Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 16: Chương 16




Năm học mới rồi cũng đến. Trước hôm tập trung, Thảo Ly nhanh nhẩu dặn Hoàng đèo đi học. Tôi nghĩ thế nào xuống bếp hỏi mẹ có cần phải đi mua gì không, mắm muối mì chính mẹ mới mua hồi chiều, chả thiếu gì, mãi cũng nghĩ ra cần mua quà ăn sáng cho ngày mai. Thường thì mẹ vẫn hay nấu bữa sáng, nhưng hôm nay tôi cứ đòi đi mua.

Cửa hàng tạp hóa nằm phía bên trái nhà tôi, đi qua nhà cậu Đức. Tôi đi một vòng mà không thấy cậu ta đâu. Bực thật!

Trước lúc đi ngủ, tôi mò xuống nhà gọi điện bắt thằng Quốc phải rủ đi học, sau đó mới yên tâm leo lên giường. Các cụ có câu “Con gà tức nhau tiếng gáy”, không rõ tôi đang tức cái gì mà câu tục ngữ này thoáng xuất hiện trong đầu, mãi mới chìm vào giấc.

Tính Quốc y như mẹ tôi, làm cái gì cũng phải sớm sủa, sợ muộn. Bảy giờ tập trung mà nó réo từ 6h30, trong khi đến trường có 15 phút không.

Tầm nó gọi đồng hồ của tôi mới đổ chuông, nháo nhào thay đồ, đánh răng, rửa mặt, tôi leo xuống nhà đi học luôn. Chậm một tý là nó gào thủng lỗ tai.

Khi tôi ra khỏi nhà thì cũng là lúc cậu Cường rong xe ra, còn mấy người kia tươm tất hết rồi. Tôi nghĩ nếu Cường mà ra sớm mình hơn thì chẳng còn thấy họ đâu.

“Ơ con này, mày không lôi xe ra hả?”

Tôi trân trân nhìn Quốc, được hôm cho họ biết mình không cần đi với họ mà làm cụt hết cả hứng.

“Diệp lên xe tớ đi!”

Đức chỉ vào yên sau cậu ấy. Như nhận ra mình có hơi vô lý, Quốc chen vào:

“Lớp mình với lớp con Diệp chắc gì đã tan cùng giờ.”

Hồi còn bé tôi đã từng mơ tưởng đến một ngày nào đó cả ba cậu bạn của mình đều biết đi xe, chúng tôi cùng một trường, mỗi sáng tôi sẽ dựa vào cảm xúc xem quý cậu nào hơn mà ngồi xe cậu đó. Chứ không như bây giờ, quê với con nhỏ Thảo Ly quá đi. Tôi dắt xe ra.

“A ha, vậy là khỏi lo lớp mình có tan muộn thì tớ đi cùng xe với Diệp về!” – Con nhỏ đó lên tiếng, giọng ngọt như mía.

Hừ, chiếc xe mini này để chở em tôi hoặc mẹ chở tôi chứ chưa bao giờ chở đứa khác. Tôi hắng giọng:

“Thân đứa nào đứa ấy lo.”

Nụ cười cô bạn vụt tắt. Lúc đó kèm với nụ cười khẩy của mình, tôi rõ ràng là đứa xấu tính nhất hội.

Cũng vì câu nói đó mà khi vào lớp Ly không nói với tôi câu nào luôn.

Cả lớp 48 đứa thì 40 đứa học Hùng Vương cấp hai đi lên, 8 đứa còn lại từ ba trường lân cận, trong đó có bốn đứa trường tôi. Là tôi, Phượng, Ngân. Trời! Lớp có ngót nghét 5 thằng con trai, một cậu trong đó trước học cùng trường với tôi, lớp bên cạnh luôn. Chính là cậu Kiên đó chứ không ai vào đây.

Tôi chọn ngay bàn một ngồi cho xa cách các bạn.

Hôm đầu tiên chỉ nghe giáo viên nhắc nhở lịch học và đo đồng phục.

Trong lúc nhốn nháo xếp hàng đo quần áo, tôi nhận tin sốc nữa là năm nay trường thống nhất để nữ sinh mặc váy. Trời!Vì không muốn lạc vào mắt xanh của mấy bạn cùng trường cũ nên tôi xếp đầu hàng và đứng im luôn. Bạn Kiên đó cũng ngại ngại nên đứng nói chuyện với cậu lớp cũ. Chỉ có con bé Thảo Ly tý ta tý tởn kéo Hoàng vào bắt chuyện. Khỏi nói lớp chuyên Văn toàn gái xinh và ăn chơi nên bọn con trai nào cũng phải liếc qua một lượt.

Hoàng lướt nhìn cả lớp tôi thì gặp Phượng im bặt ngay. Người yêu cũ gặp nhau có lẽ vậy, mặc cho con bé bên cạnh vẫn léo nhéo bên tai, cậu ấy về lớp luôn.

Tổng thể hôm đó đi chủ yếu để các bạn biết mặt nhau và bình luận đứa này xinh thằng kia đẹp trai các thứ. Công nhận bọn cấp hai Hùng Vương nhiều đứa xinh, mấy đứa ưa nhìn nhất nhì trường tôi vào đây chỉ như muỗi. Lớp Anh và lớp Văn nổi lên có nhiều bạn nổi bật nhất. Trong đó nghe Quốc nói, con bé Thảo Ly xếp hạng đầu bảng.

“Xì, lớp tao đầy đứa xinh hơn. Con Phượng với Ngân mà chả xinh à!”

“Xinh là phải từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Như mày thì loại ở vòng gửi xe luôn.”

Nhưng mà Quốc nói đúng, số đo đồng phục của tôi chẳng khác một thằng con trai là mấy, chắc là vì tôi dậy thì muộn. Cứ nghĩ vậy đi.

Về nhà mặt tôi méo xẹo, mẹ đoán ngay là trong lớp có vài đứa bạn cũ. Thực ra đó chỉ là một phần, tôi nghĩ lên cấp ba rồi chuyện cũ sẽ phai nhạt dần thôi, cái chính là tôi ghét phải mặc váy. Trước giờ tôi mặc váy ngồi xổm toàn lộ quần trong, quanh quẩn trong nhà chả ai để ý, nay đi học thì đẹp rồi.

*

Tranh thủ sắp không được mặc quần, có cái quần nào đẹp tôi lôi ra mặc không phí. Quần của tôi chủ yếu đều là quần thụng, mẹ ghét tôi mặc nó lắm nên hồi xưa chỉ khi đi chơi bạn bè mới dám lôi ra, mà lâu lắm rồi tôi có được tụ tập với ai đâu.

Hôm thứ hai đi học, giáo viên chủ nhiệm lớp bước vào, trông cô ấy ăn diện hệt như khuôn mẫu của giáo viên dạy Văn. Không hiểu sao tôi mắc bệnh sợ giáo viên, từ bé đã thế nên cứ cúi gằm suốt, cô nói gì cũng gật đầu ngoan ngoãn.

Cô nhìn lớp một hồi rồi yêu cầu lớp chọn ra một bạn làm lớp trưởng, một bạn làm lớp phó kiêm thủ quỹ.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nếu không muốn bị cô lập như hồi lớp 9, tôi phải làm ban cán sự, bằng cách này cũng sẽ làm quen với mọi người nhanh hơn, khỏi phải ngại ngùng khi tiếp chuyện bạn cũ. Nghĩ thế tôi giơ tay ứng cử ngay.

Lớp trưởng thì chả ai muốn làm mà lớp phó tranh nhau làm. Nghiễm nhiên tôi trở thành lớp trưởng lớp 10C3 và lớp phó là con bé hàng xóm. Hừm, không thể để chuyện riêng ảnh hưởng chuyện công, tôi đứng cạnh nó, nhe răng ra cười trước lớp.

Học hè mấy buổi rồi vào học chính. Học chính là phải mặc váy.

Bố mẹ nhìn tôi tự hào lắm dù cạp váy có hơi rộng và mẹ phải nhờ người sửa. Đồng phục trường là áo trắng có viền, chân váy xòe màu tím than, dài tới gối. Thấy em gái nhìn sang nhà đối diện một hồi, tôi liền hỏi một câu rõ thừa:

“Chị với cái chị nhà bên kia ai xinh hơn?”

Tôi biết nếu hỏi bố mẹ đương nhiên sẽ không có câu trả lời mà mình mong muốn, nhưng con bé em tôi khôn lắm, y như chị nó ngày xưa, nó nói:

“Chị của em xinh nhất!”

Tôi thơm má nó mãi không buông ra. Yêu thế không biết.

Hôm nay Quốc phải trực nhật nên đi rõ sớm, cậu ta đúng là toàn lo mấy chuyện vặt vãnh. Tôi dắt xe đạp ra thì mẹ bảo, đứa khác đạp xe đi học thì không sao, chỉ sợ tôi hớ hênh áo váy thổi bay. Biết tôi ngại hàng xóm, mẹ ra ngoài bảo với mấy cậu kia, không cho tôi lựa chọn khác.

“Hoàng chở Diệp nhà cô một hôm nhé!”

Trước khi tôi đi ra mẹ còn dặn, mặc váy thì ngồi lệch như bạn Ly kia kìa.

Tôi do dự ra khỏi nhà, không chào hỏi cũng không cười, leo lên xe mà quên khuấy luôn lời mẹ dặn, thoải mái như đang mặc quần.

Ly ngồi sẵn trên xe Đức từ trước rồi, Hoàng có phần lưỡng lự.

“Cường! Mày đèo Diệp giùm tao.”

Tôi có chút hụt hẫng, cậu ta suốt ngày chở con gái mà không chở được mình ư.

“Ngại con người yêu cũ quá! Diệp đổi xe nhé! Tớ e Phượng sẽ làm khó cậu.”

Ra vậy, tôi chạy ra xe Cường, vẫn không nói một lời nào và lại quên rằng phải ngồi lệch. Ít ra hôm nay nghe lời mẹ để bạn chở chứ tự đạp xe với tính của mình, hẳn tôi chả còn tý duyên nào nữa. Cường cho xe lăn bánh.

Thảo Ly nhìn vẻ khó tin lắm, như là chưa bao giờ thấy Cường chở ai ngoài mấy thằng con trai vậy. Điều đó khiến tôi nhớ đến tuổi thơ cực kỳ, nhớ tới vết sẹo ở chân và biết bao kỷ niệm êm đẹp. Hy vọng rằng không chỉ tôi giữ chúng cho riêng mình.

Nhưng chỉ được một hôm. Yên xe của Cường dốc ngược, vừa ngồi sau vừa giữ người, giữ cặp, giữ váy, đến khổ. Tính tôi không thích gò bó, đi với họ lại phải nghe cái giọng ngọt như đường của con bé kia nên tự tách ra luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.