Sao lại khóc?
Sao chàng lại khóc, ta chưa từng thấy, cũng không bao giờ muốn thấy nước mắt chàng rơi.
Giữa màn mưa tầm tã, Phong Thiên Nhai chầm chậm nhấc tay, áp lên mặt lãng nhân. Mặt hắn rất nóng, cực nóng, như đang sốt cao.
Phong Thiên Nhai hơi mơ màng. Con người, rốt sẽ yếu đuối đến nhường nào?
Ngay lúc này đây, trong lòng Phong Thiên Nhai chỉ duy một ý nghĩ —– nàng
muốn đi cùng hắn. Muốn cùng hắn báo thù. Nàng luôn có cảm giác rằng nếu
mình không ở bên, lãng nhân sẽ rất nhanh mà chết.
Nàng muốn khuyên hắn đừng lo lắng quá, nhưng chẳng thốt nổi thành lời.
Không biết phải tốn biết bao sức lực, Phong Thiên Nhai mới giơ được tay lên, nắm lấy tay lãng nhân.
“Khờ à, đừng lo… Ông ta đã châm chước rồi…”
Giọng khẽ vô cùng, đến nỗi Yến Cô Minh cho rằng đấy chỉ là ảo giác của mình.
Sấm rền bầu không, cuối cùng, Yến Cô Minh nấc nghẹn, vùi đầu xuống.
Đất trời mịt mùng, mưa to như trút, như cao xa đang khóc.
Mười ngày sau.
Diệp Hoài Sơn đã hạ lệnh, ngoài y ra, không ai được phép đến quấy rầy tiểu viện sâu nhất trong phủ tướng quân.
Trận mưa hôm ấy làm hư hại hơn trăm ngôi nhà ở kinh đô, cũng đẩy lùi bảy
mươi mấy tên tử sĩ phiên cương. Mưa rửa sạch vết máu, mưa tạnh, phủ
tướng quân như chưa từng xảy ra chuyện gì, bầu không khí mát mẻ tinh
tươm.
Trận chiến này, không thắng, cũng không thua.
Diệp Hoài Sơn bình an vô sự, nhưng Thiền Nhạc đã cứu được Khanh Sĩ Việt.
Sát trận chia ba hôm ấy, nếu có thêm Thiền Nhạc thì tình thế đã trái ngược. Trước lúc cấm vệ quân đến, Thiền Nhạc có thể đã giết được Diệp Hoài
Sơn.
Nhưng ông ta không xuất hiện, chỉ đi cứu người.
Gió rét ngợp trời đông, Diệp Hoài Sơn bưng một bát thuốc nóng hổi, bước vào tiểu viện. Một nam nhân ngồi trong vườn. Thấy y bước vào, lặng lẽ đứng
dậy.
Diệp Hoài Sơn đưa thuốc cho Yến Cô Minh, Yến Cô Minh gật đầu, “Đa tạ.” Hắn
đón lấy bát, đi vào nhà. Diệp Hoài Sơn dõi theo bóng lưng cao lớn ấy,
chợt buông lời:
“Yến huynh, ta thật không phải với hai người, nếu ta biết Phong cô nương có —–“
“Thôi.” Yến Cô Minh không ngoái đầu lại, chân cũng chẳng ngừng bước. “Dù ngươi không đồng ý, nàng ấy vẫn sẽ đến đây.”
Vì nàng vốn chẳng vì ngươi mà đến.
Yến Cô Minh vào phòng, đặt bát thuốc xuống bàn. Kề bên, Phong Thiên Nhai ngồi tựa trên giường, chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Yến Cô Minh bước sang, “Ta chẳng đã bảo em nghỉ ngơi cho khỏe à?”
Mặt Phong Thiên Nhai vẫn hơi tái, nhưng tinh thần rất ổn.
“Ôi dào, sư phụ không hề gì.”
Yến Cô Minh ngồi cạnh nàng, đưa bát thuốc sang. Phong Thiên Nhai cau mặt, “Khó uống lắm, không uống được không?”
Yến Cô Minh hạ tay xuống, không đồng ý cũng chẳng từ chối. Phong Thiên Nhai rầu rĩ nhìn Yến Cô Minh, “Yến khờ, sao ta cứ có cảm giác chàng như già
đi nhiều lắm.”
Yến Cô Minh rũ mắt, khẽ đáp: “Ta đâu còn trẻ nữa…”
Phong Thiên Nhai nhói lòng, giật lấy bát thuốc, bịt mũi dốc cạn. Yến Cô Minh
xoay sang nhìn nàng. Ánh mắt không rõ buồn thương hay vui vẻ. Phong
Thiên Nhai uống hết thuốc, vừa khéo trông thấy ánh mắt kia, nàng chợt
xót xa, nắm lấy chéo áo lãng nhân.
“Sao lại nhìn ta như thế, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.”
Yến Cô Minh nắm lấy tay nàng, không nói gì.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, dè dặt hỏi: “Yến khờ, cho ta đi cùng, được không?”
Yến Cô Minh khẽ siết chặt tay, đáp ngay: “Không được.”
Phong Thiên Nhai cúi đầu, lí nhí nói: “Sư phụ lành thương ngay mà, không vướng víu chàng đâu.”
Yến Cô Minh nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
“Ta chỉ trả lời một lần thôi, không được.”
Phong Thiên Nhai chun mũi, gạt tay hắn ra, nguẩy đầu chôn chăn không thèm nói chuyện nữa.
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng một chốc, xoay người rời đi.
Rất nhanh, đã sắp đến ngày hẹn. Tín sứ của Diễm lâu đến hai lần, đưa thư
chính tay Phong Đô chắp bút, Yến Cô Minh không biết chữ vẫn có thể hiểu
cặn kẽ.
Trên giấy chỉ vẽ hình triền núi và vài gốc cây khô. Cả đời Yến Cô Minh cũng
sẽ không quên được nơi ấy —– Đấy là nơi suýt nữa đã cướp mất tính mạng
Phong Thiên Nhai.
Hôm ấy, Yến Cô Minh ra đi rất bình thản.
Hắn cùng dùng bữa với Phong Thiên Nhai, Phong Thiên Nhai cầm bát, đũa chực
gắp chực dừng. Yến Cô Minh xoa đầu nàng, dỗ nàng ăn thêm, rồi phải nghỉ
ngơi thật tốt.
Xong đâu đấy, Yến Cô Minh lặng lẽ bảo: “Ta ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.”
Bàn tay cầm đũa của Phong Thiên Nhai khẽ run, đã lại vững vàng. Nàng nhìn Yến Cô Minh, cười đáp: “Ừm, mau chóng quay về.”
Yến Cô Minh gật đầu, xoay người bước đi.
Hắn vừa quay lưng, nước mắt Phong Thiên Nhai đã rơi tí tách.
Nàng từng nghĩ, chỉ cần cố gắng, có thể thay đổi bản tính trời sinh của một
con người. Nhưng đến cuối cùng, lãng nhân vẫn chỉ đi theo con đường
riêng mình đã chọn. Phong Thiên Nhai dõi theo hướng Yến Cô Minh khuất
bóng, nước mắt tuôn rơi miệng vẫn cười.
“Ta ở đây chờ chàng, ta sẽ mãi chờ chàng ở đây…”
Giữa trưa đông giá, Yến Cô Minh sải bước giữa phố xá kinh kỳ rộn ràng ồn ã,
lặng lẽ ngắm lái buôn dân thường nô nức đến đi. Mặt mày bình thản, đáy
lòng còn bình thản hơn.
Phải đi bao xa, mới đến được nơi mình cần đến.
Phải ngoái đầu bao lần, mới gặp được người mình nên gặp.
Yến Cô Minh lạc lõng giữa phố phường náo nhiệt, tựa một lữ khách lạ lẫm, lẻ loi đơn độc chốn núi rừng vắng lạnh.
Mặt mày vô cảm, hắn dần dần tiến bước.
Chập tối, Phong Thiên Nhai đợi chờ nơi sân viện, nàng cúi đầu, tay lạnh
toát. Đã ba canh giờ rồi, giữa chừng Diệp Hoài Sơn có đến thăm nàng một
lần.
“Phong cô nương, cô đừng lo lắng, ta tin sư huynh sẽ biết chừng mực.”
Phong Thiên Nhai nhàn nhạt cười, “Ờ, ý anh là Yến khờ không thắng nổi nhỉ.”
“À…” Diệp Hoài Sơn ngập ngừng, “Ta không có ý này, Phong cô nương, ngoài
trời gió lộng, vết thương chưa lành hẳn, nên về phòng chờ thì hơn.”
Phong Thiên Nhai thở dài, thờ ơ bảo: “Ta không chết được đâu, anh về đi.”
Diệp Hoài Sơn mấp máy môi, sau rốt chỉ đành xoay người rời khỏi.
“Diệp tướng quân.”
Diệp Hoài Sơn dừng chân, xoay đầu, “Sao thế?”
Phong Thiên Nhai gõ nhịp xuống chiếc bàn đá rắn, nhẹ nhàng buông lời: “Sao anh không chất vấn ta?”
Diệp Hoài Sơn: “Ý của Phong cô nương là?”
Phong Thiên Nhai: “Thiền Nhạc.”
Diệp Hoài Sơn cười cười, đáp: “Thắng bại là chuyện thường tình nhà binh, Phong cô nương đừng để bụng.”
“Ồ?” Phong Thiên Nhai ngoái đầu nhìn y, “Ta đã để ông ta đi, ngay từ đầu ta đã chẳng định giết ông ta.”
“…” Diệp Hoài Sơn ngập ngừng đôi chút, sau đó cười khẽ một tiếng, “Cô đừng
nghĩ quá nhiều, sự đã rồi, chuyện sau này cứ để ta lo.”
“Ông ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.” Phong Thiên Nhai nhìn Diệp Hoài Sơn,
ánh mắt tha thiết, “Anh phải tin ta, ông ta sẽ không xuất hiện nữa, ông
ta sẽ đưa Khanh Sĩ Việt theo mình, anh phải tin ta.”
Diệp Hoài Sơn lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu, y xoay người rời đi.
“Phong cô nương, ta không trách cô, song không phải vì ta tin cô.”
Sau khi Diệp Hoài Sơn đi, Phong Thiên Nhai ngồi trên băng ghế đá lạnh lẽo,
ngửa cổ nhìn tầng không khoáng đãng, đáy lòng rối rắm. Nàng hiếm khi cáu kỉnh, ơn thù cứ xoắn lấy từng vòng trong dạ, chặt không đứt, gỡ chẳng
ra. Cuối cùng, nàng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn trời. Bầu không kinh thành
được gột rửa bởi cơn mưa hiếm gặp, sáng trong vô ngần, ánh chiều tà
nhuộm sắc đỏ cả chân trời thắm tươi —– Tựa nàng giai nhân yêu kiều ngồi
bên góc cửa sổ nhỏ xinh, khẽ khàng dõi theo đất trời vô tận.
“Bé con.”
Dưới ánh chiều tà, giữa cơn gió mát, chợt thấy hồng nhan ngoái đầu, buông thảy ơn thù.
Yến Cô Minh xách hai vò rượu, ngực áo cất một bị thuốc, hắn bước đến đặt rượu xuống đất, xoa đầu Phong Thiên Nhai.
“Ta chẳng đã bảo em phải nghỉ ngơi cho khỏe, em ngồi đây làm gì?
Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn hắn.
“Chàng đi đâu đấy?”
Yến Cô Minh: “Về phòng thôi, ta đi sắc thuốc cho em.”
Phong Thiên Nhai: “Thuốc của phủ tướng quân tốt hơn thuốc chàng mua nhiều.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Đùa thôi mà.”
Yến Cô Minh khẽ cười một tiếng, lúm đồng tiền bên má thấp thoáng đấy thôi.
Phong Thiên Nhai cũng cười, nàng đứng dậy, ôm chầm lấy lãng nhân cao
lớn.
Yến Cô Minh: “Em chưa khỏi hẳn đâu, đừng lộn xộn.”
Phong Thiên Nhai không đáp, vùi đầu vào ngực Yến Cô Minh, lắc mạnh. Yến Cô
Minh khẽ đẩy nàng ra, nàng cố sống tóm chặt lấy. Yến Cô Minh bó cánh,
đành để mặc nàng ôm.
Chẳng mấy chốc, ngực áo lãng nhân ươn ướt.
Cả một đời, lãng nhân mãi bầu bạn cùng Phong Thiên Nhai, biết bao lần đấu
khẩu, vỗ về, ôm ấp. Nhưng Phong Thiên Nhai luôn cảm thấy rằng, khoảnh
khắc hắn thương yêu mình nhất, chính là giây phút dưới ánh chiều tà hôm
ấy.
Chập tối, có hai người rời kinh. Một nam nhân cao lớn, và một tiểu cô nương ngồi trên cánh tay nam nhân nọ.
“Chúng ta đi đâu trước nhỉ?”
“Dưỡng thương trước.”
“Ối dào chẳng hề gì.”
“Dưỡng thương.”
“Thôi được, chúng ta về Mai Nguyệt cư, ta nhớ Lung Ngọc rồi.”
“Về đỉnh Thiên Nhai.”
“… Chàng muốn đối đầu với sư phụ chứ gì?”
“Em đã hứa làm găng tay cho ta mà.”
“…”
“Yến Cô Minh, chàng đàn ông cao lớn là thế, sao lại nhỏ nhen chấp vặt như vậy nhỉ —–!!”
Quát to một tiếng, chim muông kinh hoàng.
Mờ mịt dợm bước cõi hồng, gió tan mưa tạnh sáng trong chân trời.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn bầu không, khóe miệng nhếch lên tận mang tai, nàng vừa xoa đầu lãng nhân, vừa nhủ thầm trong dạ:
[Ông trời ạ, ông xem, ta thắng rồi.]
– Toàn văn hoàn –