Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 395: Chương 395: Câu cá?




"Ha ha ha, thật nực cười!"

Nhìn thấy vẻ ngoài tinh quái của cô, thay vào đó, U Minh đột nhiên bật cười, trong tiếng cười mang theo sự khinh bỉ và tức giận. Là nhân vật có máu mặt của Bạch Cốt hội, nhìn toàn bộ Long quốc, chỉ có một người có thể khiến hắn ta phải đố kỵ. Đó chính là Lăng Thiên Chiến Thần. Suy cho cùng, năm đó chấn động mà Lăng Thiên Chiến Thần để lại cho hắn thật sự quá lớn. Khi ấy, bọn chúng đã giao chiến với Lăng Thiên Chiến Thần. Mặc dù cả ba phán quan đã hợp sức lại, nhưng dưới tay anh, không ai trong số họ có được thế thượng phong. Thậm chí nếu không phải Thiên chủ tối cao của Bạch Cốt hội kịp thời ra tay thì ba vị phán quan này đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Lăng Thiên Chiến Thần thật sự quá đáng sợ!

Về phần tên Diệp Thiên tép diu này, hắn thật sự không quá coi trọng. Đáng tiếc, cho tới bây giờ hắn cũng không biết, Lăng Thiên Chiến Thần mà hắn sợ hãi bấy lâu nay chính là Diệp Thiên, nếu không dù cho hắn có mười lá gan cũng không dám bước chân vào thủ đô.

"Hừ, có gì đáng cười, nếu không phục thì có thể tới đánh, chỉ e là ông không dám thôi."

Thấy dáng vẻ hắn ta, Bạch Tử U tức giận chống hai tay lên hông, miệng phồng lên, tay nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ vô cùng không phục.

"Hừ, chỉ dựa vào cô ư, cô không xứng!"

U Minh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, vẫn ra vẻ kiêu ngạo.

"Trừ phi Lăng Thiên Chiến Thần đích thân tới, bằng không tứ đại chiến tướng hội tụ lại thì có thể làm gì được tôi?"

U Minh vung tay, dáng vẻ luôn tỏ ra mình hoàn toàn bất khả chiến bại.

"Ông thực sự nghĩ như vậy sao?"

Bạch Tử U khi nghe thấy lời này, cô không tức giận mà cười lớn, nhìn hắn như một kẻ ngốc. Ngay cả Tô Hồ và Tô Vân Nhi phía sau U Minh lúc này vẻ mặt cũng có chút kỳ quái.

"Vậy thì sao?"

U Minh hừ lạnh một tiếng, vẫn tỏ vẻ khinh thường cô.

Thấy vậy, Bạch Tử U nở nụ cười, nhưng lần này biến thành bộ dạng ngây thơ vô hại.

"Có điều, tôi nghĩ lần này mình không cần phải ra tay."

Vừa nói, Bạch Tử U vừa cười tinh quái. Đứng sang một bên, dường như đang nhường đường cho người khác.

Nhìn thấy cảnh này, U Minh nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không lành. Hắn chưa kịp nói gì thì có tiếng bước chân truyền đến.

Hai người trẻ tuổi lần lượt sải bước đi vào. Người đi phía sau mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán. Nhìn thấy tình cảnh của nhà họ Lâm, hắn không ngừng lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Người này chính là Lâm Kha. Hắn hiện tại cảm thấy rất vui mừng, may mà hôm nay tới núi Vạn Linh xem náo nhiệt. Bằng không, cho dù bây giờ hắn không chết, e rằng sẽ bị hành hạ đến mức không nhìn ra hình dạng con người.

Trước mặt hắn, Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối luôn là dáng vẻ kiểm soát mọi thứ.

"Thưa anh, anh đến rồi, tên này muốn bắt nạt tôi!"

Nhìn thấy Diệp Thiên, Bạch Tử U đột nhiên bĩu môi, làm bộ dạng đáng thương tố cáo hắn ta. Chỉ cần nhìn vào mắt của Diệp Thiên, đôi mắt cô liền sáng lên như sao.

"Cậu chính là Lâm Kha?"

U Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Kha một cái, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng khi nhìn đến Diệp Thiên đi đến trước mặt, lông mày của hắn đột nhiên cau lại. Nhìn người trước mặt mình hắn thấy có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại mơ hồ, khó nói rõ ràng. Hơn nữa, điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là hắn không thể nhìn thấu Diệp Thiên, trong lòng lại thêm vài phần đố kị. Người trước mặt này rõ ràng là không dễ đối phó.

"Cậu là ai?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiên, giọng điệu có chút trịnh trọng.

Nhưng Diệp Thiên còn chẳng thèm nhìn hắn một cái, coi hắn như không tồn tại vậy. Bước chân không dừng lại, anh đi thẳng vào phía đại sảnh, rồi ngồi xuống ngay vị trí trung tâm như thể không có ai xung quanh.

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, Tô Hồ và Tô Vân Nhi đều cúi đầu, vẻ mặt phức tạp, không dám nhìn Diệp Thiên.

Về phần Lâm Viễn Khôn, tuy rằng có chút sửng sốt, nhưng trong lòng oán hận nhiều hơn, ông ta cố nhẫn nhịn đau đớn đứng lên, chỉ vào Diệp Thiên, lạnh lùng nói.

"Đại nhân, tên này chính là Diệp Thiên, tuyệt đối không được tha cho hắn."

Lâm Viễn Khôn căm hận Diệp Thiên đến mức nghiến răng nghiến lợi, hôm nay cũng là thời cơ tốt nhất. Về phần tên phế vật Lâm Kha, đợi sau khi xử lý Diệp Thiên xong dần dần tính sổ cũng không muộn.

"Ồ? Cậu chính là Diệp Thiên?"

U Minh nghe xong, lông mày hắn ta đột nhiên cau lại, ánh mắt dò xét nhìn Diệp Thiên.

"Không ngờ, Diệp Thiên trong truyền thuyết vẫn còn trẻ như vậy. Thế nhưng dám xúc phạm Bạch Cốt hội của tôi, chính là đang tìm cái chết!"

Giọng điệu U Minh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Ấn tượng đầu tiên về Diệp Thiên của hắn ta là thực sự còn quá trẻ. Hắn nghĩ, có được thực lực như vậy, dù thế nào cũng nên là một ông già. Quả thực không ngờ Diệp Thiên này còn trẻ như vậy. Cái này thôi bỏ qua, nhưng cái cảm giác quen thuộc ấy càng ngày càng mãnh liệt, cái dự cảm chẳng lành cũng càng ngày càng mạnh lên.

"He he, vẫn có rất nhiều chuyện mà ông không thể ngờ tới đó!"

Bạch Tử U cười tinh quái, lanh lợi nhảy ra phía sau Diệp Thiên. Vừa nói, cô vừa không quên thè lưỡi về phía U Minh.

"Cô..."

U Minh tức giận tột cùng, đang định nói thì Diệp Thiên vốn im lặng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn U Minh, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

"Chỉ có một vị phán quan đến, xem ra tôi đã đánh giá quá cao giá trị của nhà họ Lâm!"

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên khiến U Minh cau mày. Không chỉ khuôn mặt, mà giọng nói cũng rất quen thuộc. Hơn nữa, hắn ta nói điều này là có ý gì? Chỉ có một phán quan đến? Hắn ta không coi mình ra gì ư? Thấy mình đã bị coi thường lần thứ hai, U Minh cau mày. Lúc này, trong lòng hắn tức giận tột cùng.

"Hừ, Diệp Thiên, cậu cũng thật kiêu ngạo, hôm nay, tôi sẽ đánh bại cậu!"

Giọng U Minh lãnh đạm, đôi mắt đã sẵn sàng chiến đấu đến cùng, không thèm để ý đến Bạch Tử U bên cạnh.

Nhưng đối với điều này, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn không hề có chút cảm xúc nào, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định ra tay.

"Đợi lâu như vậy mà chỉ có một phán quan tới, xem ra so với tưởng tượng của tôi Bạch Cốt hội đã yếu đi rất nhiều rồi!"

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, giọng điệu có chút bất lực.

"Diệp Thiên, cậu..."

U Minh tức giận, định chửi mắng. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, rồi nhíu mày thật chặt. Lời nói này của Diệp Thiên rất đáng để suy ngẫm.

"Diệp Thiên, cậu làm khó cho nhà họ Lâm như vậy, không phải là muốn dụ chúng tôi xuất hiện sao?"

Nói xong, hắn ta có chút không dám tin rằng Diệp Thiên trả một cái giá quá lớn để dày vò nhà Diệp Thiên với mục đích câu cá? Quả là bạo tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.