Một đêm này, Thiệu Khải Long làm liên tục bốn lần mới thấy thỏa mãn, hai người ngã vào trên giường vô khí lực cử động. Thiệu Khải Long nhắm mắt lại sờ soạng điếu thuốc trong túi tiền, đốt lên hút thật sâu một ngụm, hút đến nửa cây, Thiệu Khải Long mới khôi phục một chút khí lực, mở mắt ra người yêu trong lòng vẫn còn duy trì một tư thế không nhúc nhích, trên gương mặt làm cho người ta động tâm còn mang theo mơ màng đỏ ửng câu dẫn người khác.
“Tiểu Nhiễm?”
“Ân ~~?”
“Ta rất nhớ ngươi.”
“Ta biết ~~”
“Vậy ngươi nhớ ta không?”
Trữ Nhiễm nhẹ nhàng mở to mắt, hai tròng mắt ươn ướt cho hắn biết câu trả lời là có. Thiệu Khải Long khẽ hôn trán hắn: “Nói ra được không?”
“….. Nhớ.”
Đơn giản một chữ làm cho Thiệu Khải Long tim đập nhanh vài lần: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!”
Trữ Nhiễm theo dõi hai mắt thâm tình của hắn, không biết là có phải chính mình nhìn lầm hay không, trong ánh mắt kia vì sao mang theo một cỗ ưu thương? Nhìn vào làm cho người ta cảm thấy tâm hảo đau, vì cái gì, vì cái gì ngươi lộ ra loại ánh mắt này?
“Ngươi làm sao vậy?”
Thiệu Khải Long tựa hồ chua xót nở một chút nụ cười: “Không, không có gì…… Tiểu Nhiễm?”
“Ân?”
“Ngươi yêu ta sao?”
Câu nói kia vừa hỏi ra, Trữ Nhiễm liền cảm thấy ngực mình rầu rĩ hốt hoảng, người giống như ta có quyền lợi yêu sao? Trữ Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm hai tay chính mình, hắn cảm thấy bản thân thật sự rất bẩn, bẩn đến không xứng được nam nhân này yêu. Trữ Nhiễm phát hiện chính mình cho tới nay cũng không phải không thương hắn, mà là cảm giác áp lực của bản thân không dám đi thương hắn, ta giết người nhiều như vậy, mặc kệ hắn bảo hộ ta như thế nào, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bị pháp luật chế tài, đến lúc đó hắn sẽ làm sao bây giờ? Như thế nào nhẫn tâm để cho hắn cô độc một mình?
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng hoàn trụ thân thể hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ nhẹ: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nói cho ta biết suy nghĩ chân thật của ngươi, ngươi yêu ta sao?” Một giọt trong suốt chất lỏng rớt xuống mu bàn tay chính mình, làm cho tay Thiệu Khải Long theo đó run lên một chút, hắn thấy trên mặt Trữ Nhiễm đã muốn chảy xuống hai hàng nhiệt lệ, tâm hung hăng đau đớn. Ngón tay thon dài mềm nhẹ lau đi ướt át này: “Tiểu Nhiễm
đừng khóc được không? Ta sẽ đau lòng.”
Trữ Nhiễm dùng sức hít mũi một chút: “Tiên sinh, ta…….”
“Tiểu Nhiễm, nói cho ta biết, ngươi yêu thương ta không?”
Ngữ khí cầu xin làm cho người ta cảm thấy thật khó chịu, Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “…… Yêu!”
Người phía sau nửa ngày không có đáp lại, Trữ Nhiễm cảm giác trên vai chính mình tựa hồ có chất lỏng nóng bỏng, quay đầu nhìn lại, tuy rằng gương mặt kia liên tục trốn tránh, nhưng vẫn là bị Trữ Nhiễm thấy được đôi mắt ướt át, nam nhân cường đại như vậy thế nhưng cũng sẽ rơi lệ? Trữ Nhiễm hung hăng cắn môi dưới của mình, run run vuốt ve trên gương mặt hắn: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Thiệu Khải Long rưng rưng nở một chút nụ cười: “Ta, ta chỉ là rất cao hứng.”
Trữ Nhiễm thân thủ đặt lên bờ vai của hắn, đem mặt tựa vào cổ hắn: “Thực xin lỗi, cho ngươi đợi lâu như vậy.”
“Tiểu Nhiễm, có thể gặp được ngươi thật tốt.” Thiệu Khải Long tâm tình kích động đến bây giờ cũng không bình tĩnh trở lại, hai tay còn không ngừng phát run, Trữ Nhiễm hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình giờ này khắc này của hắn, biết được nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu yêu mình. Hai người gắt gao ôm nhau hồi lâu cũng không chịu tách ra.
Từ lần đầu tiên Thiệu Khải Long hướng hắn thổ lộ đến bây giờ thời gian đã gần một năm, Trữ Nhiễm vẫn là lần đầu tiên thừa nhận chính mình yêu, từ cảm giác ban đầu chỉ muốn lợi dụng, đã biến thành cảm động, Trữ Nhiễm đã muốn hoàn toàn bị Thiệu Khải Long chính phục, nam nhân cường đại này có thời điểm thực bá đạo, có thời điểm thực ôn nhu săn sóc, lại có thời điểm càng như tri kỷ chính mình. Có một người như vậy làm bạn cả đời, đó là một việc may mắn cỡ nào.
Trữ Nhiễm rời đi ôm ấp của hắn, sờ sờ ánh mắt hỏi: “Tiên sinh, nếu hai người yêu nhau, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn phải không?”
Lời này làm cho Thiệu Khải Long tâm lý căng thẳng, yên lặng hạ ánh mắt gật đầu: “Phải.”
Trữ Nhiễm mười ngón tay nắm cùng một chỗ, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi khẩn trương, nếu, nếu hắn biết chân tướng có thể hay không sợ ta, hoặc có thể hay không chán ghét ta? Nhưng nếu yêu thì thẳng thắn thành khẩn đối đãi không phải sao? Do dự trong chốc lát, Trữ Nhiễm vẫn là quyết định đem sự thật nói cho hắn, mặc kệ kết quả như thế nào: “Tiên sinh, có chút, có một số việc ta nghĩ muốn nói cho ngươi.”
“Ân, ngươi nói đi.” Thấy hắn biểu tình nghiêm túc, Thiệu Khải Long đại khái đoán được hắn muốn nói chuyện gì, đốt một điếu thuốc hút một ngụm.
“Ta không phải cố ý gạt của ngươi, chỉ là chuyện này quá mức tưởng tượng, nói ra sẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng.”
“Mặc kệ ngươi nói cái gì ta đều tin tưởng.”
Trữ Nhiễm chà xát trong lòng bàn tay: “Kỳ thật, ta không phải Trữ Nhiễm.”
Thiệu Khải Long mỉm cười nói: “Cho dù là sinh đôi cũng không có khả năng giống nhau y hệt đi?”
“Ý của ta là thân thể vẫn là Trữ Nhiễm, nhưng bên trong….. linh hồn không phải.”
Thiệu Khải Long điếu thuốc ở bên miệng ngừng lại, lẳng lặng nhìn nam hài trước mặt, thẳng đến ánh mắt không chịu nổi sương khói tiêm nhiễm, mới làm cho hắn lấy lại tinh thần: “Ngươi vừa rồi nói là linh hồn?”
“Cái này xác thực rất khó làm cho người ta tin tưởng, đồng dạng thân thể nhưng linh hồn lại khác nhau, ta cũng không biết trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thời điểm ta tỉnh lại, ta đã ở trong thân thể này.”
Loại này không có khoa học lý luận, xác thực rất là không thể tưởng tượng: “Ngươi là nói ngươi trước kia ở trong một thân thể khác, kết quả linh hồn đột nhiên chạy đến trong thân thể Trữ Nhiễm?” Đối với thay đổi của Trữ Nhiễm, Thiệu Khải Long nghĩ tới trăm ngàn cái lý do, nhưng là vốn không có nghĩ đến chuyện này. Đương nhiên, người bình thường cũng không thể nghĩ đến vấn đề này.
“Phải, ta trước kia tên gọi là Lăng Nhiễm, so với Trữ Nhiễm nhỏ hơn một tuổi, vào năm mười lăm tuổi ta tự sát chết, sau tỉnh lại liền biến thành Trữ Nhiễm, khả năng ở cùng một thời khắc đó Trữ Nhiễm cũng tự sát, cho nên ta khả năng xem như là tá thi hoàn hồn.”
“Tá thi hoàn hồn?” Thiệu Khải Long khẽ nuốt một chút.
Trữ Nhiễm thấy biểu tình của hắn, nghĩ đến đã dọa hắn có chút khiếp đảm liền nói: “Thực xin lỗi, có phải hay không dọa đến ngươi?”
“Đứa ngốc, ta nào có nhát gan như vậy, chỉ là cảm thấy bất khả tư nghị mà thôi.”
“Ngươi tin tưởng lời nói của ta?”
Thiệu Khải Long còn thật sự gật đầu: “Tin tưởng, kể từ đó những nghi vấn trước kia liền có thể giải thích rõ ràng.” Tên Lăng Nhiễm này Thiệu Khải Long cũng không xa lạ, chính là ở trong tư liệu điều tra về Lăng Phong Hải kia. Về phần Trữ Nhiễm, lời nói thật là rất khó làm cho người ta tin tưởng, bất quá Thiệu Khải Long tin tưởng hắn nói đều là thật sự. Thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu( không có chuyện gì không thể xảy ra), bản thân gặp phải lại sự tình này, có chút kích thích, có chút kinh ngạc, đương nhiên càng nhiều cảm thán đây là duyên phận.
Trữ Nhiễm thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Thực xin lỗi, ta giấu diếm ngươi lâu như vậy.”
Thiệu Khải Long thân thủ đưa hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, cùng ta nói chuyện kiếp trước của ngươi đi.”
Trữ Nhiễm ánh mắt lộ ra thần sắc ưu thương, tựa vào trên bờ ngực rắn chắc: “Kiếp trước…….” những chuyện nhớ lại làm cho Thiệu Khải Long càng nghe càng khó chịu, càng nghe lòng càng chua xót, một người bị tra tấn thành như vậy, khó trách hắn muốn lựa chọn tự sát, khó trách hắn muốn trả thù cừu nhân này.
“Tiểu Nhiễm ~~” Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm gắt gao kéo vào trong lòng, không ngừng hôn lên môi gương mặt tràn đầy nước mắt kia.
“Ta, ta là một khất cái, còn là một con quỷ tá thi hoàn hồn, ngươi không chán ghét ta sao?”
“Đứa ngốc, nói nhảm cái gì, ta như thế nào có khả năng chán ghét ngươi? Đau lòng còn không kịp nữa.”
Trữ Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm nép vào trong lòng hắn: “Kiếp này có thể gặp được ngươi, ta thực may mắn.”
“Kỳ thật là ta may mắn mới đúng…… Tiểu Nhiễm?”
“Ân?”
“Đáp ứng ta, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cũng đừng rời khỏi ta được không?”
Trữ Nhiễm sầu lo hạ mi mắt “Nếu có thể, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”
————————————–
Thời điểm trở lại nhà Bình Hải đã là hơn mười giờ sáng, xe hơi đứng ở dưới lầu Thiệu Khải Long vẫn lôi kéo tay Trữ Nhiễm không chịu buông ra, Trữ Nhiễm thẹn thùng nở một chút nụ cười: “Tiên sinh, ngươi ngày hôm qua một đêm không ngủ, mau nhanh trở về nghỉ ngơi một chút đi?”
Thiệu Khải Long hôn một chút ngón tay nhỏ bé kia: “Gọi tên của ta.”
“….. Long?”
“Nếu không gọi ta là thân ái?”
Trữ Nhiễm bĩu môi: “Không cần, hảo buồn nôn.”
Thiệu Khải Long cười xấu xa, ở miệng hắn dùng sức hôn một ngụm, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn khả ái: “Tiểu Nhiễm, qua vài ngày ta lại đến thăm ngươi?”
Trữ Nhiễm gật gật đầu: “Nghe nói trong nhà ngươi có thân thích đến phải không?”
Thiệu Khải Long âm thầm thở dài: “….. Thực xin lỗi tiểu Nhiễm, chờ ta an bài tốt liền đưa ngươi về nhà.”
“Không quan hệ, ngươi lo công việc của ngươi đi.” Trữ Nhiễm rất hiểu biết lý lẽ, cười nói.
“Ngoan, chính mình đừng có chạy loạn, ta mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho ngươi.”
“Ân ~~”
Hai người ở trong xe hàn huyên hồi lâu Thiệu Khải Long mới lưu luyến không rời đưa Trữ Nhiễm xuống xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn. Thời điểm sắp vào nhà, Trữ Nhiễm quay đầu lại cười hướng hắn vẫy tay.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người hắn, gió mát thổi mái tóc đen bong phất lên, ở trên người vận một thân đồng phục trắng noãn, Trữ Nhiễm như vậy làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn không thể dời tầm mắt, ngọt ngào tươi cười như vậy, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như vậy, nếu có thể thật hy vọng trên khuôn mặt này vĩnh viễn chỉ có vui vẻ tươi cười.
Trữ Nhiễm về nhà nhìn thấy Bình Hải đang nằm ngủ trên bàn cơm, đồ ăn cùng bát đũa trên bàn để sẵn, chẳng lẽ hắn luôn luôn ngồi đợi chính mình trở về? Trữ Nhiễm đi qua vỗ vỗ bả vai Bình Hải,
“Tiểu Hải?”
Bình Hải dụi nhẹ mắt ngửa mặt lên, thấy Trữ Nhiễm liền nhanh chóng chuyển đầu: “Ngươi đã trở lại, đói bụng không, ta đi hâm nóng cơm cho ngươi.”
Ánh mắt né tránh làm cho Trữ Nhiễm rất nghi hoặc, vội vàng kéo cánh tay hắn: “Tiểu Hải, ngươi làm sao vậy?” Ánh mắt trên gương mặt có chút sưng đỏ, nhìn làm cho người ta không nỡ.
“Tiểu Hải, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Bình Hải nở nụ cười đông cứng nói: “Không, không có gì, chính là tối hôm qua kịch truyền hình rất cảm động.”
Trữ Nhiễm nhăn lại mi, gõ đầu hắn một chút: “Ta còn nghĩ đến ngươi bị người khác khi dễ, đi rửa mặt đi, nhìn ánh mắt ngươi rất không tốt.”
“Nga.”
Bình Hải vào toilet, Trữ Nhiễm kéo ngăn kéo ra nhìn một chút, không nghĩ tới tiền bên trong thế nhưng lại còn rất nhiều, tính ngược trở lại, Bình Hải một tháng sinh hoạt phí chỉ dùng có mấy trăm đồng mà thôi, không khỏi rất tiết kiệm sao? Trữ Nhiễm thở dài một hơi, khép lại ngăn kéo.
“Trữ Nhiễm, ngươi đói bụng không? Ta đi hâm nóng cơm cho ngươi.”
“Đừng hâm, hôm nay ta mời ngươi ra ngoài ăn.”
“Ở bên ngoài ăn quá lãng phí.”
Trữ Nhiễm theo ngăn tủ lấy ra một kiện áo khoác đưa cho hắn: “Đi theo giúp ta được không?”
“Nga, vậy được rồi.”
Tâm tình không muốn, nhưng Bình Hải vẫn là đi theo Trữ Nhiễm ra cửa, trải qua một đêm hắn đã dần dần thông suốt, chính mình căn bản không có năng lực bảo hộ Trữ Nhiễm, hết thảy còn phải dựa vào hắn chiếu cố, nhưng là cái nam nhân kia thoạt nhìn cũng rất cường đại, xem ra Trữ Nhiễm cũng thực thích hắn, nếu bọn họ là thật tâm yêu nhau, chính mình hẳn là nên chúc phúc bọn họ mới đúng. Bất quá loại sự tình này nói thì đơn giản, nhưng đến lúc làm nào có dễ dàng như vậy? Tâm lý vẫn là thực đau, vẫn là rất khó chịu.
“Làm sao vậy, tiểu Hải, ta như thế nào cảm thấy ngươi có vẻ là lạ?”
Bình Hải bình đạm cười lắc đầu: “Không, không có việc gì.”
“Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Nghe lời ngươi.”
“Hảo, chúng ta đi chỗ kia.” Bình Hải theo ngón tay Trữ Nhiễm nhìn về phía đối diện, một nhà hàng cơm Tây rất lớn: “Khẳng định là rất sang trọng, đừng đi.”
“Không sao đâu, theo ta.” Trữ Nhiễm kéo tay Bình Hải qua ngã tư đường, không để ý tới hắn phản đối, trực tiếp dắt hắn vào cửa. Nhà hang này trước kia Thiệu Khải Long từng dẫn hắn đến nếm qua, bên trong giá cả rất cao, bất quá thức ăn xác thực rất ngon.
Tiến vào nhà hàng không khí im lặng, làm cho Bình Hải lập tức ngừng miệng không dám nói lời nào, Trữ Nhiễm lôi kéo hắn ngồi vào vị trí gần cửa sổ, tiếp nhận thực đơn, Bình Hải thấy rất nhiều mỹ thực. Chính mình chỉ gọi một phần sa lạp. Nhìn một đống đồ ăn đặt ở trước mặt, Bình Hải ngượng ngùng gục đầu xuống, đây là hắn lần đầu tiên đến ăn cơm Tây, Trữ Nhiễm cẩn thận dạy hắn một chút lễ nghi dùng cơm, phương pháp sử dụng dao nĩa.
“Nguyên lai ăn một bữa cơm cũng sẽ phiền toái như vậy.” Bình Hải cầm dao ăn cười nói.
“Nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ăn ngon.”
“Ân, ngươi như thế nào không ăn?”
“Ta buổi sáng đã ăn rồi, còn không đói đâu.” Nhớ đến bữa cơm sáng kia, Trữ Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn một chút đỏ lên, tựa hồ đắm chìm vào trong đoạn kí ức ngọt ngào kia. Bình Hải chưa bao giờ thấy hắn lộ ra loại vẻ mặt này, nhìn thấy làm cho người ta tâm động.
Thời điểm dùng cơm sắp chấm dứt, Trữ Nhiễm ngẫu nhiên nhìn đến bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe hơi đỗ lại đây, biển số xe quen thuộc làm cho Trữ Nhiễm rất là cao hứng, nhưng chỉ ngắn ngủn vài giây, tươi cười kia liền đông cứng lại rồi.