Lại hai canh giờ trôi qua, Yến Cô Minh thức dậy. Lúc tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong lòng Phong Thiên Nhai, hắn liền cựa mình
muốn ngồi dậy.
Phong Thiên Nhai đã biết Yến Cô Minh dậy từ lâu nhưng vẫn ôm chặt lấy, không để hắn nhúc nhích.
Yến Cô Minh: “Làm gì thế?”
Phong Thiên Nhai cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần không tệ. Dù lãng nhân có
to hơn mình những hai vòng ôm, Phong Thiên Nhai vẫn ôm lấy hắn, nhẹ
nhàng hỏi: “Chàng dậy rồi?”
“Ừm.”
“Có đói không?” Nàng vừa nói vừa duỗi một tay với gói hành trang đã sắp sẵn cạnh mình, lấy một cái bánh bao không nhân ra. “Này, ăn đi.”
Yến Cô Minh đón lấy bánh, nhìn qua hai lượt, nói với Phong Thiên Nhai: “Em để ta ngồi dậy trước đã.”
Phong Thiên Nhai siết chặt cánh tay, “Không, chàng cứ ăn thế này đi.”
Nàng nằm sau lưng Yến Cô Minh, không trông thấy vẻ mặt nàng, hắn cau mày trầm giọng: “Em lại quấy gì đấy?”
Phong Thiên Nhai cười khì: “Có quấy gì đâu, cho sư phụ gần gũi một tý thì đã
sao, hôm qua ta ôm cả đêm cơ mà.” Yến Cô Minh nghe thế, mặt lại nóng
hổi. May mà mặt hắn bây giờ chỗ đen chỗ đỏ chẳng ra sao, nên trông không rõ. Hắn cũng chả kỳ kèo với Phong Thiên Nhai nữa, bắt đầu ăn bánh bao.
Trong lúc hắn ăn, Phong Thiên Nhai sờ các khớp cánh tay và bắp chân hắn một lượt. “Sao rồi, khá hơn chưa?”
Yến Cô Minh: “Không sao.” Hắn vùi đầu ăn bánh, Phong Thiên Nhai im lặng một chốc, chợt lên tiếng gọi, “Yến khờ.”
Yến Cô Minh ừm một tiếng.
Phong Thiên Nhai bảo: “Vết thương của chàng ít nhất cũng phải hai tháng nữa
mới lành, hai tháng này chúng ta không thể để đám Diễm lâu tìm thấy. Cái Mai Nguyệt cư mà chàng bảo ấy, nơi đấy có thích hợp để dưỡng thương
không?”
Yến Cô Minh khựng lại một chút, nói: “Chủ
nhân Mai Nguyệt Cư là chỗ quen biết cũ của ta, nàng ấy sẽ cho chúng ta ở lại. Nhưng…” Phong Thiên Nhai hỏi: “Nhưng làm sao?” Yến Cô Minh rũ mắt, đáp: “Chúng ta không cần phải dưỡng thương ở đấy, chỉ đưa Lưu Ly Dạ về
rồi rời đi là được.”
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy, chàng không muốn ở lại đấy à?”
Yến Cô Minh: “Không cần phải làm thế.”
Phong Thiên Nhai gật đầu, nói: “Thôi vậy, chàng không muốn thì khỏi ở lại.”
Nàng cười đôi tiếng, lại hỏi: “Yến khờ, nói sư phụ nghe, chàng muốn
dưỡng thương ở đâu?”
Yến Cô Minh chẳng cần phải nghĩ đã đáp: “Đỉnh Thiên Nhai.”
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai nghe được đáp án đúng với dự đoán, cười vui vẻ.
Nàng vỗ vai Yến Cô Minh, bảo: “Sao bây giờ miệng mồm chàng lại ngọt
vậy?”
Yến Cô Minh cười giễu một tiếng, không nói nữa. Phong Thiên Nhai tiếp lời: “Trước đây chàng cứng như đá ấy, chẳng thú
vị chút nào. Bây giờ thì hay rồi, biết thuận theo ý sư phụ rồi, phải giữ vững nếp này đó.”
Yến Cô Minh hỏi: “Giữ vững thì được gì?”
Phong Thiên Nhai kề môi lại gần tai hắn, đáp: “Thì sẽ có lợi cho chàng chứ sao.”
Yến Cô Minh: “Lợi gì?”
Phong Thiên Nhai ve vuốt mặt lãng nhân, sâu lắng đáp: “Hỏi nhiều thế làm gì, cứ biết có lợi là được rồi.”
Yến Cô Minh cười một tiếng, nói: “Em khác người, lợi của em, nhiều khi lãng nhân nuốt không trôi.” Phong Thiên Nhai bảo: “Nuốt không trôi là do
chàng gà. Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chàng không những
nuốt trôi mà còn sướng mồm nữa kìa.”
Yến Cô Minh: “…”
“Còn bây giờ…” Phong Thiên Nhai chuyển chủ đề, chậm rãi nhích người, dìu Yến Cô Minh tựa vào một gốc cây rồi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Lại
khoanh tay, nhàn nhã nhìn người đang nằm bên kia.
“Ngó chừng giờ giấc, có một số kẻ cũng nên dậy rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Lưu Ly Dạ nằm trên đống cỏ khô cũng giật ngón tay đôi lần. Phong Thiên Nhai nhận huyệt rất cừ, điểm huyệt còn cừ hơn. Với thủ pháp ấy, kẻ bị khống chế sẽ hôn mê bao lâu, tỉnh vào lúc nào, Phong Thiên
Nhai nắm rõ trong lòng.
Yến Cô Minh tựa vào cây, nhìn Lưu Ly Dạ đang nằm xa kia.
Lúc mới mở mắt, Lưu Ly Dạ còn hơi mơ màng. Mê man cả một ngày hơn, bây giờ
đầu óc có tỉnh thì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn ổn trở lại. Gã nằm dưới
đất, mắt nhìn lên trời. Trên đầu gã chi chít cây cành, giờ đã cuối thu,
lá trên cây đã vàng dần nhưng vẫn chưa rụng bao nhiêu.
Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh rất ăn ý với nhau, đều im lặng.
Quay lại với Lưu Ly Dạ, dù gì gã cũng là người tập võ, chẳng tốn mấy khắc đã nhận ra bầu không khí xung quanh khác lạ. Gã lia mắt sang, trông thấy
Phong Thiên Nhai đang đứng bên cạnh. Thoắt cái, mắt đã nhíu lại, Lưu Ly
Dạ nhanh chóng trở người đứng dậy!
Không lâu trước
đó, tuy Phong Thiên Nhai có khống chế gã, nhưng không khiến gã bị
thương. Bây giờ Lưu Ly Dạ chỉ có một vết ngoại thương trên tay, chưa kể
ấy còn là do gã tự nắm lấy lưỡi kiếm của Phong Thiên Nhai mà ra.
Thế là một loạt động tác xoay người đứng lên lùi bước rút đao ngay lúc này
của gã chẳng chịu mảy may ảnh hưởng —– Nếu phải kể thì vấn đề duy nhất
mà gã mắc phải chính là, mất vũ khí rồi!
Lưu Ly Dạ:
“…” Vừa sờ một cái, Lưu Ly Dạ đã nhận ra thắt lưng trống không, ngực áo
cũng thế. Tất cả Lưu Ly phiến trên người đều đã bị lấy đi. Gã liếm răng, nhìn Phong Thiên Nhai, từ tốn cất tiếng: “… Mỹ nhân.”
Phong Thiên Nhai rút một gói nhỏ trong ngực áo, mở ra, bên trong leng keng những mười mấy mảnh Lưu Ly phiến.
Lưu Ly Dạ híp mắt, “Nàng muốn thế nào?”
Phong Thiên Nhai không trả lời gã, ngoảnh bước đến bên Yến Cô Minh, bó gối
ngồi xuống. Nàng hỏi Lưu Ly Dạ: “Sao ngươi không hỏi xem đây là đâu?”
Lưu Ly Dạ nhìn xung quanh, núi rừng hoang dã, chẳng một bóng người. Gã bảo: “Là đâu cũng thế, quan trọng là nàng muốn làm gì. Hoặc nên hỏi…” Nói
đoạn, gã lia mắt sang Yến Cô Minh ngồi cạnh đấy, ánh mắt người nọ bình
thản, thấp thoáng vẻ bực mình. Lưu Ly Dạ tiếp tục: “Hoặc nên hỏi, bọn
nàng muốn làm gì?”
Phong Thiên Nhai gãi đầu, nói với
Lưu Ly Dạ: “Ta không muốn giấu ngươi, cũng chẳng cần phải giấu. Ta và
Yến khờ muốn đưa ngươi đến Mai Nguyệt cư, tìm người quản lý, để ngươi
khỏi đến phá hôi Diễm lâu nữa.”
Lưu Ly Dạ ờ một tiếng thật dài, “Mai Nguyệt cư…” Gã liếc Yến Cô Minh, ra chiều nghiền ngẫm: “Thì ra là Mai Nguyệt cư.”
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy?”
Lưu Ly Dạ lắc đầu, “Không có gì. Tiểu gia chỉ đang cảm thán, có một số
người đã mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng biết mình nên làm những gì rồi.”
Phong Thiên Nhai nhíu mày, bảo: “Là sao, nói rõ xem.”
Lưu Ly Dạ tiếp tục lắc đầu. Phong Thiên Nhai có cảm giác mình không hiểu ý
gã, nhưng không phải hoàn toàn chẳng hiểu. Nàng nhìn Yến Cô Minh, hỏi:
“Yến khờ, gã nói thế là sao?”
Yến Cô Minh không nhìn
Phong Thiên Nhai, chỉ trông sang Lưu Ly Dạ, khẽ nói: “Lưu Ly, ta biết ý
của ngươi, nhưng chuyến này bọn ta đưa ngươi về Mai Nguyệt cư rồi sẽ rời đi ngay.”
Lưu Ly Dạ: “Ngươi muốn đi đâu?”
Yến Cô Minh không trả lời rõ, chỉ lạnh nhạt nói hai chữ, “Rời đi.”
Lưu Ly Dạ nhìn hắn, hồi lâu sau lại gật đầu, không nhiều lời nữa. Sau đó gã lại trông sang Phong Thiên Nhai ngồi xổm bên cạnh, cười bảo: “Mỹ nhân,
vậy tiểu gia sẽ đi cùng hai người một chuyến.”
Phong Thiên Nhai lấy làm lạ: “Ta còn tưởng ngươi sẽ chạy trốn.”
Lưu Ly Dạ khoanh chân, cẩu thả ngồi xuống, “Chạy trốn, sao tiểu gia phải
chạy?” Gã ngồi xuống rồi vừa khéo lại nhìn thấy hành trang đặt bên góc,
trong đó đầy bánh bao không nhân trắng muốt. Lưu Ly Dạ vui vẻ, đã gần
hai ngày không ăn gì, giờ gã đã đói hoa mắt cả, trông thấy đồ ăn, chẳng
hỏi gì đã tóm lấy nhét vào mồm.
Phong Thiên Nhai thấy gã ngấu nghiến bánh bao, bèn đưa túi nước sang: “Chẳng ai giành với ngươi hết, có quyền ăn chậm lại.”
Lưu Ly Dạ đón lấy túi nước, dốc một hơi cạn sạch.
Gã nuốt từng miếng to, Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh ngồi cạnh nhìn. Lưu Ly Dạ chả xem ai ra gì, chẳng mấy chốc đã ngốn tất cả số bánh còn lại.
Phong Thiên Nhai nhìn gã, nói: “Đây là lương thực cả chuyến, ngươi ăn sạch
rồi. Còn phải đi ba bốn ngày nữa, ngươi phụ trách chuyện ăn uống đi.”
Lưu Ly Dạ no bụng, vừa lòng thỏa ý tựa người ra sau, phanh áo, để lộ lồng
ngực rắn rỏi. Gã thỏa mãn híp mắt lại, bảo Phong Thiên Nhai: “Mỹ nhân,
chuyện ăn uống của nàng cứ tính vào phần tiểu gia.” Gã càng nói ánh mắt
càng không đứng đắn, quét đến chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh tinh
tế dưới cổ áo Phong Thiên Nhai. Chậm rãi buông lời: “Nàng muốn thưởng
thức món gì nào, nói tiểu gia nghe…”
Phong Thiên Nhai: “…”
Trời đã sáng, sương sớm nhàn nhạt, chốn núi sâu rừng thẳm tịch lặng vô cùng, chỉ có tiếng chim chóc thú hoang thỉnh thoảng vọng lại từ tận trong
thung lũng.
Bầu không khí bất chợt trở nên kỳ lạ, ánh mắt Yến Cô Minh thâm trầm, nhìn mà như không nhìn Lưu Ly Dạ. Phong
Thiên Nhai phủi tay đứng dậy, bảo: “Đừng quấy nữa, hai người chờ đây, ta đi đổ đầy nước rồi lên đường.” Nàng bước đến trước mặt Lưu Ly Dạ nhặt
túi nước lên, Lưu Ly Dạ rục rịch, có vẻ cũng muốn đứng dậy. Phong Thiên
Nhai hiểu ý, liếc gã một cái, nói: “Ngươi khỏi đi, ở lại đây.”
Lưu Ly Dạ cười khẽ, lại ngồi xuống.
Phong Thiên Nhai cầm túi nước đi, bắt đầu tìm suối. Sau khi nàng đi, nụ cười
trên mặt Lưu Ly Dạ nhạt dần, gã nhìn Yến Cô Minh ngồi đối diện, hỏi:
“Sao ngươi tự dưng lại nghĩ thông, muốn về Mai Nguyệt cư?”
Yến Cô Minh lạnh lùng liếc gã, đáp: “Không phải ta về, là bọn ta đưa ngươi về.”
“Ha.” Lưu Ly Dạ cười lưu manh, nói: “Thôi kệ ngươi có nói thế nào, chịu quay
về cũng đã là chuyện tốt. Yến tử, ngươi đã quyết định về thì ta cũng sẽ
nhường một bước.” Gã khẽ nói, “Lần này, ta đồng ý rút tay. Chờ ngươi
lành lặn, chúng ta lại cùng nhau báo thù!”
Yến Cô Minh nghe gã nói, không để lộ cảm xúc, hắn không đồng ý, cũng không bác lại.
Lưu Ly Dạ: “Sao ngươi chẳng nói gì?”
Yến Cô Minh vẫn im lặng.
Không lời hồi lâu, sắc mặt Lưu Ly Dạ ngày càng khó coi, gã nhìn Yến Cô Minh
chằm chặp, nói: “Yến tử, ta cảm thấy mình không còn nhận ra ngươi nữa!
Ngươi bắt đầu rét việc rồi!”
Gã bức bách từng lời,
Yến Cô Minh lặng im một chốc, mắt lướt đến đống tro đen dưới đất, ấy là
đống lửa mà Phong Thiên Nhai cời đêm qua. Hắn nhàn nhạt đáp một câu: “Có lẽ thế.”
Lưu Ly Dạ đứng phắt dậy, nhìn Yến Cô Minh
với vẻ khó bề tưởng tượng nổi. Trước kia, đừng bảo thừa nhận, đến cả khi bị kẻ khác hỏi bốn chữ “Ngươi sợ rồi à”, Yến Cô Minh cũng sẽ chỉa kiếm
đối địch, còn giờ đây, với lời khiêu khích vụng về này, hắn lại gật đầu.
“Ngươi thay đổi thật rồi.” Lưu Ly Dạ thốt lên, “Ngươi và ta quen nhau đã gần
hai mươi năm, hôm nay ta mới biết hóa ra ngươi cũng có thứ để sợ. Yến
tử, ngươi sợ chết à?”
Lưu Ly Dạ lạnh lùng cười. Yến Cô Minh điềm nhiên nhìn gã, giọng trầm lắng thờ ơ.
“Ta sợ chết, sợ nàng ấy sẽ chết.”