Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 345: Chương 345: Ai dám tranh giành thắng thua




“Trương Di, mày có ý gì đây? Lẽ nào mày chịu để bọn họ chặt tay ba mình đi sao?”

Thấy cô gái né tránh, Trương Tiên Hải đột nhiên nổi trận lôi đình. Ông ta còn đang đợi để trở thành bố vợ Mạnh thiếu gia một cách đường đường chính chính nữa.

Bây giờ con gái lại không đồng ý. Như vậy không thể được.

“Ba, con, con không đồng ý. Cho dù con chết cũng không đồng ý.”

Trương Di trốn sau lưng Diệp Thiên, giọng nói rất nhỏ, trong giọng nói của cô lúc này còn nghẹn ngào tiếng khóc nữa.

Có điều ngữ khí của Trương Di lại vô cùng kiên định.

“Mày, mày đúng là đồ bất hiếu, sao tao lại có loại con gái như mày cơ chứ?”

Trương Tiên Hải mặt mày tối sầm cả lại.

Ông ta nói rồi như muốn lao lên để xử lý đứa con gái mà ông ta cho là “bất hiếu”.

“Ai da, ông Trương, ông đừng có kích động quá, ông đánh cô ấy bầm dập ra thì Mạnh thiếu gia sẽ không vui đâu.”

Tên họ Vương ở bên cạnh đột nhiên kéo tay Trương Tiên Hải lại, hắn nhếch miệng cười điệu cười giảo hoạt nhìn mấy tên đàn em ở phía sau.

“Mấy đứa còn không mau mời chị dâu đi? Nếu như Mạnh thiếu gia hỏi tội thì chúng mày phải cút hết đấy.”

“Vâng vâng vâng.” Mấy tên đàn em nghe vậy vội vàng vâng lệnh.

Tên nào tên nấy mang theo điệu cười đầy trêu đùa, đi về phía Trương Di.

“Hi hi, chị dâu, chị đừng ngoan cố nữa, vinh hoa phú quý còn đang chờ chị kia kìa.”

“Đúng vậy, Mạnh thiếu gia còn đang nhớ chị phát cuống lên rồi kìa, chị nỡ nhẫn tâm từ chối vậy sao?”

“Ha ha, chị dâu, chị đi với bọn em nhé, ngộ nhỡ đợi thêm lúc nữa Mạnh thiếu gia gặp được chị thì sẽ không vui đâu.”

Mấy tên xã hội đen cười cợt, ánh mắt trông thật gian manh giảo hoạt.

Trương Di là một cô gái xinh đẹp hiếm có. Ai mà không khao khát có được cô chứ? Nếu như không phải Mạnh thiếu gia ưng cô thì bọn đàn em kia không chỉ đơn giản là cười giả lả cho qua chuyện thôi đâu.

Đương nhiên, dù là như vậy thì nếu như sau này Mạnh thiếu gia chơi chán rồi sẽ thưởng cho bọn họ thôi. Thế lại càng tốt.

Thấy mấy tên đầu gấu sắp tới gần, mặt Trương Di không còn giọt máu, tát mét cả lại. Trong mắt cô lúc này chỉ toàn là tuyệt vọng.

Còn Trương Tiên Hải đâu còn chú ý đến con gái mình nữa. Lúc này ông ta còn đang mải xoa tay, trong mắt ông ta lúc này chỉ toàn là một đống tiền mà thôi.

“Phế vật, loại tạp nham.” Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên. Diệp Thiên bước về phía trước một bước chắn trước mặt Trương Di.

Có điều ánh mắt anh nhìn mấy người trước mặt đã đằng đằng sát khí.

Anh cuối cùng cũng đã hiểu.

Cái tên ông chủ Vương gì đó rõ ràng chính là gài Trương Tiên Hải mà thôi.

Hắn ta trước tiên là dẫn dụ Trương Tiên Hải vào sòng bạc sau đó để ông ta chơi tới mức không bỏ nổi, kế tiếp là cho ông ta mượn tiền. Dù biết rằng Trương Tiên Hải không đủ khả năng chi trả nhưng hắn ta vẫn cho vay, thậm chí lãi mẹ đẻ lãi con.

Vì mục đích thật của hắn ta không phải là tiền của Trương Tiên Hải mà là Trương Di.

Đương nhiên Trương Tiên Hải vì đánh bạc, vì tiền nên đến con gái cũng không cần nữa. Thậm chí có thể nói là ông ta đã bán đứng con gái của mình.

Một người lòng lạ sắt đá như vậy thật sự không thể so với loài súc sinh được.

“Mẹ kiếp, tiểu tử, bảo mày cút mày không nghe thấy gì à? Ông đây cho mày chết bây giờ.”

Tên đầu gấu lên tiếng quát nạt Diệp Thiên khi nãy thấy Diệp Thiên định nhúng tay vào liền lên tiếng nạt nộ. Miệng hắn chỉ toàn những từ ngữ bẩn thỉu.

“Anh em, lên, cho nó biết kết cục của việc lo chuyện bao đồng. Hôm nay tao phải chặt tay nó.”

Nói rồi, ánh mắt tên này loé lên sự giữ dằn. Hắn giơ con dao bầu trong tay lên rồi xông về phía Diệp Thiên.

Cảnh này khiến Trương Di sợ thất thần. Cô nhắm chặt hai mắt không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra.

“Cút.”

Diệp Thiên thấy vậy mặt vẫn không hề biểu cảm, thậm chí đến mắt cũng không buồn chớp.

Sau khi gằn lên duy nhất từ đó, chân phải anh tung đòn đạp.

Rầm!

Chỉ nghe thấy một âm thanh rất lớn vang lên, gã thanh niên tay cầm con dao bị đạp bay ra ngoài, trông hắn không khác gì con diều bị đứt dây ngã vật vào người đám đàn em phía sau.

Cả mấy tên phía sau, không phải gãy tay thì cũng gãy chân, trông thật thê thảm, còn có tên còn bị đá văng vào tường, con dao trong tay gã thanh niên ban nãy thì biến dạng.

Bộ dạng hắn lúc này đã không còn ra thể thống gì nữa, đương nhiên là không thể sống tiếp được nữa.

“Chuyện này…”

Cảnh tượng khó tin này khiến cho những người con lại được phen ngỡ ngàng. Trương Tiên Hải và lão họ Vương kia thì cứng đơ mặt mày. Bọn họ giương mắt nhìn trân trân vào Diệp Thiên không dám nói bất cứ lời nào.

Trương Di đầu tiên là ngây người, sau nó trộm nhìn một cách thận trọng. Cô vốn dĩ cho rằng Diệp Thiên sẽ phải đổ máu nhưng không ngờ kẻ đen đủi lại là mấy tên xã hội đen kia.

Trương Di há miệng mắt chữ A mồm chữ O, trong lòng cô trỗi dậy một cảm giác an toàn mà trước nay chưa bao giờ cảm nhận được.

Ánh mắt Trương Di nhìn Diệp Thiên lúc này đã thay đổi đi rất nhiều.

“Tiểu tử, dám động vào người của Vương Tiểu Hổ tao à? Mày không muốn sống nữa phải không?”

Tên họ Vương thấy bảy tám tên đàn em của mình đều bị đánh bại, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu uy hiếp Diệp Thiên.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên ngẩng đầu, ánh mắt anh nhìn hắn ta tối sầm đến đáng sợ.

“Bây giờ đưa người của ông đi, nếu không chỉ có chết.”

Giọng Diệp Thiên không quá lớn nhưng lại đem theo sự bá đạo trước nay không hề có.

Ánh mắt Vương Tiểu Hổ lại càng hung hăng. Hắn nghĩ tới phía sau mình còn có Mạnh thiếu gia chống lưng nên càng có động lực.

“Mày dám bảo tao cút à? Đúng không biết sống chết là gì. Không đứa nào dám nói năng với tao thế đâu.”

Vương Tiểu Hổ lạnh lùng, giọng điệu ông ta cũng trầm hẳn xuống.

Ba từ Vương Tiểu Hổ nói ra đủ để doạ biết bao người vì có Mạnh thiếu gia chống lưng nên những tụ điểm cờ bạc lớn nhỏ hắn đều có tiếng nói.

Người trong giới gặp hắn làm gì có ai không gọi với tên Hổ Gia?

Đây là lần đầu tiên hắn người khác quát tháo thế này.

“Cơ hội của ông đã hết.” Diệp Thiên bước lên trước một bước, cái khí thế mạnh bạo của anh khiến cho Vương Tiểu Hổ cứng đờ lại.

Cái cảm giác Diệp Thiên để lại cho hắn còn đáng sợ hơn cả Mạnh thiếu gia.

Lẽ nào là hắn đang nhìn nhầm?

“Mẹ kiếp, tiểu tử, mày đang làm gì thế hả? Không phải đang làm hỏng chuyện của tao sao?”

Ai ngờ Vương Tiểu Hổ còn chưa lên tiếng thì Trương Tiên Hải ở bên đã lên tiếng trước.

Chỉ thấy ông ta trợn mắt nhìn Diệp Thiên, mặt mày bất bình.

“Đây là việc của nhà tao, mày nếu có tiền thì mau lấy ra. Nếu không có thì cút đi mau.”

Trương Tiên Hải khó chịu, nói năng như thể Diệp Thiên nợ ông ta tiền vậy.

Thái độ của ông ta so với lúc đầu như quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy.

Thậm chí, thái độ lúc này của ông ta còn cay nghiệt hơn cả ban đầu.

“Mau cút, cút cút. Đừng làm lỡ chuyện tốt của tao.”

Nói xong, ông ta vội vàng xua tay liên tục muốn đuổi Diệp Thiên đi.

“Quỳ xuống cho tôi.” Có điều không đợi ông ta đụng vào mình, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng hẳn lại, anh tức giận lên tiếng.

Giọng nói của Diệp Thiên như sấm đánh ngang tai Trương Tiên Hải.

“Bịch.”

Trương Tiên Hải gần như không hề có cơ hội để vùng vẫy, cứ thế quỳ sụp xuống đất.

Đến cả Vương Tiểu Hổ ở bên cũng run rẩy. Vừa rồi hắn có một cảm giác tên Diệp Thiên này không khác gì mãnh hổ cả.

Một khi mãnh hổ đã gầm rũ thì ai dám tranh giành thắng thua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.