cùng được cho
phép vào nhà thăm “huynh trưởng”, gã ôm quyền, mắt lăm lăm nhìn thẳng
Hữu Sơn Nhân rồi hành lễ, ngoài mặt cười nhưng trong dạ thì không.
“… Đa tạ tiền bối.”
Hữu Sơn Nhân phất tay, cầm sách rời đi.
Phong Thiên Nhai nhìn một mình Lưu Ly Dạ còn đang đứng ngoài triền núi. Gã cứ tần ngần mãi ở cửa mà không nhúc nhích. Phong Thiên Nhai hơi lấy làm
lạ, nàng tiến lên, thấy Lưu Ly Dạ đứng ngẩn ra ngoài cánh cửa gỗ.
“Lưu Ly, vào đi.”
Bên ngoài ầm ĩ thế kia, Yến Cô Minh đương nhiên đã nghe thấy cả. Lưu Ly Dạ
ngớ người, sau đó chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, cười giễu một tiếng,
đẩy cửa mà vào.
Yến Cô Minh vẫn nằm trên giường, Lưu Ly Dạ nhìn
hắn —– Cả người tàn tạ, đầy rẫy vết thương, sự yếu ớt này khiến Lưu Ly
Dạ lạ lẫm vô cùng. Nhưng… những điều này chẳng là gì cả.
“… Ngươi vẫn còn sống.” Lưu Ly Dạ nhướng mày, thản nhiên nói.
“Ừm.”
Lưu Ly Dạ đến trước giường, buông mắt nhìn Yến Cô Minh, hỏi: “Ngươi bị
thương đã mấy tháng, dù vết thương có nặng hơn cũng phải khỏi rồi, tại
sao giờ vẫn thế này? Chẳng lẽ thương cũ chưa lành lại chồng thêm thương
mới?”
Yến Cô Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lưu Ly Dạ khoanh tay tựa tường, uể oải hỏi tiếp: “Sao ngươi không hỏi ta tìm thấy ngươi bằng cách nào?”
Yến Cô Minh: “Sao ngươi tìm thấy ta?”
Lưu Ly Dạ: “Đương nhiên có người dắt ta đến.”
Yến Cô Minh bấy giờ mới mở mắt, hắn lạnh lùng nhìn Lưu Ly Dạ: “Ai dắt ngươi đến?”
Lưu Ly Dạ: “Ân nhân cứu mạng ngươi đó.”
“…”
Yến Cô Minh không nói gì, Lưu Ly Dạ đế thêm: “Kể ra thì cũng có duyên, ta
cũng mới tới khu này, lại gặp ngay cái cô… Ừm, cô nàng ấy tên gì ta còn
chưa biết.” Lưu Ly Dạ liếm răng, hỏi Yến Cô Minh: “Nàng ấy tên gì?”
Yến Cô Minh không trả lời gã, hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại đến khu này?”
“…” Ánh mắt của Lưu Ly Dạ sầm xuống ngay, gã lạnh lùng bảo: “Ngươi cho rằng ta đến đây là vì cái gì?”
Giọng Yến Cô Minh thong thả trầm thấp, “Lưu Ly, chuyện này không can tới ngươi.”
“Không can tới ta?” Lưu Ly Dạ nhẹ nhàng lặp lại bốn chữ này, ánh mắt lững lờ,
chốc tàn nhẫn chốc đau thương. Yến Cô Minh vẫn không nói gì, Lưu Ly Dạ
rốt lại thở dài, nói: “Yến tử, ta tưởng ngươi chết rồi.”
Yến Cô Minh: “Bây giờ ngươi vẫn có thể nghĩ như thế.”
“Khà.” Lưu Ly Dạ cười hừ, nói: “Ngươi có biết Lung Ngọc quay vào rừng tìm
nhưng không thấy ngươi, lúc về tâm trạng thế nào không?”
Yến Cô Minh: “…”
Lưu Ly Dạ khẽ bảo: “Tỷ ấy cho rằng ngươi đã chết.”
Yến Cô Minh: “Ta không ngờ ngươi lại là người so đo sống chết đấy.”
Lưu Ly Dạ cười đáp: “Ngươi sống chết thế nào, ta không quan tâm. Còn những
chuyện nên làm, ta đương nhiên sẽ làm. Nhưng mà…” Gã chuyển đề tài,
nhướng mày nói: “Ta không quan tâm, không cón nghĩa là người khác cũng
thế.” Ý gã là gì, Yến Cô Minh hiểu, hắn nói: “Ta không muốn nói thêm bất cứ điều gì, tỷ đệ hai người không nợ nần gì ta.”
Hắn khẽ gập tay trái, chống người ngồi dậy. Động tác của hắn vẫn chậm như trước, nhưng Lưu Ly Dạ lại không tiến lên giúp.
Yến Cô Minh ngồi dậy, đầu hơi cúi, vài sợi tóc khô cứng buông xuống trước
mắt, hắn hất đầu, dùng con mắt duy nhất còn lại thản nhiên nhìn Lưu Ly
Dạ, nói: “Ta nói rõ rồi đấy, chuyện Phong Đô, ngươi đừng nhúng tay vào.”
“Ồ?”
Lưu Ly Dạ lạnh lùng nhìn Yến Cô Minh, buông lời: “Yến tử, ngươi phải hiểu
một điều rằng —– Không phải chỉ mỗi ngươi và gã là có thù với nhau.” Gã
khoanh tay, xoay lưng lại: “Trước khi đến đây, Lung Ngọc bảo ta phải báo thù cho ngươi.”
Yến Cô Minh: “…”
Lưu Ly Dạ thở vắn than
dài: “Nữ nhân ấy mà, luôn đa sầu đa cảm như vậy, huống hồ còn là người
phong tình như tỷ ấy.” Lưu Ly Dạ nhếch mép, cười lạnh: “Ta lại không nói với tỷ ấy rằng —– Dù ngươi có chết thật đi nữa, ta cũng chẳng có ý định báo thù thay. Nhưng, tên Phong Đô này, là kẻ mà ta đã thề phải giết.”
Lưu Ly Dạ trầm giọng, lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta là cùng một loại
người, trong mắt chỉ có ơn thù của chính mình. Ngươi và gã có thù, ta
cũng vậy.”
Gã thả lỏng người, tựa vào bức tường sau lưng, rút một vật trong ngực áo ra ném lên giường. Yến Cô Minh không đưa tay đón lấy, chếch mắt nhìn một cái, là một túi vải nhỏ.
“Đồ của Lung Ngọc, tỷ ấy dặn ta đặt lên xác Phong Đô, coi như đã dốc hết sức vì ngươi.”
Yến Cô Minh chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi đưa mắt đi.
Lúc hắn dời mắt đi, thờ ơ nhìn thoáng qua góc cửa sổ, chợt khựng lại —– Ở
góc ấy có một cái lỗ nhỏ, là nơi thường ngày sẽ chẳng chú ý tới, nhưng
chẳng biết tại sao hôm nay Yến Cô Minh lại trông thấy rõ ràng đến vậy.
Một con mắt tròn xoe ngay cái lỗ ấy, chớp chớp nhìn mình.
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai thấy Yến Cô Minh phát hiện ra mình, cũng chẳng tránh né, chỉ dời mắt đi, kê miệng vào.
Môi nàng hết khép lại mở, lặng lẽ ra hiệu với Yến Cô Minh —–
[Bảo gã đừng chõ mõm vào chuyện bao đồng.]
Yến Cô Minh: “…”
Hắn không đỡ lời nổi, Lưu Ly Dạ lại chẳng phát hiện ra chuyện lạ. Gã nói
với Yến Cô Minh: “Ta không định báo thù cho ngươi, nhưng ta đã nhận lời
Lung Ngọc làm một chuyện khác.”
Yến Cô Minh nhìn gã.
Lưu
Ly Dạ liếc vai cụt của Yến Cô Minh, lạnh nhạt nói: “Có phải do không cầm được kiếm nên ngươi quyết định từ bỏ không?” Yến Cô Minh hờ hững, hắn
biết Lưu Ly Dạ tính nói gì rồi.
“Khà.” Lưu Ly Dạ khẽ cười một
tiếng, nói: “Yến tử, nếu ngươi từ bỏ, thứ không giữ nổi không chỉ mỗi
kiếm nữa.” Gã nói xong liền đứng dậy, có vẻ muốn rời đi.
Yến Cô Minh rốt cũng mở miệng: “Ngươi định làm gì?”
Lưu Ly Dạ: “Làm chuyện ta đã nhận lời.”
Yến Cô Minh: “Ta không cần.”
“Ngươi không cần cái gì!?” Lưu Ly Dạ quay phắt người lại, đưa ánh mắt tàn nhẫn nhìn Yến Cô Minh. “Không cần Huyết Yến của ngươi, hay không cần danh dự của ngươi!?”
Lời nói đầy giận dữ, kèm theo đó là sát khí không
thể nào che giấu nổi. Luồng khí này quá mãnh liệt, khiến người mà Phong
Thiên Nhai đang vác trên lưng trốn theo mình bừng tỉnh.
Thiền
Nhạc vừa mới tỉnh lại, Phong Thiên Nhai đã nhận ra ngay. Nàng sợ Lưu Ly
Dạ phát hiện, lập tức bịt mồm Thiền Nhạc. Đao thủ mở to mắt, vô thức
muốn ra chiêu tránh đi, Phong Thiên Nhai vội vã dán chặt lấy gã, đưa tay trước miệng mình ra dấu, chốc chốc lại chỉ vào nhà, lắc đầu thật mạnh.
Thiền Nhạc thấy Phong Thiên Nhai ra hiệu, cũng hiểu ý nàng, bèn phối hợp ngậm miệng lại. Vóc người gã quá cao to, được Phong Thiên Nhai đùn vào sau
nhà.
Trong nhà có người, Thiền Nhạc đương nhiên biết điều này, gã từ bấy chưa bao giờ trải qua chuyện ôm tường nghe trộm người khác nói
chuyện, chững mày cảm thấy không ổn. Ngặt nỗi gã thực sự có chuyện muốn
hỏi Phong Thiên Nhai, đành phải ở lại đây nghe chung với nàng.
Phong Thiên Nhai dời Thiền Nhạc sang chỗ khác, mình lại áp sát tường trông vào. Nàng ra dấu bằng miệng với Yến Cô Minh —–
[Bảo gã đi về —– Đừng chõ mõm vào chuyện người khác.]
Yến Cô Minh hơi bất đắc dĩ, đáp: “Người khác muốn làm gì, ta không quản nổi.”
Một lời này đáp luôn cả hai. Lưu Ly Dạ nói: “Ta muốn làm gì, ngươi đích xác không quản nổi. Còn nữa, sau khi ngươi lành thương, có thể về Mai
Nguyệt cư thăm một chuyến.”
Phong Thiên Nhai trừng mắt lườm Yến Cô Minh —— [Ta sẽ không cho phép gã ta động vào Phong Đô! Chàng liệu mà làm!]
Không động vào Phong Đô… Yến Cô Minh hiểu ý nàng, sầm mặt xuống. Lưu Ly Dạ
xoay người đi ra cửa, nói: “Ta phải đi rồi, ngươi an tâm dưỡng thương
đi.”
Yến Cô Minh trầm giọng bảo: “Ngươi đừng động vào gã.”
“Hả?”
Yến Cô Minh nghiến răng, nhẫn nại lặp lại: “Phong Đô… Ngươi đừng động vào gã.”
Lưu Ly Dạ híp mắt: “Yến tử, ngươi bị thương nên lẩm cẩm rồi hả?”
Yến Cô Minh ngước mắt nhìn gã.
“Ta chỉ nói với ngươi thế thôi, nếu ngươi không nghe, những chuyện sau này ta không bảo đảm cho ngươi được đâu.”
“Cái gì?”
Yến Cô Minh trầm giọng, nhả từng chữ.
“Đừng động vào Phong Đô.”
Lưu Ly Dạ cũng phát cáu, gã nhếch mép, đưa lưỡi liếm răng. “Tiểu gia muốn
động vào ai, còn cần người khác phải đồng ý à?” Gã hờ hững nói: “Thiền
Nhạc và gã hôm nay chiến một trận, gã tổn hao cực lớn. Đêm nay, tiểu gia cứ muốn mạng gã đấy —–“
Chính lúc Lưu Ly Dạ đang nói chuyện, cửa nhà bỗng bị đẩy bật ra, một đạo chưởng khí bổ thẳng về phía lãng nhân!