Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 21: Chương 21




“Lão ca, nam oa này dường như cái gì cũng đều biết?” Đệ đệ Lão Cổ cởi dây trói xuống cho ca ca tẩu tử, may mắn hôm nay có việc nên đến đây một chuyến, bằng không sợ là đã xảy ra chuyện lớn.

Lão Cổ phẫn nộ vừa được giải thoát liền hướng về phía Trữ Nhiễm đang ngất xỉu phóng đi, ôm miệng vết thương trên vai hung hăng hướng hắn đá: “Chó chết, cũng không nhìn xem ta là ai, cũng dám đánh ta.”

Lão Cổ đệ đệ ở bên cạnh mang bát nước tạt vào mặt Trữ Nhiễm, Trữ Nhiễm giật mình một chút nháy mắt tỉnh táo lại, mà lúc này tình cảnh đã hoàn toàn đảo ngược. Trữ Nhiễm phẫn nộ nhìn ba người trước mặt, hung hăng cắn chính mình, cắn đến nỗi hai hàm răng tựa hồ đều bị gãy.

“Lũ súc sinh các người, không chết tử tế được!”

“Mẹ nó, thằng nhãi con, ta lột da của ngươi ra.” Lão Cổ lấy roi hung hăng hướng thân thể Trữ Nhiễm xả xuống.

Mà Trữ Nhiễm một tiếng kêu cũng không phát ra khỏi cổ họng, một chút cũng chưa trốn, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ, hung tợn nhìn chằm chằm mấy người kia. Hắn tựa hồ không cảm giác thấy thân thể đau đớn, giống như linh hồn toàn bộ thoát ly thân thể, giống như linh hồn đã muốn lao ra bóp chết bọn người kia. Lão Cổ đánh mệt mỏi mới dừng lại tay, thở hổn hển loạng choạng đến bên cạnh lấy bồn nước rửa mặt:

“A!!!”

“Sao vậy, lão ca?”

Lão Cổ nhe răng nhếch miệng nhăn nhó một trận: “Con mẹ nó, đã quên đây là nước muối, chó chết, đau chết mất!” Lão Cổ cơn tức lại trỗi lên, xoay người lại hướng trên người Trữ Nhiễm đá liên tục.

“Lão ca, oa nhi này trông cũng không tệ lắm, nếu không đem hắn bán đi, còn có thể được tiền.”

Lão Cổ hướng phía trước nhổ một cái: “Tuổi quá lớn, bán không được.”

“Kia làm sao bây giờ?”

“Làm thịt hắn!”

Lão Cổ đệ đệ nhìn Trữ Nhiễm, đột nhiên lộ ra tiếu ý tà ác, vuốt cằm chính mình nói: “Chết rất đáng tiếc, hay là đem tay chân hắn chặt đi để lại trên đường làm khất cái, cho hắn chịu khổ.”

Lan Tử lúc này mới mở miệng, hừ lạnh một tiếng: “Để ta nói nha, rõ ràng đem hắn bán cho lão Long, nói không chừng còn có thể bán với giá cao.” Mà bọn họ căn bản không biết, cái gọi là lão Long kia chuyên buôn lậu người, vài ngày trước đã bị Trữ Nhiễm tự tay làm thịt.

Lão Cổ nghỉ vẫn chưa xả được hận, lại đứng lên ở trên người Trữ Nhiễm tiếp tục loạn đá, sau lại lấy cây đoản đao kia, hung hăng chế trụ cằm Trữ Nhiễm, mũi dao sắc bén thẳng tắp hướng tới gần đồng tử đen bóng của Trữ Nhiễm.

Trữ Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm mũi đao, cả ánh mắt cũng không chớp một chút, chết không có gì đáng sợ, nói không chừng còn có thể sống lại lần nữa, mặc kệ có thể sống mấy lần ta toàn bộ đều trở về tìm các ngươi báo thù, thẳng đến khi tự tay giết hết các ngươi mới thôi. Cho dù sống không được, ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.

Ngay tại thời khắc mành chỉ treo chuông, một tiếng nổ vang lên: “A!!!” Lão Cổ kêu đau ôm cánh tay té ngửa trên mặt đất, đoản đao kia cũng bị ném ra ngoài.

Trữ Nhiễm theo thanh âm nhìn về phía cửa, thấy mười mấy bảo vệ toàn thân hắc y nhanh chóng vọt vào sân, người cầm đầu chính là kẻ nhiều tháng không nhìn thấy: Thiệu Khải Long, tay phải cầm súng kia vẫn còn một tia khói nhẹ thản nhiên bốc lên.

Những bảo vệ kia động tác cực kỳ nhanh chóng, chừng vài giây liền chế phục ba người, Thiệu Khải Long nhìn Trữ Nhiễm nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống cởi bỏ dây thừng trên người hắn, cũng ôn nhu đưa hắn ôm vào trong lòng.

“Thiệu tiên sinh, những người này xử lý thế nào?”

Thiệu Khải Long không trả lời hắn, hướng bảo vệ phía sau duỗi tay ra: “Khăn ướt.” Bảo vệ lập tức cung kính rút ra khăn ướt đưa tới trong tay chủ tử. Thiệu Khải Long mềm nhẹ lau đi vết máu trên khóe miệng Trữ Nhiễm, cùng bùn đất trên mặt, đem khăn ướt thả lại trong tay bảo vệ: “Cầm lấy.”

“Dạ, tiên sinh.”

Một bảo vệ khác từ trong lòng lấy một cái khăn lau sạch ghế đá gần đó, Thiệu Khải Long mới u nhã ngồi xuống, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Trữ Nhiễm đưa hắn mang vào lòng mình, thâm tình nhìn gương mặt hắn, Trữ Nhiễm bị hắn xem đến cả người không thoải mái, mấy lần muốn giãy ra đều bị ôm ấp của hắn đè ép trở về. Vết thương trên người tuy rằng cách lớp quần áo vẫn để lại dấu vết hồng hồng, điều này làm cho Thiệu Khải Long càng thêm căm tức.

Thấy Trữ Nhiễm không còn giãy dụa, Thiệu Khải Long mới đem tầm mắt chuyển đi, một tay chỉ vào mấy người đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nở một nụ cười: “Người của ta cũng dám động, ta xem các ngươi là chán sống.”

Mọi người xem ra nam nhân này không dễ chọc, mấy người một câu cũng không dám nhiều lời, cúi đầu quỳ gối. Thiệu Khải Long hướng bảo vệ bên cạnh vung tay lên: “Chặt tay!”

“Dạ, tiên sinh.”

Tiếng nói vừa dứt, tay ba người đã bị bảo vệ gắt gao giữ chặt: “Đại nhân, xin tha mạng…..” Bảo vệ gương mặt không chút thay đổi, rất nhanh rút ra một cây mã tấu dài hơn hơn một thước, hung hăng chém xuống. Tay lão Cổ bị giữ chặt, cổ tay bị chém đứt, máu chảy đầm đìa, mấy ngón tay trên mặt đất vẫn còn run run động đậy vài cái.

Hai người kia cũng không có may mắn thoát khỏi, theo thứ tự bị chém đứt hai tay.

Không chịu nổi đau nhức, ba người đã muốn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, Thiệu Khải Long lấy một điếu thuốc nhẹ nhàng hút một ngụm, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve lưng Trữ Nhiễm: “Bảo bối, hết giận sao?”

Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm ba người trên đất nghiến răng nghiến lợi quát: “Không!”

Thiệu Khải Long gợi lên khóe miệng, tà tà nở một nụ cười: “Dụng hình.”

“Dạ, tiên sinh.”

Một dũng nước lạnh hất xuống, ba người mạnh mẽ tỉnh táo lại, lần này thanh tỉnh còn không bằng trực tiếp được chết thống khoái, đám bảo vệ tâm ngoan thủ lạt có thể cho người hoàn toàn cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết, đem người tra tấn đến khí lực tự sát cũng không có. Trữ Nhiễm hai mắt phẫn nộ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ba người đang chịu hình, hận ý kia thế nhưng một chút cũng chưa lui xuống.

Thấy mấy người kia đã muốn dần dần mất đi ý thức, Thiệu Khải Long vừa lòng gật gật đầu: “Thời gian không còn sớm, đưa bọn họ ra đi.”

“Dạ, tiên sinh.”

Vừa nghe lời này, sau một lúc lâu trầm mặc, Trữ Nhiễm mạnh mẽ chạy vọt qua, một phen đoạt lấy mã tấu trong tay bảo vệ, hai tay nắm chặt đao giơ cao lên không trung, nháy mắt liền bổ xuống, hai giây sau đầu lão Cổ đã thẳng tắp rơi trên mặt đất, máu đen đỏ sậm toàn bộ phun tung toé trên mặt lão bà của hắn. Lan Tử hai mắt khủng bố trừng lớn, nhìn đầu trượng phu trên mặt đất lăn vài vòng, miệng mở lớn nhưng thanh âm đều không phát ra được.

Thời điểm nàng quay đầu, Trữ Nhiễm mã tấu đã hung hăng hướng chính mình bổ xuống dưới, đầu liền bị chặt thành hai nửa, máu đỏ sậm cùng với óc át bắn ra tung tóe. (cái này là ta chém thêm. =)))

Trữ Nhiễm như vậy làm cho bên cạnh tất cả mọi người vạn phần kinh ngạc, thậm chí đến Thiệu Khải Long cũng không thể tin tưởng hai mắt của mình, ai có thể tưởng tượng được một nam hài tuấn tú như thế, vậy nhưng lại giơ lên đồ đao giết người, tuyệt không lưu tình chém đứt đầu người khác, hai tay khéo léo gắt gao nắm chặt đao, tựa hồ bởi vì dùng sức quá mạnh, tay cầm đều mất đi huyết sắc, xuyên qua làn da mỏng manh có thể nhìn đến rõ ràng gân xanh mạch máu bên trong.

Thiệu Khải Long còn nhớ rõ trước kia Trữ Nhiễm lá gan phi thường nhỏ, đừng nói là giết người, cho dù thấy một con gián hắn, đều đã la to nhảy đến trên người chính mình. Mười ngón tay mềm mại như nước mùa xuân, thậm chí so với nữ hài tử còn mềm mại hơn, thoạt nhìn một chút khí lực cũng không có, mà lúc này hắn lại dùng sức lớn như vậy? Liên tục chém đứt đầu ba người.

Thiệu Khải Long đứng dậy đem Trữ Nhiễm ngăn đón vào lòng: “Đã đủ chưa? Về nhà đi?”

Thân hình nho nhỏ không ngừng phát run, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn còn mang theo sát khí hung tợn. Thiệu Khải Long bài mấy lần mới đem mã tấu trong tay hắn dỡ xuống, nửa ôm hắn đi ra đại môn. Dọc theo đường đi, Trữ Nhiễm mặt không chút thay đổi một câu cũng chưa nói, vẫn trầm mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm chút vết bẩn trên tay chính mình. Trong đầu đã là trống rỗng, trên thực tế sau mấy lần giết người, Trữ Nhiễm đều xuất hiện loại phản ứng này, trong đầu luôn có một đoạn thời gian trống rỗng.

Cái loại cảm giác này không thể dùng lời nói mà hình dung được, hắn hội khinh bỉ chính mình, hắn ghê tởm sự tàn ác của mình, mà hắn lại hoàn toàn không thể đình chỉ hành động của bản thân. Ngồi ở bên cạnh hắn, Thiệu Khải Long vẫn oai đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Trữ Nhiễm.

Hài tử này rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao sau ngày ấy hắn hoàn toàn thay đổi? Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn chỉ là hồ nháo, rồi sau đó sự tình thế nhưng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, khi thủ hạ hướng chính mình báo cáo việc làm của Trữ Nhiễm, hắn còn tưởng rằng chính mình nghe lầm. Thẳng đến khi Thiệu Khải Long tận mắt bắt gặp Trữ Nhiễm giết người, hắn mới tin tưởng hết thảy này đều là thật sự.

Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm mang về biệt thự Thiệu gia, đem hắn đưa đến cửa phòng tắm: “Đi tắm rửa một cái đi.”

Trữ Nhiễm chết lặng nhìn hai tay chính mình, nghe lời nói đi vào phòng tắm, tắm giặt sạch suốt hai canh giờ mới mặc một thân áo ngủ trắng tinh đi ra. Có lẽ là thật sự mệt chết đi được, Trữ Nhiễm mỏi mệt ngã vào trên giường, gắt gao nhắm hai mắt lại, hắn hiện tại cái gì cũng không bận tâm, thầm nghĩ chỉ muốn hảo hảo ngủ một cái.

Thiệu Khải Long mười phần kiên nhẫn ngồi ở trên sô pha đợi hắn, kết quả người này đi ra, đến cả xem cũng chưa xem chính mình liếc mắt một cái, bản thân đã leo lên trên giường ngủ. Thiệu Khải Long có chút bất mãn, đi đến bên giường vừa muốn mở miệng, lại thấy Trữ Nhiễm vẻ mặt thống khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại thành một đường, đôi môi tái nhợt tựa hồ còn có chút run run. Thiệu Khải Long đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, mang lời trách cứ của mình nuốt xuống, một câu cũng nói không nên lời, nâng nhẹ tay đem chăn trùm lên trên người hắn, một mình tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.