Lang Phi

Chương 9: Q.2 - Chương 9: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (6)




‘Phanh’, Hàn Lăng rơi xuống, dùng lý trí còn sót lại, sau khi phá tung cửa sổ, ánh mắt nàng cấp tốc tảo quét, đúng lúc, thấy từ bên trái có một chiếc xe ngựa chạy tới, nàng liền cấp tốc nhảy xuống dưới. Vừa khớp rơi ngay vào xe ngựa! Trực tiếp nhảy vào trong xe, còn chưa kịp thấy rõ trong xe có ai, thì cú va chạm mạnh ấy, nhất thời đã làm toàn bộ lý trí nàng biến mất, thế là một màn đen tối ùa đến!

“A!” Hai người bên trong xe bị tình huống bất ngờ làm cho kinh sợ, tức khắc thét to lên.

“Chuyện gì thế này?” Một nữ tử tuy rằng đã bị khiếp sợ, thế nhưng giọng nói vẫn êm tai như hoàng anh xuất cốc, hoảng sợ nhìn Hàn Lăng đang té xỉu, hỏi trung niên nam tử ngồi đối diện.

Trung niên nam tử vận hoa phục, sau khi kinh hách thì liền trấn định, híp mắt, đánh giá thiếu nữ bất thình lình xông vào, “Hẳn là nàng mới vừa rớt từ trên lầu hai của một ngôi nhà nào đó mà chúng ta vừa đi ngang qua, vết máu trên người nàng đủ để chứng minh điều đó.”

“Bây giờ nên làm gì?” Nữ tử kinh vấn.

Lúc này, xa phu đánh xe nghe được tiếng vang, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có gì cả.” Trung niên nam tử cực kỳ bình tĩnh trả lời.

Nữ tử run run tay, lớn mật xoay người Hàn Lăng lại, tức khắc, dung nhan tuyệt mỹ lay động nhân tâm hiện ra trước mặt hai người!

Hai người vừa thấy, lập tức mở to hai mắt, nữ tử này, so với Phượng quốc đệ nhất mỹ nhân Triệu Ương Ương còn xinh đẹp hơn vài phần!

Rốt cuộc nàng có thân phận như thế nào?

“Cha, bây giờ nên làm gì?” Nữ tử vội vàng hỏi, nữ tử trước mắt này thân phận bất minh, lại hôn mê bất tỉnh, thật không biết nên làm sao cho phải.

Khi trung niên nam tử nhìn thấy dung mạo của Hàn Lăng, đôi mắt u tối lập tức lóe sáng! “Xem ra, ngay cả ông trời cũng giúp lão phu! Lão phu có hi vọng thăng quan rồi.”

“Cha, chẳng lẽ cha muốn…” Nữ tử biến sắc, vội hỏi.

Trung niên nam tử gật đầu, vẻ mặt hiện lên sự tham lam đáng khinh, cười gian nói: “Vốn định tối nay mang con tiến cung dâng cho Lưu công công, song bây giờ, có nữ tử tư sắc nhường này hầu hạ Lưu công công, Lưu công công nhất định phi thường hài lòng, chức tri huyện huyện Lương Chử ta nắm chắc rồi. Ha ha , thực sự là trời cũng giúp ta.”

Nữ tử nghe vậy, hoa dung thất sắc, nhìn thoáng qua Hàn Lăng đang hôn mê, lập tức phản đối: “Thân phận của nàng chúng ta hoàn toàn không biết, sao có thể đi hại người? Cha vì làm tri huyện, đã dự định dâng con cho Lưu công công làm thú vui, con căn bản vô lực cự tuyệt, nhưng nữ tử này, căn bản là người vô tội, sao cha có thể làm như vậy?!” Lưu công công kia tuy là thái giám, thế nhưng lục căn chưa tịnh, thích vụng trộm đùa bỡn nữ tử, một số người bởi vì muốn một chức quan, đã đem thiên kim nhà mình, hoặc là mua một kỹ viện thanh quan tặng cho lão. Nàng là con gái của cha, vì mẫu thân không chịu được hành hạ, nên nàng chỉ có thể nhận mệnh, đi bồi tên thái giám biến thái này một đêm.

Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ tới, bây giờ lại đột nhiên phát sinh sự việc này! Cha vậy mà lại mai một lương tâm, muốn hại nữ tử vô tội này.

“Bớt phí lời đi! Nàng là ai ta mặc kệ, ta chính là người cứu nàng, chính là ân nhân của nàng, để nàng đi bồi người ta một đêm thì tính cái gì? Với lại dùng nàng thay thế ngươi, ngươi sẽ không cần phải bồi lão thái giám kia. Vừa vặn đem ngươi đưa cho Lưu viên ngoại huyện Lương Chử. Làm như vậy vẹn cả đôi đường. Đừng nhiều lời vô ích nữa, bằng không xem ta có lột da ngươi hay không! Nhanh đem y phục của ngươi đổi với nàng!” Trung niên nam tử đang trầm mê trong mộng đẹp được thăng quan phát tài, sau khi nghe được lời nữ tử nói, sắc mặt âm u nổi giận mắng.

“Cha…con…” Nữ tử thấy vẻ mặt trung niên nam tử phẫn nộ, trong lúc nhất thời, toàn bộ những lời nói phản đối định thốt ra đều nuốt ngược lại vào bụng. Cúi đầu nhìn thiếu nữ tuyệt sắc hôn mê, trong lòng nữ tử mọc lên một tia dự cảm chẳng lành, cuối cùng vẫn cảm thấy nữ tử này thân phận chắc chắn không hề đơn giản. Nhưng cha căn bản không quan tâm lời nàng nói.

Xin lỗi, cô nương. Nữ tử cắn chặt môi, lặng lẽ nói với Hàn Lăng.

Xe ngựa thần tốc chạy về phía trước, phương hướng là Phượng cung.

Thiếu nữ hôn mê, mê thất phấn trong cơ thể nàng từ từ phát tác. Mà phía trước đang đợi nàng chính là nguy hiểm không lường được.

Gió cuồn cuộn, mưa càng lúc càng lớn. Bùn đất pha lẫn vị máu tanh, dần dần bốc hơi.



Khi Lưu Quang Khải mang theo thương tích chạy xuống lầu, thì đã sớm không thấy bóng dáng Hàn Lăng!

“Chết tiệt!” Vậy mà lại để nàng chạy thoát! Lưu Quang Khải thầm rủa.

Hắn đau đớn vì mất đi cánh tay trái, nghiến răng đứng dưới trời mưa, nhìn chằm chằm con đường không một bóng người, sắc mặt ngày càng trắng xanh! Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước của Ám Dạ Lâu, vừa lúc chắn ngay trước mặt Lưu Quang Khải.

Một người từ trên xe ngựa nhảy xuống, trông thấy Lưu Quang Khải vô cùng thảm hại, vẻ mặt liền kinh ngạc, “Lưu thống lĩnh, ngài làm sao vậy?”

Lưu Quang Khải kinh ngạc nhìn người tới, Tứ Vương gia phái người đến tìm Lăng cô nương, chết tiệt! Hắn còn chưa thu thập tốt tàn cuộc, hắn làm sao cũng không ngờ tới lại gặp phải người của Tứ Vương gia, trước mắt nên giải thích thế nào đây? Tròng mắt liên tục đảo, sau cùng ‘vô lực’ ngã vào lòng người tới, cất chất giọng cực kỳ ‘suy yếu’: “Ta và Lăng cô nương đều bị ám toán, Lăng cô nương bây giờ tăm tích không rõ, mà ta, bị người chém đứt cánh tay trái!” Dứt lời, mắt nhắm lại, thoáng cái ngất đi!

“Cái gì!” Người tới kinh hô! Đã xảy ra chuyện!

Sau nửa canh giờ

Nhận được tin tức, Phượng Hạo Thiên bất chấp giông tố lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới Ám Dạ Lâu.

Khi nhìn thấy trong phòng Hàn Lăng toàn bộ đều là vết máu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị liền tái nhợt như tờ giấy, tùy ý nhìn khắp phòng đều có thể chạm đến vết máu, nam tử băng lãnh thiết huyết siết chặt lòng bàn tay, đáy lòng liên tiếp bị một loại đau đớn xa lạ không ngừng đột kích, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, Lưu Quang Khải bị chém đứt canh tay, như vậy nàng thì sao?

Mặc dù từ đáy lòng có một loại âm thanh đang không ngừng kêu gào, nàng chắc chắn không sao đâu, trong mấy năm nay, dãi nắng dầm mưa, gặp phải nguy cơ tử vong đếm không xuể, nàng cũng không có chuyện! Lúc này cũng tuyệt đối không có việc gì!

Đôi mắt sâu thẳm híp lại, trầm giọng quay ra phía sau mệnh lệnh: “Tiếp tục phái người đi tìm! Tối hôm nay bất kể như thế nào cũng phải tìm được nàng! Nếu nàng có chuyện gì, các ngươi đều mang đầu tới gặp bổn vương!”

“Vâng!”

Lúc này, Lưu Quang Khải sau khi đã được băng bó bước đến, vẻ mặt hắn tái nhợt, ngụy trang điềm tĩnh nói với Phượng Hạo Thiên: “Vương gia, đều do thuộc hạ không bảo vệ tốt cho Lăng cô nương, để kẻ ám sát đắc thủ.”

“Vì sao tối nay trong Ám Dạ Lâu lại chỉ có ngươi và Hàn Lăng?” Sau khi bước vào Ám Dạ Lâu, Phượng Hạo Thiên đã đã nhận ra không thích hợp, lúc này, tuy rằng còn chưa tới nửa đêm, thế nhưng, trong Ám Dạ Lâu lại chỉ có Lưu Quang Khải và Hàn Lăng, mà kẻ ám sát lại đúng lúc xuất hiện, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Lòng Lưu Quang Khả cả kinh, không ngờ Tứ Vương gia lại nhạy cảm nhận rõ điều ấy như vậy, lập tức đã nhận ra kẽ hở! Chết tiệt, nếu không phải có người đột nhiên xuất hiện, thì hắn đã sớm xử lý những lỗ thủng này, trước mắt, chỉ có thể tìm cách chống đẩy, “Lăng cô nương phái người ra ngoài thực thi nhiệm vụ, cho nên đêm nay mới không có ai.” Sau khi dứt lời, trong đầu chợt hiện linh quang, Lưu Quang Khải lập tức nói tiếp: “Còn có một chuyện cần phải bẩm báo với Tứ Vương gia, kẻ ám sát, dưới tình huống Lăng cô nương không chú ý, đã hạ mị độc Lăng cô nương!”

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Hạo Thiên đột nhiên biến đổi, mị độc?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.