Một phút, hai phút rồi lại ba phút.
Có vài lân Diệp Thiên thậm chí
chỉ muốn chọn đại một nơi tới đó
xem nhưng cuối cùng anh vẫn
không dám “đặt cược”. Anh không
thể cược nổi.
Vì ngộ nhỡ đợi tới khi bọn họ tới
nơi mà chỉ nhìn thấy cái xác thì Diệp
Thiên cũng không biết mình sẽ làm
ra những việc gì.
Có lẽ sẽ tàn sát một phen. Bản
thân anh cũng không chắc.
“Anh, anh Diệp...
Đợi được bốn phút, Chu Mặc An
cuối cùng cũng không nhịn được
nữa mà hét lên. Hắn mấp máy môi
định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng
không nói ra được gì mà cứ thế nhìn
Diệp Thiên.
Mấy phút trước đó, nơi đáy mắt
hắn còn đầy tự tin và kiên cường thì
lúc này trong đôi mắt ấy chỉ còn sự
áy náy và thất vọng.
Nghe vậy, lúc này Diệp Thiên chỉ
cảm thấy như mỗi giây mỗi phút anh
ngồi trong xe như thể đang tự dày vò
bản thân. Như thể dưới tấm nệm xe
đều chất đầy lưỡi dao. Cứ mỗi phút
qua đi là có thêm máu chảy, thịt
phây vậy.
Một lúc sau, Diệp Thiên cuối
cùng không chịu nổi nữa, anh xoay
vô lăng.
“Không đợi nữa. Chúng ta tới chỗ
nhà bỏ dở kia xem xem, ở đó các
đường đi lối lại nhiều, tiện ẩn náu.”
Nói xong Diệp Thiên chuẩn bị
đạp ga thì điện thoại của Chu Mặc
An cuối cùng cũng kêu lên.
Ting ting ting.
Chu Mặc An nghe thấy thì như
thể nghe được âm thanh kỳ diệu
nhất trên đời vậy.
Không đợi tới hồi chuông thứ hai,
Chu Mặc An lập tức vồ lấy chiếc điện
thoại như hổ đói rồi nghe máy.
“Quản gia, sao rồi? Nhà máy bỏ
hoang và toà nhà bỏ dở kia rốt cục
tình hình thế nào?”
“Xin lỗi Chu thiếu gia, vừa rồi tìm
người...
“Mẹ kiếp tôi hỏi ông rốt cục hai
nơi đó thế nào cơ mà?”
Gần như là hét lên rách cả cổ
họng, trên mặt Chu Mặc An thể hiện
rõ sự gấp rút. Mặt hắn đỏ gay, thậm
chí trên trán, đường gân xanh còn
nổi lên thấy rõ.
Có thể thấy những giây phút chờ
đợi vừa rồi hắn đã cuống thế nào.
Hắn không hề thấy dễ chịu hơn Diệp
Thiên chút nào cả.