Cư nhiên lại cười với nàng! Còn cười rực
rỡ như thế! Mặt mỉm cười gọi nàng là tứ tỷ! Thật lâu trước đây, mỗi khi
nàng gọi nàng là tứ tỷ, nàng luôn luôn gọi bằng một giọng run rẩy nhu
nhược không dám ngẩng đầu nhìn nàng, hôm nay, nàng vậy mà cười tươi rực
rỡ nhìn nàng như thế!
Nàng đây là đang che giấu tâm tư của mình!
Khiến tất cả mọi người đoán không được suy nghĩ trong lòng nàng!
Một hài tử, thủ đoạn tàn nhẫn, hôm nay
tâm tư càng thêm thâm trầm, hai thứ kết hợp lại, nghĩ đến đó trong lòng
Thượng Quan Minh Tiệp vang lên tiếng chuông cảnh giác mãnh liệt. Trong
đôi mắt đẹp hiện lên một tia sáng phức tạp, không thể không trừ khử nàng ta, nhưng, muốn diệt trừ, sợ rằng khó càng thêm khó.
Phượng Hạo Thiên khẽ nhướng mày, nha đầu
này cười sáng lạn như thế kia, khẳng định không có chuyện gì tốt, đây là chuẩn bị thay đổi một phương thức xuất chiêu khác sao? Không tệ, vẫn
cho rằng, nàng quá mức âm lãnh tàn nhẫn, không nghĩ tới, tâm tư cũng đủ
kín đáo, biết thực lực chênh lệch, không thể cứng đối cứng.
“Tứ tỷ vừa rồi nhìn thấy lục muội nên thoáng kinh ngạc, không ngờ lục muội sau khi trải qua sự chăm chút
tỉ mỉ, cũng là một tiểu mỹ nhân.” Thượng Quan Minh Tiệp cười
dịu dàng nói, tay muốn xoa xoa búi tóc công chúa trên đầu Hàn Lăng, nhỏ
như vậy, đã có khuôn mặt đẹp xinh đẹp như thế, trưởng thành, nhất định
sẽ làm nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, trong lòng bất mãn, bất kể
sau này dùng thủ đoạn có bao nhiêu ngoan tàn nhẫn, bất cứ giá nào, đều
phải trừ bỏ nàng.
Hàn Lăng cười cười, thân hình hơi
nghiêng, tránh né tay của Thượng Quan Minh Tiệp, trong lòng hừ lạnh một
tiếng, thật xem nàng là con nít sao? Đôi mắt đen nhìn Thượng Quan Minh
Tiệp đang kinh ngạc, dường như xem thấu ý nghĩ mà Thượng Quan Minh Tiệp
che giấu trong lòng, vẫn cười sáng lạn như cũ, “Dù cho Hàn Lăng có xinh đẹp, cũng không bằng vẻ đẹp của Tứ tỷ. Tứ tỷ thế nhưng sắp trở thành Tứ Vương phi đâu.” Giọng điệu non nớt, những ai không hiểu được Hàn Lăng, sẽ cho rằng đây chỉ là lời nói vô tư của trẻ con.
Nhưng …….Những lời này, không thể nghi ngờ chính là một trái bom phá hủy.
Dứt lời, trong sườn điện to lớn, chỉ có tiếng cười thanh thúy của Hàn Lăng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Phượng Hạo Thiên vẫn không nói gì, lạnh
lùng, nhưng mà lại ẩn ẩn tức giận nhìn Hàn Lăng. Bờ môi mím thành một
đường thẳng tắp, nàng muốn trả thù người của Thượng Quan gia tộc, có
thể. Thế nhưng, nàng lại còn dám lợi dụng hắn!
Thượng Quan Minh Tiệp lo lắng bất an,
nàng không nghĩ tới Hàn Lăng trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nàng,
chuyện mà hầu như tất cả mọi người đều biết nói ra! Cho dù nàng thông
minh như thế nào, cũng vô pháp biện bạch cho mình, càng giải thích, sẽ
càng chuốc lấy phiền toái.
Chiêu này thật hiểm! Mới vừa vào cung, mới chạm mặt, Hàn Lăng đã ra một chiêu xinh đẹp như vậy!
Giờ khắc này!
Bầu không khí kỳ dị đến cực điểm.
Tất cả mọi người ai cũng không dám lên tiếng.
Nhưng lúc này, hết lần này tới lần khác
có người dường như không biết bầu không khí lúc này có bao nhiêu căng
thẳng, cười một cách khả ái vô song, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn,
khoa trương biểu hiện ra một bộ mặt vô tội, “Sao thế, ta nói sai sao? Các ngươi sao không nói gì cả thế?”
“Dùng đồ ăn sáng.”
Phượng Hạo Thiên nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp đang đỏ mặt không
dám nhìn hắn, trong đôi mắt sâu thẳm, hiện lên tia chán ghét. Lại nhìn
Hàn Lăng, hàm răng suýt nữa đánh nhau, tạm thời tha nàng vậy.
Thượng Quan Minh Tiệp siết chặt hai nắm tay, cường ngạnh nén một hơi, nặn ra nụ cười, “Vâng, Tứ điện hạ.”
Phượng Hạo Thiên ngồi xuống, đối mặt với
năm mươi món ăn tinh xảo trên bàn, lại cảm thấy vô vị. Bên tai vẫn hồi
tưởng lại giọng nói non nớt của nữ hài, ‘Tứ tỷ thế nhưng sắp trở thành
Tứ Vương phi đâu!’
Chết tiệt!
Hàn Lăng và Thượng Quan Minh Tiệp đứng
thẳng phía sau Phượng Hạo Thiên, cùng đợi Phượng Hạo Thiên dùng cơm
xong, các nàng mới dùng, đây là phép tắc trong cung.
Hàn Lăng chậm rãi thu hồi ý cười trên
môi, đôi mắt chứa đầy vẻ cừu hận, nàng muốn chậm rãi giết bọn họ, tựa
như mèo ngoạn chuột, từ từ, chậm rãi……Loại chơi đùa này, mới tốt nhất.
Bàn tay nho nhỏ nắm chặt, Chỉ Hâm, hãy hảo hảo mà xem………
Thượng Quan Minh Tiệp lướt dư ánh mắt quan sát Hàn Lăng…………..
Một buổi ăn sáng, tâm tư của mọi người, đặc sắc không gì sánh được.
……..
Một lúc lâu sau.
“Minh Tiệp lưu lại, Hàn Lăng đi theo bản điện hạ.” Đứng trước cửa đại điện, Phượng Hạo Thiên quay đầu lại nói với Hàn Lăng và Thượng Quan Minh Tiệp.
Hàn Lăng gật đầu, nếu đã là thư đồng, hắn bảo đi theo, nàng phải đi theo.
Sắc mặt Thượng Quan Minh Tiệp trắng bạch, hành động này của hắn, đã nói rõ, hắn tín nhiệm Hàn Lăng, mà không tín
nhiệm nàng! Nàng biết hai ngày sau chính là ngày săn bắn ở nòoài thành,
mà ngày đó, là ngày mà mỗi vị hao2ng tử đều coi trọng, chỉ cần đạt được
vị trí đứng đầu, không chỉ có thể được Hoàng thượng khen ngợi, mà còn có thể chứng minh bản lĩnh trước mặt chúng quần thần! Hôm nay, hắn muốn đi ra ngoài, nhất định là muốn luyện tập thuật xạ tiễn!
“Vâng, Tứ điện hạ.” Cho dù tâm không cam, nàng cũng chỉ có thể nhẫn!
Sân huấn luyện.
Toàn bộ vũ khí lạnh, bên trong sân huấn luyện của Thượng Đinh cung, cái gì cần có đều có.
Giữa sân huấn luyện to lớn đặt hơn mười bia ngắm.
Hàn Lăng đi phía sau Phượng Hạo Thiên,
vừa đi, vừa đánh giá vũ khí bày biện bên trong, không ngờ vũ khí ở đây,
đúc đầy đủ như thế. Tuy rằng so ra kém với vũ khí công nghệ cao ở hiện
đại, nhưng, ở thời đại vũ khí lạnh này, tận mắt trông thấy gần ba trăm
loại vũ khí, vẫn khiến nàng rung động!
“Thấy thích gì thì cứ chọn.” Đi phía trước, Phượng Hạo Thiên cao ngạo ngẩng cao đầu, trong giọng nói pha lẫn tia khoe khoang, nói với Hàn Lăng đang đi phía sau.
Khóe môi Hàn Lăng giật giật, khoe khoang
với nàng? Ngày nào đó nàng có hứng, sẽ chuẩn bị chút thuốc nổ, đại pháo, khiến kẻ quê mùa như hắn mở rộng tầm mắt! Chỉ có điều, nếu người ta
muốn đưa cho nàng, vậy nàng chỉ cố gắng chọn lấy vậy.
Trong đám binh khí khiến người ta hoa cả mắt, Hàn Lăng quét đường nhìn sắc bén lướt qua.
Đột nhiên, đường nhìn sắc bén ngưng tại một thanh loan đao nhỏ bé chẳng hề thu hút giữa đống binh khí.
Bàn tay nho nhỏ, không do dự cầm lấy loan đao, bờ môi nhàn nhạt cười, tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên mặt đao, “Chính là nó.”
Ngoại từ vũ khí công nghệ cao mà nàng am
hiểu nhất, còn có chủy thủ nhỏ bé, tựa như thanh loan đao này cũng là
vật nàng yêu thích nhất. Khi đánh nhau trong cự ly gần, loan đao trong
tay nàng, sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất, bất luận kẻ nào muốn đả
thương nàng, đều phải sợ hãi loan đao trong tay nàng, không ngờ, ở đây
dĩ nhiên cũng có thanh loan đao chế tác tinh tế như vậy!
Phượng Hạo Thiên sửng sốt nhướng nhướng mày, nàng lấy cái này? Có phần quá không nhận thức. “Ngươi xác định.”
Hàn Lăng vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn
nhìn loan đao, nhãn thần nhu hòa kia, tựa như nhìn người mình âu yếm,
khiến khóe miệng thiếu niên giật giật, nha đầu này, thật đủ đặc biệt!
Trong một đống cung tiễn, mỗi mũi tên đều được chế tạo sắc bén vô cùng.
Phượng Hạo Thiên giương cung, tiễn nằm
trên cung. Thiếu niên toàn thân dấy lên khí tức thiết huyết, hướng về
phía bia ngắm cách thước, bắn liền năm tên.
‘Vèo’ Tiễn xé gió.
Hàn Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy, năm mũi tên tất cả đều cắm vào chính giữa bia ngắm. Đang muốn mở miệng tán thưởng,
thì phía sau Hàn Lăng vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy.
“Hay.”
Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên song song quay đầu lại, chỉ thấy, một thiếu niên mặc y phục hồng sắc từ cách đó không xa đi tới.
Đợi thiếu niên đến gần, Hàn Lăng mới thấy rõ hình dạng của hắn, tà mị xinh đẹp, đường hoàng không gì sánh được,
đôi mắt hẹp và dài lúc này đang đánh giá Hàn Lăng.
“Lục đệ hôm nay sao có nhã hứng đến chỗ Tứ ca thế?” Phượng Hạo Thiên nhìn về phía thiếu niên, đôi mắt thâm trầm hiện lên tia sáng, cười hỏi.