Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 362: Chương 362: Anh gian lận




Ai nghe thấy lời này cũng thấy hơi kì lạ. Cao Tiến Long cá cược ở đây một khoảng thời gian khá dài như thế, mà cứ cược lần nào là thắng lần đó, nhưng giờ hắn ta lại thua liền tù tì ba ván, vậy cũng chẳng nói làm gì, hắn ta còn chủ động đòi đổi cách chơi khác? Đây chẳng phải là thầm nhận thua đó sao? Ánh mắt của đám đông xung quang khi nhìn Diệp Thiên thay đổi ngay tắp lự, nhất là Lưu Dân, hắn ta ngày càng cảm thấy Diệp Thiên thâm sâu khó lường, khiến người người sợ hãi.

"Tuỳ cậu, cậu muốn chơi kiểu gì thì nói đi, tôi theo đến cùng." Diệp Thiên nhún vai chẳng tỏ vẻ gì, từ đầu buổi đến giờ, nét mặt của anh không có bất kì một sự thay đổi nào cả.

"Không cần mấy cái khác, lần này chúng ta chơi đoán xúc xắc. Ai đoán gần với số thực tế hơn thì sẽ thắng." Cao Tiến Long cắn chặt răng, hắn ta nói lựa chọn của mình.

"Được thôi." Diệp Thiên gật đầu, sắc mặt bình tĩnh như thường. Thật ra trò đoán xúc xắc rất đơn giản, chỉ cần một cái chén kín đựng sáu cục xúc xắc, điểm số được tính bằng cách cộng từng điểm trên mỗi cục xúc xắc lại với nhau. Hai người đưa ra suy đoán cùng một lúc, ai gần với số thực tế hơn thì người đó thắng. Đương nhiên là trò này còn mang tính thách thức hơn trò so điểm bài vừa rồi.

"Hừ, anh đừng có mà đắc chí, trò chơi giữa hai ta chỉ mới bắt đầu thôi." Cao Tiến Long hừ lạnh, hắn ta vừa nói vừa quét mắt nhìn bốn phía: "Người đổ xúc xắc đâu mau ra đây. Chả nhẽ để chúng tôi tự lắc à?"

Lưu Dân nghe hắn ta nói vậy, ông ta hít thở sâu, tự đứng ra nhận nhiệm vụ: "Cậu Diệp, Cao thiếu gia, hay là để tôi đích thân đổ đi ạ." Hắn ta là ông chủ của sòng bạc, lúc này lại còn xuất hiện trước mặt hai cậu chàng tai to mặt lớn nữa, thế nên hắn ta là người đổ xúc xắc hợp lý nhất.

"Được." Cao Tiến Long lẳng lặng nhìn hắn ta, không đưa ra lời kháng nghị.

"Được, tôi cũng không có ý kiến gì." Diệp Thiên khẽ nhún vai, nhìn anh thong dong vô cùng."

Bấy giờ Lưu Dân mới thở phào nhẹ nhõm, xắn tay áo lên sau đó cầm lấy ba cục xúc xắc bỏ vào chén kín, lắc được một lúc rồi mới đặt xuống bàn: "Xin mời hai cậu."

Cao Tiến Long hừ một tiếng, câu ta nhìn Diệp Thiên: "Hừ, anh đoán trước đi."

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chiếc chén trong tay Lưu Dân, anh cười khẽ: "Tôi đoán là chín điểm."

Cao Tiến Long lom dom nhòm chiếc chén kia một lần, trong lòng có tính toán: "Được, vậy tôi đoán là mười điểm. Mở ra đi."

Lưu Dân gật đầu, nhanh tay mở chiếc chén ra: "Ba, ba, ba, chín điểm. Cậu Diệp thắng." Giọng điệu nói chuyện của Lưu Dân có vẻ rất bất ngờ, bản thân hắn ta là ông chủ, bỏ qua chuyện nhìn kẻ khác cá cược, hắn ta cũng từng làm người đổ xúc xắc, chia bài vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy người như Diệp Thiên, anh vừa mở lời đoán là đúng liền, lập tức.

"Sao, sao lại thế được?" Cao Tiến Long đờ đẫn, hắn ta không biết sao lại thành ra thế này. Bởi rõ ràng hắn ta đã nhận thấy trong chén là ba, ba, bốn, phải là mười điểm mới đúng chứ, nhưng sao khi mở chén ra lại biến thành chín điểm chứ? Cao Tiến Long lườm Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy giận dữ, hắn ta hiểu rồi, ra là tất cả đều do Diệp Thiên táy máy tay chân. Chẳng trách lại vậy. Xem ra tên Diệp Thiên này không phải hạng thường.

"Giờ chắc cô ấy tự do rồi chứ?" Diệp Thiên đưa mắt nhìn Trương Di, ván này anh thắng, vậy thì Trương Di sẽ không phải người của Cao Tiến Long nữa. Trương Di đứng ngây ngốc phía sau lưng anh, cô thấy thật khó mà tin tưởng được. Trương Di không ngờ những rắc rối bủa vây lấy mình mà cô không biết xử lý sao kia lại được Diệp Thiên giải quyết trong vài phút ngắn ngủi. Thật khó mà tưởng tượng. Có lẽ cô không bao giờ có thể trả sạch mọi ân tình mà cô nợ Diệp Thiên cho được.

Diệp Thiên thấy Cao Tiến Long không nói gì, anh mỉm cười, nhưng khi anh còn chưa kịp đứng dậy thì Cao Tiến Long lại cất giọng: "Đợi đã, Diệp Thiên, anh có giỏi thì hai ta lại cược thêm một ván nữa, tôi không tin tôi cứ mãi thua thế được." Cao Tiến Long nghiến răng nghiến lợi, hai con mắt đỏ au, ra chiều căm phẫn tột cùng.

Từ nhỏ đến giờ, Cao Tiến Long chưa biết thế nào là thiếu tiền, thiếu gái cả, cá cược là vui thú duy nhất của hắn ta. Mà mấy năm nay Cao Tiến Long hầu như chưa thua bao giờ, hắn ta không có hứng thú với tiền bạc nên lôi đủ thứ ra đánh cược, chỉ cần đối phương dám đặt cược thì hắn ta dám theo tới bến. Mãi đến hôm nay, hắn ta gặp phải Diệp Thiên, thua liền tù tì bốn ván, đây là điều chưa từng xảy ra. Bởi vậy hắn ta không cam lòng, hắn ta muốn tiếp tục, thắng để lấy lại thứ nên thuộc về mình.

"Tiếp tục?" Diệp Thiên lẳng lặng nhìn hắn ta, vẻ mặt của anh đầy tràn ẩn ý: "Tôi không nợ cậu thứ gì nữa cả, giờ cược cũng chẳng có ý nghĩa."

Cao Tiến Long tức đỏ mắt thế kia thì sao có thể buông tha dễ dàng vậy được: "Sao hả? Anh sợ rồi chứ gì? Vả lại, tiền thì tôi đây không thiếu, muốn cược bao nhiêu tôi cũng chơi tới cùng."

Hừ, sợ ư? Diệp Thiên hừ nhẹ, khuôn mặt của anh bình thản cực kỳ: "Theo tôi thấy thì người sợ ở đây là cậu mới phải." Diệp Thiên bỗng thấy hứng thú đôi chút: "Muốn cược tiếp cũng được thôi, nhưng tôi không muốn cược tiền, chán lắm."

Cao Tiến Long nghe vậy, hắn ta nhếch mép: "Thế sao, đúng ý tôi. Tôi cũng không muốn cược tiền, hai ta có thể cược cái khác, tay, chân, thậm chí là mạng, tôi theo anh đấy."

Diệp Thiên nhìn dáng vẻ tức đỏ mắt của hắn ta, anh lại mỉm cười: "Xem ra cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã thế tôi chơi hai ván nữa với cậu vậy." Anh vừa nói vừa ngồi xuống: "Muốn cược gì thì cứ cược, cậu nói thẳng đi, tôi theo." Diệp Thiên nhún vai như kiểu không coi Cao Tiến Long ra cái thá gì cả.

"Hừ, được. Là do anh nói đấy nhé." Cao Tiến Long cười lạnh lùng, hắn ta trừng mắt nhìn Lưu Dân: "Lắc tiếp đi, chơi cái này tiếp, tôi không tin là mình đoán không thắng anh." Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.

Lưu Dân khổ lắm khổ vừa, hắn ta vô thức nhìn Diệp Thiên.

"Lắc đi, nếu hắn ta muốn cược, tôi đây sẽ cho hắn ta biết thế nào là tuyệt vọng."

"Vâng thưa cậu Diệp." Lưu Dân gật đầu đầy cung kính, hắn ta lại tiếp tục lắc chiếc chén đựng xúc xắc sau đó đặt trước mặt hai người.

"Hừ, lần này tôi đoán trước, kẻ nào thua kẻ ấy phải chặt năm đầu ngón tay." Đôi con ngươi của Cao Tiến Long lập loè toan tính, hắn ta nhìn chiếc chén: "Chín điểm."

"Được." Diệp Thiên không hề do dự: "Tôi đoán mười điểm."

Cao Tiến Long cau mày, trừng mắt nhìn anh: "Mở ra đi."

Lưu Dân cũng không lưỡng lự điều chi, hắn ta mở chiến chén ra: "Ba, ba, bốn. Mười điểm. Cậu Diệp thắng."

Cả căn phòng lại ồn ào xôn xao lần nữa. Diệp Thiên lại thắng? Đã thế lại còn đoán đúng số điểm nữa chứ, đúng là khó mà tin tưởng. Cũng có nghĩa Cao Tiên Long thật sự phải chặt năm đầu ngón tay?

"Không thể nào, anh gian lận." Cao Tiến Long nhìn số điểm xúc xắc, hắn ta giật bắn mình, khuôn mặt đầy vẻ khó tin. Rõ ràng là hồi nãy hắn ta cảm nhận được bên trong là ba con ba, sao lại thay đổi vậy? Chắc chắn là do Diệp Thiên táy máy gì đó, nhưng sao anh ta có thể làm được như vậy? Cao Tiên Long không nhận thấy được chút gì cả.

"Gian lận? Sao nào, không chấp nhận được là mình thua à?" Diệp Thiên nhún vai, vẻ mặt như thường: "Nếu cậu không cược nổi thì không cần cược, tôi không bắt ép."

Cao Tiến Long nghe anh nói vậy, hắn ta nghẹn họng chẳng biết nói sao. Đúng vậy, hắn ta không có chứng cứ, dù hắn ta có nói cũng chẳng ai tin cả. Cao Tiến Long đưa mắt nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của đám đông khi nhìn hắn ta ra chiều mất kiên nhẫn. Mặt Cao Tiến Long hết xanh lại đỏ, chỉ có thể nuốt hận vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.