Nghe vậy, trên khuôn mặt nam tử lập tức nhiễm một tầng băng sương. “Lập tức
phái người đến trợ giúp, phải tránh đừng để cho nàng gặp nguy hiểm.”
“Dạ, Vương gia.”
Đang lúc hạ nhân nghe theo phân phó đẩy cửa ra ngoài phái người, Phượng Hạo
Thiên đột nhiên xoay người, vội vàng nói: “Đợi chút, bổn vương đi cùng
các ngươi.” Hắn không thể trơ mắt nhìn Hàn Lăng gặp nguy hiểm.
Mấy năm qua, nàng vẫn như thế, vì đạt được mục đích mà không tiếc thứ gì,
hành động tiêu diệt Khánh Phong đường tối nay nàng đã chuẩn bị rất lâu,
cho nên làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Phượng Hạo Thiên nghĩ
đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ càng âm trầm.
“Vương gia muốn đi đâu
vậy?” Đang lúc Phượng Hạo Thiên và hạ nhân đẩy cửa ra, trước cửa đột
nhiên xuất hiện một thiếu nữ một thân bạch y, hơi thở lạnh nhạt, mắt đen nhìn hai người Phượng Hạo Thiên hỏi.
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên
đôi mắt sâu thẳm càng căng thẳng, có chút không thể tin, “Hàn Lăng?”
Nàng không phải đang ở Khánh Phong đường sao? Như thế nào lại trở lại?
Thiếu nữ khẽ gật đầu, bạch y như tuyết, vạt áo bị gió thổi bay tạo nên những
độ cong tự nhiên tuyệt đẹp lại động lòng người, có một loại thanh nhã
lạnh nhạt xuất trần. Một chữ mĩ không cách nào đê hình dung nàng. Nam tử tuấn mĩ thiết huyết nhìn thiếu nữ, thất thần một chốc. Thời gian tám
năm, nàng mười sáu tuổi, trở thành nữ tử nhất cố khuynh thành. Cũng làm
cho hắn càng ngày càng kinh ngạc, nàng còn mĩ lay động phàm trần hơn so với Ương Ương! Nhìn nàng từ một hài tử gầy yếu trong nháy mắt biến
thành thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như hiện tại, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ không rõ.
Tầm mắt Phượng Hạo Thiên
sâu thẳm làm cho Hàn Lăng nhíu mày, vì sao trong khoảng thời gian này,
ánh mắt hắn nhìn nàng càng ngày càng quái dị? Giãn mi tâm, nói: “Hết
thảy chỉ vừa mới bắt đầu, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho
bọn họ.” Nàng vừa mới từ Khánh Phong đường trở về, liền thay bộ y phục
dạ hành ra, nghĩ Phượng Hạo Thiên khẳng định đã biết tin tức, liền lập
tức chạy tới đây.
“Ân, bổn vương cho là ngươi sẽ xúc động.” Phượng Hạo Thiên yên tâm, thu hồi tầm mắt quái dị, trầm giọng nói.
Nghe thế, Hàn Lăng cười khẽ: “Có phải ngươi sợ ta phẫn nộ liền đi giết
Thượng Quan Minh Tiệp không?” Tám năm thời gian này, vô hình giữa bọn
họ, giống như có một tầng liên kết, như là thân nhân, cũng là bằng hữu.
Nhưng mà, giữa bọn họ còn có một bức tường vô hình ngang cản, hắn là
Vương gia cao cao tại thượng, mà nàng lại là một thứ nữ do tiện thiếp sở sinh. Hơn nữa, còn có Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương.
Quan hệ của hắn và nàng, tích lũy trong những ngày tháng này, có thể trong sạch như vậy sao?
Vấn đề này chỉ sợ chỉ có chính hắn mới biết.
Đôi mắt sâu thẳm của Phượng Hạo Thiên lóe lóe, Thượng Quan Minh Tiệp? Tám
năm này, nàng xem như an phận, chỉ là, nàng dù sao cũng là nữ nhân của
hắn, nếu Hàn Lăng giết nàng, như vậy……
Trong đôi mắt chợt lóe qua tia bất thường, Phượng Hạo Thiên biểu tình vẫn không có biến hóa, nhìn
dụng mạo xinh đẹp như thiên tiên của Hàn Lăng, nói: “Ngươi sẽ không, ít
nhất hiện tại sẽ không, bởi vì thời cơ chưa tới.” Mấy năm ở chung, hắn
tuy rằng không hiểu hết nàng nhưng hắn biết nàng muốn là lật đổ Thượng
Quan gia tộc!
Huống hồ…… Mắt đen xẹt qua một tia sáng, vài năm này, nàng làm sao sẽ an phận phát triển thế lực hắn cho nàng?
Thiếu nữ cong môi, ý cười nhiễm một tầng lạnh lùng, bạch y phất phới, nàng
lại lãnh băng phiêu miễu làm cho mọi người không thể nắm bắt, xoay người đưa lưng về phía nam tử, thanh âm lạnh, lạnh đến thấu xương, “Vô luận
là ai cản đường của ta, thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạc!”
Phượng Hạo Thiên thân hình không thể phát hiện run lên, nàng là đang cảnh cáo
hắn? Hai đấm nắm chặt, qua nửa ngày, buông ra, nhìn về phía Hàn Lăng,
dời đi đề tài.
“Mấy ngày sau, hoàng cung tổ chức thịnh yến mười
năm một lần, hai sườn phi của bổn vương sẽ cùng đi, ngươi có hứng thú đi không?”
Hoàng cung thịnh yến? Mười năm một lần? Thiếu nữ híp mắt đẹp, ám liễm hàn quang, lạnh giọng hỏi: “Thượng Quan Chính Hào cùng với tộc nhân hai vị kia cũng sẽ đi sao?”
“Ân, thịnh yến lần này, chủ yếu là muốn người của các đại gia tộc trong Phượng quốc và văn võ bá quan tụ tập lại.”
Thiếu nữ xoay người, đối diện với Phượng Hạo Thiên, gật đầu, “Ta đi.” Tám năm không gặp Thượng Quan Chính Hào, lúc này là cơ hội tốt như vậy làm sao
nàng sẽ bỏ qua, thiếu nữ cười, càng âm lãnh.
“Có lẽ thịnh yến lần này, bổn vương sẽ tránh không khỏi việc lập chính phi……” Phượng Hạo Thiên thần sắc phức tạp nói.
“Ân.” Thiếu nữ gật đầu, trong mắt là một mảnh bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Đem tất cả phản ứng của thiếu nữ thu vào đáy mắt, nam tử cười khổ, nàng còn không biết tâm tư của hắn sao?
Lúc này, từ phía xa xa xuất hiện hai bóng dáng xinh đẹp trước mắt Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên.
Một người là Thượng Quan Minh Tiệp, một người là Triệu Ương Ương.
Hai người nhìn thấy hai người Hàn Lăng thì thập phần kinh ngạc.
Mà Hàn Lăng lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hai nàng một cái.
“Ương Ương (Minh Tiệp) tham kiến Vương gia.” Hai người khom người hành lễ.
Phượng Hạo Thiên nhíu mày, nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Tạ Vương gia.”
“Đã trễ thế này, sao lại không nghỉ ngơi?” Phượng Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Minh Tiệp ngẩng đầu, gặp phải tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, hai má liền đỏ bừng, mấy năm qua,hắn càng ngày càng tuấn mỹ. Lơ đãng liếc nhìn Hàn Lăng, nàng cũng càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, tuy rằng
không trang điểm, hưng vẫn xinh đẹp hơn nàng, tâm nhất thời hung ác.
“Tối nay quá nóng, thật sự rất khó ngủ, thế nên mới cùng Triệu tỷ tỷ đi
ra hít thở không khí, không ngờ lại gặp được Vương gia.”
Triệu
Ương Ương đạm cười gật đầu, ôn nhu có thừa, ánh mắt nhìn Phượng Hạo
Thiên, tràn đầy nhu tình. Mà nàng vẫn không nhìn đến Hàn Lăng bên cạnh
Phượng Hạo Thiên.
Nhưng mà, tâm sự chân chính của các nàng làm sao qua được mắt Hàn Lăng?
“Thì ra là thế, bất quá giờ đã tối muộn, các ngươi vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Phượng Hạo Thiên trầm giọng nói.
Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương nghe vậy, nhất thời tâm run lên.
Thượng Quan Minh Tiệp thầm nghĩ, tám năm này, nàng vẫn cố hết sức, ‘an
phận thủ thường’ để được sự sủng ái của hắn, mà hắn vẫn như cũ lãnh băng vô tình. Hay là…… chuyển mắt nhìn về phía Hàn Lăng một lần nữa. Nguyên
nhân chính là nàng……
Triệu Ương Ương thầm nghĩ, thời gian tám năm qua, đầu tiên hắn láy cớ giữ đạo hiếu không sủng hạnh nàng, sau lại nói công vụ bận rộn không thể sủng hạnh, nàng thật sự khó chịu như thế như
thế sao?
Phượng Hạo Thiên sao lại không biết suy nghĩ của các nàng, nhưng, hắn đối với các nàng, vô tình.
Hai người mang theo thất vọng lưu luyến rời đi.
Khi các nàng xoay người, Hàn Lăng cảm nhận được hai tia sát khí ác độc nảy
sinh. Nhướng nhướng mi, các nàng không dung được nàng nữa rồi sao? Tươi
cười trên môi càng sâu, nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, cười nói: “Ngươi
nên lo lắng là, sau khi cưới chính phi thì nên trấn an các nàng như thế
nào?”
Nghe vậy, nam tử nhìn thiếu nữ tươi cười, trong lòng chua sót không ngừng……
Phượng cung
Càn Thanh cung
Bên ngoài tẩm cung hoàng đế, nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa nghe tiếng rên
rỉ cùng tiếng thở gấp bên trong, sắc mặt trắng bệch, cả người không
ngừng run rẩy, thì thầm: “Hoàng Thượng, lòng Ngôn nhi đang đau.”
Từ xưa đế vương tối vô tình, nhiều năm như vậy, nàng chẳng lẽ còn không thấy rõ sao? Nàng hai mươi lăm tuổi, đã muốn già đi.
Hai tay gắt gao nắm chặt, không được, nàng tin tưởng trong lòng hắn có
nàng. Nàng đã từng thề, là người đi theo bên hắn, không cần hồi báo, đến vĩnh viễn. Nhưng…….
Trong phòng, hai bóng dáng dây dưa trên
giường, một màn dâm uế. Trên cái bàn phía trước, bạch y nam tử, cười
nhạt nhìn một màn này.