Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 12: Chương 12




Tối đó Tô Hiểu Bách sốt cao, đền gần sáng thì ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ biết nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư, miệng không ngừng lầm bầm gì đó, Nguyên Phi Ngư cuống quýt chạy đi chạy lại xung quanh, khu nhà họ thuê trọ không có điện thoại, cô cũng chẳng có di động, hết đường cầu cứu, chỉ còn cách cõng Hiểu Bách chạy đến bệnh viện.

Chỗ họ ở là khu trọ ở ngoại thành, bệnh viện trung tâm thành phố cách rất xa, giờ mới hừng đông, sắc trời vẫn lờ mờ chưa sáng, cách chuyến xe đi làm sớm nhất phải đúng một tiếng đồng hồ nữa, Nguyên Phi Ngư đành cõng Tô Hiu Bách đi xuyên qua con đường nhỏ của công viên Vệ Tâm, trán đẫm mồ hôi bất ngờ chạy xuyên qua đám người đang tập th dục buổi sáng.

Tô Hiểu Bách khắp người nóng hầm hập phủ phục trên lưng Nguyên Phi Ngư, cơ hồ không còn chút sức lực nào để mở mắt nữa, cậu có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang đầy trên trán Nguyên Phi Ngư, những giọt mồ hôi ấy rơi xuống mặt cậu, tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Chị…”. Cậu cố ngọ nguậy ngẩng đầu lau mồ hồi trên trán cô, giọng nói yếu ớt tuyệt vọng, “Chị, em lại làm liên lụy tới chị rồi, chị, chị bỏ em xuống đi, bỏ em xuống, chị không cần phải vất vả như thế… hóa ra…hóa ra chúng ta chẳng có quan hệ huyết thống… chị, chị bỏ em xuống đi…”

“Em nói linh tinh cái gì…”, Nguyên Phi Ngư phẫn nộ quay đầu hét thẳng với Tô Hiểu Bách, dù chạy liên tục không ngừng đã khiến cô mệt thở không ra hơi, sức lực toàn thân cơ hồ bị rút sạch, tay chân mềm nhũn, mỗi bước chạy đều run rẩy không ngừng, nhưng chắc chắn cô sẽ không buông tay, cô nghiến răng, mỗi câu nói đều tựa như tiếng sói hú dọa người khiếp hãi, “Hiểu Bách, em nghe đây, dù chị phải chết cũng sẽ không buông em xuống, trên thế gian này chỉ có hai chị em mình tựa nhau mà sống, bất luận khổ như thế này, chúng ta cũng phải tiếp tục sống, tuyệt đối không được để người khác coi thường.”

“Chị…”, Tô Hiểu Bách chầm chậm cúi đầu, vùi mặt vào tóc cô, nức nở nghẹn ngào nói ra thành tiếng: “Chị, chị không buông tay trước, em cũng sẽ không buông tay, em muốn mãi mãi ở bên chị…chị… chị”

Chạy đến công viên Vệ Tâm, bên ngoài đường xá sạch sẽ thoáng mát, qua đỉnh núi phía thành Tây, rất nhiều những người không phân biệt già trẻ trai gái thích vận động xem đây là đoạn đường tốt nhất để chạy bộ buổi sáng.

Đến đây thì cách bệnh viện khoảng một dặm nữa, Nguyên Phi Ngư đã mệt đến sức cùng lực kiệt, đành tạm thời đặt Tô Hiểu Bách xuống chiếc ghế dài bên đường nghỉ ngơi, Tô Hiểu Bách nhắm mắt, cơ thể nóng phừng phừng, mồ hôi túa khắp nơi, Nguyên Phi Ngư cầm chiếc khăn mặt mang theo, chuyên tâm lau mồ hôi, hoàn toàn không để ý đến trong đám người chạy bộ buổi sáng phía sau có một chàng trai chợt dừng lại, nhìn cô rất lâu.

“Nè, cô đang làm gì đấy hả?”. Quan Nhã Dương mặc bộ đồ thể thao màu trắng, khăn mặt khoác trên cổ, mày cau lại cuối cùng không kiềm chế được mới vỗ lên vai Nguyên Phi Ngư, “Làm gì thế này? Mặc đồ ngủ đi chạy bộ buổi sáng sao?”.

Nguyên Phi Ngư quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nho nhã trong sang của Quan Nhã Dương, vụt chốc bị luồng sáng trắng tỏa ra từ người anh làm cho đau nhói, khối u tưởng chừng như đã bị chôn vùi sâu thẳm bất chợt lại ngoi lên sống lại, càng lúc càng nở ra thật lớn, cô lau mồ hôi mặt, im lặng không nói quay đầu sang hướng khác, không muốn để anh nhìn thấy vẻ nhếch nhác của cô, sau đó nghiến chặt răng, lại tiếp tục cõng Tô Hiểu Bách lảo đảo chạy về phía trước.

“Nè…”, Quan Nhã Dương thoáng phẫn nộ khi thấy mình bị coi thường, từ trước đến nay anh không phải là người nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy bộ dáng cô thảm hại như thế lại không kiềm chế được mà cau mày chạy theo, “Nguyên Phi Ngư, cô gặp khó khăn gì ư?”. Anh vừa nói vừa giơ tay sờ chán Tô Hiểu Bách, lập tức bị luồng nhiệt nóng bừng từ trán cậu truyền đến dọa cho giật thót: “Nóng thế, cậu ấy sốt rồi, phải đưa vào viện ngay.”

“Tránh ra, chuyện của tôi không khiến anh quan tâm.” Cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng bị anh bức cho phải lên tiếng, chỉ là âm thanh phát ra như tiếng nghẹn ngào sắp bùng phát, đau đớn xót xa đến mức bản thân cô cũng bị giật mình, cô không hiểu tại sao mình lại muốn khóc, cảm thấy lồng ngực trào dâng cảm giác khó chịu, căm ghét khi bị anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của cô, cô nghiến chặt răng không để nước mắt rơi xuống, lặng lẽ bước đi nhanh hơn.

“Cô điên hả?”, Quan Nhã Dương vô duyên vô cớ bị cô hét thẳng mặt như thế, nhưng lý trí đã nhắc nhỏ anh giờ không phải lúc tranh cãi, thế rồi anh lập tức không nói thêm câu thứ hai xông lên đỡ Tô Hiểu Bách đang sắp hôn mê bất tỉnh trên tấm lưng gầy gò của Nguyên Phi Ngư xuống, đặt lên vai mình, quay đầu nhìn thấy quầng mắt đỏ lựng của Nguyên Phi Ngư, liền nuốt những lời chế giễu nói móc trở lại, giọng dịu dàng hơn rất nhiều, “Đi sau tôi. Tôi sẽ chạy nhanh hơn cô đấy.”

Đến bệnh viện, Tô Hiểu Bách được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ trực ban vội vàng kiểm tra cẩn thận, sau đó bước ra thông báo là không có chuyện gì nguy cấp, nhưng vẫn phải ở bệnh viện mấy ngày để kiểm tra xem có phát sinh triệu chứng gì khác không, còn dặn dò cô không cần phải vào phòng bệnh, để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Nguyên Phi Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa phòng bệnh, cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền nhà, khồn nói câu nào, bộ dạng rất căng thẳng nặng nề. Quan Nhã Dương đứng ở bên cạnh cô, hai tay nhét túi quần, tuy không biết cô đang nghĩ gì, nhưng thấy sắc mặt cô trắng nhợt thì vẫn không kiềm chế được mà an ủi:” Chỉ là sốt thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏe, sức đề kháng của con trai rất tốt mà.”

Nguyên Phi Ngư nhìn chăm chú xuống sàn nhà, đôi mắt đỏ au, hết lần này đến lần khác cố nén để nước mắt chảy ngược vào trong, yên lặng hồi lâu mwois chậm rãi nói một câu: “Có phải anh thấy tôi rất đáng thương?”.

“Tại sao tôi phải cảm thấy cô đáng thương?”.

Quan Nhã Dương nhướng mày, nhìn cô vẻ kỳ lạ, con ngươi đen thẫm toát lên luồng sáng bé nhỏ khó thấy, “Chỉ là tôi cảm thấy cô rất kỳ lạ, bộ dạng rõ ràng yếu đuối tưởng chừng như sắp chết đến nơi, nhưng ánh mắt lại kiên cường, rắn rỏi.”

Nguyên Phi Ngư sững người giây lát, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, có lẽ không hiểu những lời anh nói lắm nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ cất tiếng: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn tôi vì cái gì?”, Quan Nhã Dương ngồi xuống bên cạnh cô, vô tình hữu ý nhích sát lại gần, “Thực ra cố gắng nhẫn nhịn cũng không phải ưu điểm gì.”

“Nghĩa là sao?”, Nguyên Phi Ngư trừng mắt nhìn anh.

Quan Nhã Dương nhìn thấy mắt cô đỏ au, sắc đen trong con ngươi lấp lánh, “Muốn khóc thì khóc đi.”

“Tại sao tôi phải khóc? Em trai tôi đâu có chết.” Nguyên Phi Ngư tiếp tục trừng mắt nhìn anh, có điều giọng nói đã mềm mại hơn nhiều, không còn vẻ lạnh lùng và cứng nhắc như trước nữa, dòng lệ ầng ậng trong mắt, nhưng vẫn không hề rơi xuống.

“Cậu ấy là em trai cô?”, Quan Nhã Dương giả bộ kinh ngạc, khóe miệng nhướng cao, nở nụ cười khó hiểu: “Em trai cô đẹp trai hơn cô nhiều đấy.”

“Anh quản được hả?”, Nguyên Phi Ngư vung tay thụi vào ngực anh, “Tôi càng lớn càng giống cha, không được hả?”.

Quan Nhã Dương bị cô nện một cú vào ngực, đầu mày cau lại, “Tôi nghi ngờ, ngay đến giới tính của cô cũng giống cha cô rồi đấy.”

“Chết tiệt…”

“Nè, cô là người làm bằng kim cương hả? Tại sao sức mạnh lại khủng khiếp như thế?”.

Hai người ồn ào một hồi, bầu không khí cũng không còn gượng gạo nữa, đột nhiên phía đầu kia hành lang có một cô y tá tiến đến gọi Nguyên Phi Ngư đến làm thủ tục nhập viện, Nguyên Phi Ngư đi theo sau cô y tá đó xuống lầu, Quan Nhã Dương lặng lẽ bước theo.

Nhân viên bệnh viện chỗ cửa tiếp bệnh nhân đang “soạt soạt soạt” ra dãy số, tiền thuốc, tiền cấp cứu, tiền nằm viện… Một hàng dài những con số nối nhau và cuối cùng là một số, khiến Nguyên Phi Ngư bất giác hít một hơi lạnh, lôi chiếc ví đựng tiền bằng vải trong túi ra, trong đó chỉ có mấy tờ tiền lẻ, sắc mặt vụt chốc càng trở nên trắng nhợt.

Mấy năm trước, cô đã đem chia số tiền bán ngôi nhà cũ thành hai phần, để dành trong hai chiếc thẻ, đó là tiền học phí của cô và Hiểu Bách mấy năm tới, ngoài trả học phí ra, trước nay cô chưa từng dùng đến khoản tiền đó, mà chẳng hề sợ cuộc sống vất vả. Tình cảnh hiện tại có vẻ phải dùng đến nó rồi, nhưng sau khi rút tiền ra rồi, làm cách nào để bổ sung vào đó đây? Ngày ngày cô chăm chỉ làm việc vất vả cực khổ, cũng chỉ đủ sinh hoạt phí cho cô và Hiểu Bách mà thôi.

Cô cắn môi dưới đứng bất động nửa ngày trời trước cửa sổ quầy làm thủ tục, giọng một cô gái bên trong lạnh lùng thúc giục: “Nhanh lên nào? Tôi chỉ đợi cô để giao ca thôi đây này.”

Quan Nhã Dương cau mày, sắc mặt lạnh lùng đước đến, rút một tấm thẻ đưa qua qua cửa sổ hỏi: “Quẹt thẻ được không?”.

“Được, chỉ cần là nhân dân tệ, trả bằng gì cũng được.”

Giọng cô gái bên trong đáp, giơ tay ra đang chuẩn bị nhận tấm thẻ kia, lại bị Nguyên Phi Ngư ngăn lại.

“Quẹt thẻ này.” Nguyên Phi Ngư mặt nhợt nhạt, lôi tấm thẻ học phí của mình đưa qua, “Quẹt thẻ của tôi.”

Mọi thủ tục đã xong xuôi, quay lại cửa phòng bệnh, Quan Nhã Dương hai tay nhét túi quần dựa vào tường cau mày nhìn Nguyên Phi Ngư, hỏi: “Cô và em trai cô chẳng phải mồ côi sao? Cô lấy tiền ở đâu?”.

“Không liên quan đến anh.” Nguyên Phi Ngư tay cầm giấy biên lai, cuộn người trên ghế dài, trông gầy gò cực kỳ đáng thương.

“Tôi giúp cô trả cũng chẳng đáng là bao?”. Quan Nhã Dương nhướng nhướng mày, giọng điệu rất không hài lòng, khoảnh khắc cô gạt tay anh ở quầy thanh toán vừa rồi, chẳng hiểu tại sao trong lòng anh đột nhiên trào dâng cảm giác thất bại cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác đó lúc này nhưu tích tụ trong đầu, cự kỳ bức bối.

“Cái gì mà chẳng đáng là bao?”, Quan Nhã Dương vô tình chạm phải con tim mẫn cảm và lòng tự ti mà Nguyên Phi Ngư đã rất cẩn thận tỉ mẩn giấu kỹ, đột nhiên cô như con thú nhỏ bị kích nộ, đứng bật dậy khỏi ghế, ngẩng cao đầu cười lạnh về phía anh: “Cái gì mà chẳng đáng là bao? Đó là số tiền mà chúng tôi những người nghèo khổ vất vả cực nhọc làm mấy tháng trời cũng chẳng thể kiếm được, nhưng trong mắt anh nó vốn ‘chẳng đáng là bao’ ư? Các anh là những chàng công tử tiểu thư giàu có sống trong thành phố, thật sự khiến người khác rất ngưỡng mộ. Nhưng anh đừng có nhầm, từ trước tới nay tôi chưa từng cầu xin anh giúp đỡ, cũng không cần anh bố thí.”

“Cô lại nói linh tinh gì vậy hả? Ai bố thí?”. Quan Nhã Dương cảm thấy mình sắp nổi khùng đến nơi, từ bé đến giờ anh chưa từng thấy cô gái nào ngang ngạnh ương bướng như Nguyên Phi Ngư, anh chỉ chẳng đặng lòng trước bộ dạng khó coi của cô, muốn giúp đỡ cô mà thôi, “Trước nay cô chưa từng cầu xin tôi, là tôi nhiều chuyện, sáng sớm chạy bộ thoải mái, thế mà lại đến làm cu li cho cô, đúng, là tôi lắm chuyện, giờ tôi đi được chưa.”

Anh vừa nói xong lập tức quay người bỏ đi, chỉ còn lại một mình Nguyên Phi Ngư đứng lặng giữa hành lang trống trải, ánh dương buổi bình minh chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào trong, phản chiếu bóng cô trải dài trên sàn, cô vẫn đứng đó sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, thở một hơi dài, dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống nền sàn, cuối cùng không kiềm chế được khóc rống lên.

“Nè…”. Quan Nhã Dương vốn vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng khóc thất thanh của cô cuối cùng cũng không nỡ lòng, lại quay trở lại.

“Này… cô khóc gì hả?”. Anh tiến đến bên cô, quỳ xuống bên cạnh, vừa nãy anh nhìn thấy bộ dạng cô cố kìm nén nước mắt còn khuyên cô “muốn khóc thì hãy khóc đi”, nhưng giờ thật sự thấy cô khóc long trời lở đất như thế, trong lòng lại thấy đau nhói, vì thế liền vỗ vỗ bờ vai yếu gầy, ngốc nghếch an ủi: “Đừng khóc nữa, đây là bệnh viện, cô còn gào như thế, sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.”

“Không… anh quản…”

Nguyên Phi Ngư vừa khóc vừa nói trách, còn vung ta đẩy anh ra, muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không động đậy, mặc cho cô vừa khóc vừa làm ồn.

Sắp đến giờ hành chính làm việc, hành lang vốn trống trải cũng dần trở nên đông đúc náo nhiệt, bệnh nhân bác sĩ già có trẻ có, đi qua hai người họ đều ném cho họ ánh mắt kỳ quái, Quan Nhã Dương bị người khác soi mói như thể, cơ thể không sao đứng yên nổi, cuối cùng chán nản thở phào một hơi, để cả người cô nằm trong lòng, nửa uy hiếp nửa an ủi thì thầm bên tai cô: “Nguyên Phi Ngư, cô còn khóc nữa là tôi hôn đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.