“Tai họa hại người hại mình.”
Phong Thiên Nhai dứt lời, bốn bề tĩnh lặng.
Yến Cô Minh: “Ý của cô là, đánh không đánh trả, chửi không chửi lại, ấy mới là đúng?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu.
Yến Cô Minh: “Cô từng sống những ngày không bằng chết chưa.”
Phong Thiên Nhai lại lắc đầu.
Yến Cô Minh: “Cô từng bị kẻ khác xem như chó mà đối xử chưa.”
Phong Thiên Nhai: “Chưa.”
Yến Cô Minh: “Nếu chưa, vậy thì đừng thừa lời nữa.”
Hắn xoay người.
“Cô cứu mạng ta, ta cảm ơn. Nhưng con đường của lãng nhân, chỉ có mỗi bước chân của họ.” Dứt lời, hắn không chờ Phong Thiên Nhai mà đi khỏi đấy.
Phong Thiên Nhai nhìn theo bóng lưng hắn.
“Lời ta nói, bây giờ anh nghe không lọt tai. Nhưng một ngày nào đó, anh nhất định sẽ hiểu.”
Đường phố ồn ào át mất lời Phong Thiên Nhai, chẳng biết nam nhân cao to kia có nghe thấy không.
Nàng bám theo sau Yến Cô Minh, Yến Cô Minh sải từng bước dài, đầu không ngoảnh lại.
Phong Thiên Nhai đi mãi, bất giác thấy lạ lẫm.
Yến khờ dỗi rồi chăng.
Nàng càng nghĩ càng thấy có thể lắm.
Yến khờ rất bướng, thẳng thừng phản bác thế này, hắn thể nào cũng sẽ không vui, huống chi lúc nãy là vì muốn bênh vực nàng.
Nghĩ đến đây, Phong Thiên Nhai hơi chột dạ, nàng chạy lên trước, sánh bước cùng Yến Cô Minh.
Dường như Yến Cô Minh khựng lại một chút, nhưng lại lập tức sải bước.
Phong Thiên Nhai cứ bám sát Yến Cô Minh như thế, sự tĩnh lặng bao trùm bốn phương. Phong Thiên Nhai giơ tay lên, khẽ khàng chạm vào Yến Cô Minh.
Lãng nhân không đáp lại.
Phong Thiên Nhai huých huých hắn.
Cũng chẳng phản ứng.
“Yến khờ, anh giận rồi à.”
Yến Cô Minh liếc nàng một cái, không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Đừng đưa cái mặt thối ấy qua đây.”
Yến Cô Minh hừ lạnh một tiếng.
Phong Thiên Nhai khoác tay hắn.
“Ta chủ xị mời cơm anh, đừng giận nữa.”
Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng.
“Mỗi tám lượng bạc, cô muốn ăn cái gì.”
Phong Thiên Nhai trợn mắt, “Đùa hả! Ai bảo xài hết tám lượng, hai lượng là đủ rồi.”
Yến Cô Minh: “…”
Tuy Yến Cô Minh là lãng nhân, nhưng chưa từng túng tiền. Hắn vốn đang tuổi tráng niên, tâm cao khí ngạo, có lúc cả mười hai tháng một năm nhận việc. Trước giờ cũng chưa từng dè xẻn, vì chẳng biết ngay sau đó có còn mạng để sống hay không, nên lãng nhân thường tận hưởng từng giờ từng khắc, có bao nhiêu cứ tiêu bấy nhiêu.
Dù là Minh Châu lâu ở Dương Châu hay Nhất Phẩm cư ở kinh thành, những nơi thường xuyên tụ tập cả lũ quan to người giàu, lãng nhân đều từng dừng chân nghỉ lại. Những bàn tiệc trăm lượng, hắn cũng từng dùng qua.
Nên bữa cơm tám lượng bạc cỏn con này, à không, bữa cơm hai lượng, hắn thực sự chẳng trông mong gì.
Thực sự là vậy.
Phong Thiên Nhai dắt Yến Cô Minh đến một quán vằn thắn, nơi này rất gần với trạm dịch của trấn Thái Lai nên khá tấp nập, quán không lớn nhưng lại đầy khách.
Yến Cô Minh chẳng để ý đến thức ăn.
“Có rượu không.”
Phong Thiên Nhai tìm chỗ, ngồi xuống.
“Anh không ăn? Lát nữa chúng ta lại phải lên đường.”
Yến Cô Minh: “Ta muốn uống rượu.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Hai lượng bạc, ta với anh mỗi người một nửa, chẳng đủ tiền mua rượu đâu.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai nhìn như đang dỗ trẻ con, “Yến khờ ngoan, ăn cho no cái đã, anh cứ ăn trái cây mãi không ổn đâu, phải đổi món chứ.”
Yến Cô Minh gập tay lại, nhìn tàng kiếm giấu trong tay áo.
Phong Thiên Nhai đang gọi chủ quán dọn cho bát vằn thắn nhân thịt thì Yến Cô Minh hỏi.
“Chúng ta ở dưới này bao lâu.”
Phong Thiên Nhai: “Lấy được tơ nhện rồi về.”
Yến Cô Minh: “Vậy phải tốn bao lâu.”
Phong Thiên Nhai: “Ít nhất cũng phải ba ngày.”
Yến Cô Minh gật đầu.
Phong Thiên Nhai nhạy cảm, bất giác thấy lạ, nàng ngẩng đầu lên khỏi bát vằn thắn nóng hổi.
“Anh muốn làm gì?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai buông đũa, đứng dậy.
“Chắc anh không định tìm việc làm chứ.”
Yến Cô Minh: “Ta sẽ không làm lỡ lộ trình, ba ngày là đủ.”
Phong Thiên Nhai thầm thở dài.
“Yến khờ, anh vẫn chưa khỏi hẳn, thực tế một chút được không.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Thế này đã đủ rồi.”
Phong Thiên Nhai chẳng tài nào hiểu nổi, “Sao anh lại muốn làm việc, định kiếm tiền? Có gì phải tiêu à?”
Yến Cô Minh dời ánh mắt.
Phong Thiên Nhai: “Nói coi.”
Yến Cô Minh đứng dậy, “Cô cứ đi dạo quanh trấn, giờ Tuất* đêm nay gặp nhau ở đây.”
[*Khoảng từ 7 giờ đến 9 giờ tối.]
Phong Thiên Nhai trợn tròn mắt, “Anh tính làm gì?”
Yến Cô Minh: “Ta đi một chút rồi về.”
Phong Thiên Nhai sao mà đồng ý cho được, nàng chộp lấy cánh tay Yến Cô Minh.
“Đứng đó! Anh muốn đi đâu?”
Yến Cô Minh không ngoái đầu lại, bóng hình cao lớn được ánh nắng phủ tràn.
“Giờ Tuất đêm nay ta sẽ về.” Hắn khẽ rũ mắt, nhìn bàn tay Phong Thiên Nhai đang giữ chặt lấy mình.
“Còn nữa, sau này đừng níu tay trái của ta.” Đừng níu lấy cánh tay duy nhất này.
Phong Thiên Nhai ngẩn người, Yến Cô Minh rút tay ra rồi đi mất.
Phong Thiên Nhai nhìn Yến Cô Minh rời đi, quát to: “Ta không đợi anh! Ta ăn xong sẽ đi ngay!”
Yến Cô Minh không dừng bước, đi vào sâu trong trấn.
Phong Thiên Nhai tức giận ngồi phịch xuống, nhồi vằn thắn đầy miệng.
“Ôi chao bỏng chết mất!”
Miệng đầy canh nóng, Phong Thiên Nhai cuống quýt thở lấy hơi.
“Ha ha…”
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười từ tốn, vốn rất khẽ giữa cái quán náo nhiệt này, nhưng Phong Thiên Nhai khá thính tai, nghe thấy ngay.
Nàng ngoái đầu, nhìn bốn người đang ngồi ở bàn gần đấy.
Có hai nữ tử vây quanh một nam tử, sau lưng nam tử này còn cả một nam nhân, trông như hộ vệ.
Phong Thiên Nhai nhìn nam tử đang ngồi.
“Anh cười gì.”
Bàn mà nam tử ấy ngồi không bày thức ăn, chỉ có vài chén rượu. Hắn ngồi thoải mái, hai tay đặt dưới bàn. Hai nữ tử cung kính ngồi hai bên.
“Tại hạ nhất thời thất lễ, đã mạo phạm rồi, xin cô nương thứ lỗi.”
Lạ lùng.
Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi lại dịu êm, chất giọng hơi lạ, khẩu âm đậm chất ngoại bang.
Lúc hắn nói chuyện thì gật đầu ra hiệu với Phong Thiên Nhai, động tác từ tốn đến lạ lùng.
Phong Thiên Nhai nhíu mày.
Tuy nàng thường sống trên đỉnh Thiên Nhai, song không cắt đứt hoàn toàn với thế giới dưới kia. Bình thường, khi thiếu đồ dùng sinh hoạt nàng cũng sẽ xuống núi, vào thành mua bán. Trấn Thái Lai rất gần phiên cương, là nơi giao giữa trung nguyên và phiên cương, nàng cũng từng thấy người ngoại tộc. Tuy những người này ăn mặc trông giống người trung nguyên, nhưng nếu quan sát kỹ, đường nét gương mặt hơi khác với người trung nguyên.
Thế nên Phong Thiên Nhai kết luận, bốn người này là người phiên cương.
“Thú vị rồi đây.”
Nam tử từ tốn hỏi: “Chẳng hay cô nương thấy thú vị chỗ nào.”
Phong Thiên Nhai ngậm đũa, nhìn hắn đáp: “Anh là ai?”
Nam tử đáp: “Tại hạ Khanh Sĩ Việt, cô nương hữu lễ.”
Phong Thiên Nhai: “Khanh Sĩ Việt, trăng soi tỏ, cái tên thú vị.”
Khanh Sĩ Việt gật đầu: “Đa tạ cô nương tán thưởng.”
Phong Thiên Nhai bật cười, “Sao lại cho rằng ta tán thưởng anh, thú vị còn có thể mang nghĩa chế giễu mà.”
Khanh Sĩ Việt: “Có thể được cô nương cười chê, tại hạ lấy làm vinh hạnh.”
“Hở?”
Phong Thiên Nhai chống tay, ngẩng đầu nhìn thẳng Khanh Sĩ Việt.
Lạ lắm.
Người này kỳ lạ một cách khó hiểu. Tóc hắn buộc chặt, được giấu vào cao quan, vóc người không khác lắm với nam tử bình thường, không thể gọi là cường tráng. Gương mặt trắng nõn, mày mắt dài nhỏ đen láy, đường nét ngũ quan có vẻ mềm mại như con nít.
Nhìn thoáng qua, Khanh Sĩ Việt tựa như một thư sinh nho gia văn nhã.
Song Phong Thiên Nhai lại không cho rằng như thế.
Lúc vừa đưa mắt sang nhìn, thứ đầu tiên Phong Thiên Nhai chú ý đến chính là tay của hắn.
Từ chỗ ngồi của Phong Thiên Nhai, vừa khéo thấy rõ đôi tay được đặt trên đùi Khanh Sĩ Việt, thị lực nàng rất tốt, thấy rõ đôi bàn tay ấy mềm mại thon thả như của nữ tử.
Đôi tay như thế lại phối với một nam nhân, thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
Phong Thiên Nhai: “Anh đúng là dẻo miệng.”
Khanh Sĩ Việt: “Nhờ lời khen của cô nương.”
Phong Thiên Nhai: “Anh vẫn chưa trả lời, khi nãy cười gì?”
Khanh Sĩ Việt: “Tại hạ thấy cô nương đáng yêu, bất giác bật cười, kính mong cô nương thứ tội.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Ồ, ta bị bỏng mà anh lại thấy đáng yêu.”
Khanh Sĩ Việt: “Cô nương thứ lỗi, nếu không chê, tại hạ nguyện tự phạt một chén rượu, bồi tội với cô nương.”
Phong Thiên Nhai nhìn chén rượu trước mặt hắn, lòng thầm tính toán.
“Anh thực sự muốn xin lỗi?”
Khanh Sĩ Việt: “Ừm.”
Phong Thiên Nhai chỉ vò rượu dưới chân Khanh Sĩ Việt, “Vậy anh cho tôi vò rượu đấy đi.”
Khanh Sĩ Việt rũ mắt thoáng nhìn.
“Nếu cô nương thích, tại hạ kính biếu.”
Phong Thiên Nhai phủi quần áo đứng dậy, bước đến chỗ Khanh Sĩ Việt.
Nàng ngồi cách hắn mười bước, Phong Thiên Nhai mới đi được ba bước, hai nữ tử ngồi bên Khanh Sĩ Việt ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn nàng. Phong Thiên Nhai lại đi thêm hai bước, họ đã cúi thấp đầu xuống.
Càng ngày càng gần, rốt cuộc Phong Thiên Nhai đã đến bên bàn. Khanh Sĩ Việt khẽ ngẩng đầu, nam tử sau lưng hắn đặt vò rượu lên ngay trước mặt Phong Thiên Nhai.
“Mời cô nương.”
Phong Thiên Nhai xách vò rượu.
“Đa tạ.”
Khanh Sĩ Việt chậm rãi buông lời: “Tại hạ cả gan, dám hỏi phương danh của cô nương.”
Phong Thiên Nhai xách vò, từ trên nhìn xuống hắn.
“Ta là Chu Chí, hạnh ngộ.”
Lúc nghe Phong Thiên Nhai nói tên của mình, Khanh Sĩ Việt hơi híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, đôi con ngươi đen láy như lóe sáng. Hai nữ tử hầu bên hắn càng ngoan ngoãn hơn.
Phong Thiên Nhai ra vẻ không nhận ra, nàng giơ tay lên vẫy vẫy với Khanh Sĩ Việt.
“Ta đi đây.”
Khanh Sĩ Việt: “Tạm biệt cô nương.”
Phong Thiên Nhai ôm vò rượu, bước dọc con đường nhỏ ngoài quán, đi về phía ngọn núi.
Trời hãy còn nắng, song hơi thở lạnh lẽo vẫn khó mà phiêu tán.
“Đúng là một người âm hiểm.” Phong Thiên Nhai thấp giọng tự nhủ.
Gió nhẹ thoảng bên người nàng, vờn quanh lọn tóc.
“Đè nén người khác đến mức không thở nổi, chết tiệt…”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, đi thẳng vào núi.