Mười ngày sau.
Gần một tháng qua, Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ vẫn không tìm ra cách rời đi. Tất cả các cách đều đã dùng hết, ngay cả Phượng Hạo Dạ tự nhận thông minh không ai bằng cũng không nghĩ được phương pháp.
Trong khoảng thời gian này, hai người không phải ăn thịt chim, thì chính là cá, cả ngày thịt cá, ăn càng ngày càng chán.
Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, Phượng Hạo Dạ hàng đêm phải có mỹ nữ hầu hạ nay phải cố nén dục vọng. Ai bảo bên cạnh hắn, không phải nữ nhân mà là một nữ hài tử! Nói thế nào thì hắn cũng chưa đến mức bụng đói ăn quàng.
Có suy nghĩ đáng khinh với một nữ hài, nói ra có phần hơi biến thái!
Không còn cách nào khác, Phượng Hạo Dạ thậm chí đã nghĩ ra một biện pháp được cho là phi thường tuyệt diệu.
Phóng hỏa đốt cả cánh rừng. Như thế nào cũng sẽ xuất hiện đường đi.
Đáng tiếc, ý tưởng anh minh như vậy, cuối cùng kết thúc trong câu nói lạnh lùng của Hàn Lăng: “Nếu có một trận gió thổi qua, ngươi muốn tự thiêu?”
Ngược lại với Phượng Hạo Dạ lo lắng, Hàn Lăng lại thập phần bình tĩnh, mỗi ngày còn sống rất hưởng thụ.
Một ngày.
Phượng Hạo Dạ bắt mấy con cá dưới sông, chuẩn bị nướng lên làm bữa tối.
Hàn Lăng lưu loát mổ bụng, làm sạch cá, thủ pháp lưu loát làm cho Phượng Hạo Dạ trừng lớn mắt ngạc nhiên. Nàng không chỉ giỏi giết người, mà ngay cả kỹ thuật phân thây cũng rất thuần thục!
Mấy ngày sau đều giống như vậy, Phượng Hạo Dạ sợ bẩn, nên cá giao cho Hàn Lăng xử lý, còn hắn phụ trách nướng chín.
Thời điểm phân công làm việc, trong nhà tranh, tĩnh lặng không tiếng động.
Chỉ có âm thanh củi cháy tách tách.
Tuy rằng hai người ở chung gần một tháng, nhưng thái độ của Hàn Lăng đối với hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Có khi bốn năm ngày cũng không nói một câu. Mà Phượng Hạo Dạ thì hoàn toàn hiểu được, Hàn Lăng không giống với những hài tử khác! Nàng thực cô độc.
“Ngao ngao ngao…….” Ngoài cửa phòng, vang lên tiếng kêu động vật.
Hàn Lăng đã trải qua cuộc sống trong rừng rậm, khuôn mặt hiện lên một tia nghi hoặc, tiếng kêu của các loài động vật nàng có thể phân biệt được, nhưng tiếng kêu này, giống sói lại không giống sói, là cái gì?
“Sói?” Phượng Hạo Dạ cũng đồng dạng nghi hoặc.
Hàn Lăng nghi hoặc đi đến cửa, mở cửa ra, Hàn Lăng còn chưa kịp thấy rõ trước mắt là gì, thì một trận gió thổi qua.
Phượng Hạo Dạ chớp chớp mắt phượng, nhìn Hàn Lăng trước cửa, hỏi: “Là gì vậy?”
Hàn Lăng đóng cửa lại, quay đầu, đang muốn trả lời, nhưng nhìn lại đến một con ‘sói’ hoặc là ‘hồ ly’ toàn thân màu trắng bạc như con chuột bạch, Hàn Lăng tạm thời gọi nó là ngân lang.
Lúc này, nó nhảy vào đống lửa, vồ lấy con cá đang nướng phía trên, lấy tốc độ làm cho người ta líu lưỡi, ăn toàn bộ vào bụng!
Nhất thời, trong phòng một mảnh yên tĩnh!
“Nó rốt cục là thứ gì vậy?” Phượng Hạo Dạ kinh ngạc hỏi.
Trong bóng đêm, Hàn Lăng lắc đầu, nhưng đối với vật đột nhiên xuất hiện này lại cảm thấy hứng thú.
Trong đêm tối, có thể nhìn thấy ánh mắt màu làm đang phát sáng của tiểu ngân lang, nó hung ác nhìn Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ, kêu ‘ngao ngao ngao’ như đang cảnh cáo.
Hàn Lăng khóe miệng hơi cười khẽ, loan đao trong tay áo, rơi xuống tay, hàn quang hiện lên, vật đó càng kêu dữ tợn hơn, hung ác hơn.
“ Thật đúng là thế giới này không gì không có, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua loài động vật thú vị như vậy.” Phượng Hạo Dạ tà mị cười, mắt phượng hơi híp lại nhìn chằm chằm tiểu ngân lang, sau đó nhìn loan đao trong tay Hàn Lăng, nhướng nhướng mi khó hiểu, nàng muốn làm gì?
Giống như nhân ra nguy hiểm, vật đó càng hung ác hơn, thế nhưng muốn nhảy lên người Hàn Lăng, công kích nàng!
“Ăn bữa tối của ta, ngươi lại có thái độ này? Xem ra nếu không hảo hảo thu thập ngươi, thì ngươi không biết tri ân báo đáp!” Hàn Lăng mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tiểu ngân lang, thanh âm lạnh lùng nói. Nàng càng nhìn càng thích vật nhỏ này, dù sao ở đây cũng rất nhàm chán, không bằng, đem nó thu phục, làm sủng vật. Sóng mắt lưu chuyển, Hàn Lăng làm quyết định anh minh sáng suốt nhất từ trước tới nay.
Phượng Hạo Dạ khóe miệng run rẩy, tri ân báo đáp? Những ngày ở chung này, sao không thấy nàng tri ân báo đáp hắn? Giờ khắc này, nàng lại nói bốn chữ tri ân báo đáp với một con vật! Mao cốt tủng thiên.
“Ngao ngao ngao ngao…….”
Tiểu ngân lang dường như không tha thứ cho người khiêu khích nó, phi thân nhảy lên, công kích cực nhanh.
Phượng Hạo Dạ thấy thế, đang muốn tiến lên, phòng ngừa tiểu ngân lang thương tổn Hàn Lăng.
“Không cần hỗ trợ.” Thanh âm lạnh lùng, ngăn cản động tác tiếp theo của hắn.
Hàn Lăng chuyển động loan đao trong tay, thế nhưng đánh ngay lên đầu tiểu ngân lang!
“Ngao ngao ngao……”
Tiểu ngân lang kêu rên, nó sống mấy năm, chưa bao giờ trải qua vũ nhục như vậy! Lập tức, tâm hiếu thắng lập tức được dấy lên.
Đang lúc nó muốn tiếp tục công kích,Hàn Lăng thanh âm tàn nhẫn lạnh như băng vang lên: “Cá nướng vừa rồi hương vị không tệ đi? Nếu ngươi ngoan ngoãn, sau này nếu có thịt cá ta đều sẽ chia cho ngươi, bất quá, nếu ngươi lại muốn công kích ta, như vậy, ta liền đem ngươi nướng ăn!”
Lam mâu loạn chuyển, tiểu ngân lang đáng yêu nghiêng đẩu, đánh giá Hàn Lăng, giống như đang hỏi Hàn Lăng những gì Hàn Lăng dụ hoặc, có đáng để nó đầu hàng hay không.
“Ha ha ha…….” Phượng Hạo Dạ không nhịn được ôm bụng cười to, vật nhỏ này thật sự rất đáng yêu! Nó thế nhưng nghiêng đầu tự hỏi! Mà Hàn Lăng lại càng làm hắn bất ngờ, nàng thế nhưng nói nhiều như vậy với một con vật!
Quả nhiên, nàng vẫn là một hài tử!
Hàn Lăng lạnh lùng liếc Phượng Hạo Dạ môt cái, Phượng Hạo Dạ cong khóe miệng, trong bóng đêm, hắn nhìn không rõ ánh mắt của Hàn Lăng, nhưng trong chớp mắt vừa rồi, hắn cảm giác được trong cái trừng mắt của nàng có bao hàm sát khí!
Thời gian dần dần trôi qua, tiểu ngân lang nhảy lên, bổ nhào vào trong lòng Hàn Lăng! Cực kì lấy lòng đu trên cổ Hàn Lăng lắc qua lắc lại.. Vì ăn, nó thà rằng ‘Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục’.
“Ngoan.” Hàn Lăng tinh tế vuốt ve bộ lông ngân bạch của tiểu ngân lang. Lông nó rất mềm mại, rất trơn nhẵn, sờ lên có cảm giác giống như tơ lụa thượng đẳng.
Phượng Hạo Dạ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nữ hài tử này thật có bản lãnh thuần thú! Trong chớp mắt đã thuần phục được một vật nhỏ hung tợn như vậy!
………..
Năm ngày sau
Thượng Quan phủ.
Thượng Quan Quân Dao từ khi tỉnh lại vẫn luôn ở trong phòng, không ra khỏi cửa nửa bước.
Trong phủ, lời đồn nổi lên bốn phía, bọn hạ nhân nghị luận, đại tiểu thư khẳng định là không có mặt mũi để xuất môn, có thể làm ra sự tình dâm đãng như vậy, nếu còn mặt mũi ra ngoài gặp người thì thật kì quái!
Bất quá, mệnh của nàng đúng là rất lớn, đại phu nói, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ, ai cũng không ngờ, nàng lại tỉnh.
Các tiểu thư Thượng Quan gia, ngoại trừ Thượng Quan Minh Tiệp đối với nàng là có vẻ quan tâm, các vị tiểu thư khác, khi đến thăm nàng, đều là minh triều ám phúng, nhưng nàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc, mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn cơm, còn lại chính là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến một ngày kia, Thượng Quan Quân Dao lặng yên không tiếng động biến mất!
Trong phủ không ai biết nàng đã đi đâu!
Bất quá, sự biến mất của nàng, đối với Thượng Quan phủ, không tính là đại sự gì, một quân cờ vô dụng, mất liền mất đi, không sao cả.
Thượng Quan Minh Tiệp nhìn ra phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ, “Đại tỷ, có lẽ với ngươi mà nói, thì rời đi là chuyện tốt.”
Bách Hoa yến năm ngày sau, nàng sẽ nhìn thấy Phượng Hạo Thiên nàng yêu, cùng là ngày đó, nàng muốn dùng toàn bộ bản lãnh, để gả cho hắn.
Gió thổi qua ngọn cây, sát khí ẩn hiện, dần dần, rất nhanh sẽ nổi lên.