Đúng lúc này, Vương Thiên Hoa đưa mắt nhìn về phía sau, cậu ta có thể nhận ra đằng sau mình có cả đám người mặc đồ đen đi theo.
Rõ ràng, Diệp Thiên đúng rồi.
Sau khi đám người đó biết mình còn sống, cho nên việc đầu tiên bọn chúng làm đó chỉ là đuổi cùng giết tận. Bước chân của đối phương càng lúc càng nhanh dần. Chẳng mấy chốc mà đã dồn anh vào đường cùng.
Sau khi cậu ta bước chân vào con ngõ này thì rõ ràng là không còn lối ra. Còn đám người phía đối phương thì nhanh chóng đi theo vây quanh cậu ta như tổ ong vậy.
Thấy số lượng người càng ngày càng đông, Vương Thiên Hoa cũng cảm thấy căng thẳng hơn: “Các, các người là ai? Tại sao lại đuổi giết tôi?”
“Hừ? Tại sao à? Dù gì thì mày cũng sắp thành người chết rồi, vậy thì bọn tao nói cho mày biết, ai bảo mày biết quá nhiều, cho nên đương nhiên mày chỉ còn con đường chết mà thôi”.
Một người trong số đó từ từ đi tới phía trước mặt cậu ta. Trong ánh mắt hắn mang theo cái vẻ tôi độc lạnh lùng, có điều, từ đầu đến chân hắn mặc bộ đồ đen xì cho nên căn bản chẳng thể nhận ra nổi tướng mạo của hắn trông như thế nào.
“Hoá ra là vậy”, Vương Thiên Hoa thở dài, giống như rơi vào trạng thái tuyệt vọng vậy.
Còn tên mặc đồ đen thấy vậy thì bật cười lạnh lùng: “Ha ha ha, mày đã biết sự thật rồi, vậy thì ngoan ngoãn mà chết đi. Mày cũng đừng trách bọn tao, nếu trách thì trách bản thân mày nhiều bạn bè quá mà thôi”.
Nói tới đây, trong ánh mắt hắn ta trông sắc lạnh hẳn. Ngày sau đó, hắn ta lên tiếng hạ lệnh. Cả đám người không hề do dự, xông lên như đàn ong vỡ tổ.
Bịch!
Bịch, bịch!
Vài âm thanh vang lên, thế nhưng nó lại không xuất phát từ phía Vương Thiên Hoa mà lại xuất phát từ phía kẻ địch đối diện với cậu ta. Tên nào tên nấy bị đánh bay ngay ra ngoài.
“Cái gì?”, tên cầm đầu mặt thất thần.
Hắn quan sát kỹ thì phát hiện có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Mày là…”, hắn ta nuốt nước bọt, trong đôi mắt rõ cái vẻ hoang mang.
Vì người đột nhiên xuất hiện lại thể hiện khả năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, giống như ngọn núi sừng sững, trong chốc lát cứ thế ập xuống đè nén lên tất cả bọn chúng.
“Mày…”
Nhận thấy đám đàn em của mình nhanh chóng bị đánh bại, hắn ta đương nhiên không có ý định ở lại đây lâu thêm nữa. Hắn đưa mắt dò xét xung quanh, chuẩn bị tìm chỗ chuồn đi.
Thế nhưng, bóng người xuất hiện lúc này lại bật cười lạnh lùng: “Muốn chạy? Đâu dễ như vậy?”
Anh lao như mũi tên về phía trước, tung ra một đòn thật hiểm, giống như diều hâu bắt gà, nhanh chóng túm gọn tên cầm đầu kia.
“Mày mau bỏ tao ra, mau bỏ tao ra”, hắn ta cố gắng vùng vẫy.
Nhưng bóng người kia làm gì cho hắn cơ hội được thở. Anh cứ thế tung đòn thật mạnh, khiến hắn ngã vật ra đất, không còn sức mà đứng dậy.
Vừa ngã xuống đất, hắn còn ói ra cả miệng máu. Có điều cũng vì đối phương không có ý định giết mình ngay lúc này nên hắn ta không chết mà chỉ ngã đau đớn và thét lên thảm thiết mà thôi.
“Chạy đi, chạy nữa đi”, tiếng cười lạnh lùng vang lên, có một bóng người đi tới trước mặt hắn ta.
Vương Thiên Hoa thấy cảnh này thì cười nói: “Anh Diệp, may là anh đến kịp thời. Nếu như không phải anh thì e rằng em mất mạng ở đây rồi”.
Không sai, người vừa xuất hiện chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ cười: “Cậu không phải khách sáo với tôi. Đây là việc mà tôi nên làm.”
Chẳng mấy chốc, đã thấy Long Thi Thanh xuất hiện. Cô hắng giọng: “Giờ đã bắt được hắn ta rồi, vậy chúng ta mau chóng thẩm tra xem thế lực đứng sau hắn là ai thôi”.
“Không sai, không bõ công anh mạo hiểm”, Vương Thiên Hoa phấn chấn hơn hẳn.
Diệp Thiên nghe vậy lại chẳng nói thêm gì mà cứ thế nhấc bổng tên kia lên, lột mặt nạ đen trên mặt hắn. Một khuôn mặt xuất hiện: “Là cậu?”
Người này Diệp Thiên biết. Hắn ta chính là một thành viên trong nhà họ Diệp, tên là Diệp Vĩ, là con trai của một trưởng lão trong nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ khi thấy Diệp Thiên, trong mắt hắn ta lại tỏ rõ thái độ hằn học phẫn nộ
“Diệp Thiên, anh không ngờ tới rằng tôi lại xuất hiện ở đây phải không?”
Diệp Vĩ tức tối lên tiếng.
“Quả thực là khiến tôi phải bất ngờ đấy. Xem ra một số người trong nhà họ Diệp tham gia vào vụ này rồi”, Diệp Thiên lạnh nhạt đáp lại.
Diệp Vĩ không lên tiếng nhưng ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên lại không hề bớt đi vẻ khó chịu.
Có điều, Diệp Thiên cũng không phí lời với hắn làm gì.
Thấy người tới là Diệp Vĩ, Diệp Thiên cũng có thể đoán ra sơ bộ sự việc.
Xem ra người đứng sau việc này nhiều khả năng là bố hắn ta, cũng chính là trưởng lão Diệp Thành Phong đứng sau điều khiển.
Đã vậy thì Diệp Thiên đương nhiên sẽ không khách khí nữa.
“Diệp Vĩ, tôi sẽ không giết cậu bởi cậu đối với tôi mà nói thì khá là có tác dụng”, Diệp Thiên khẽ cười.
Thế nhưng Diệp Vĩ thấy vậy thì lại thấp thỏm: “Anh, anh muốn làm gì hả?”
Diệp Thiên cười bí hiểm: “Đương nghĩa là dùng cậu để dụ người rồi, dụ cho bố cậu phải ra mặt”.
Nói rồi, Diệp Thiên nhấc bổng Diệp Vĩ lên như nhấc một con chim non vậy.
Còn Diệp Vĩ trong tay Diệp Thiên lại không ngừng vùng vẫy: “Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra”.
Đáng tiếc, cho dù hắn ta có vùng vậy thế nào thì Diệp Thiên căn bản cũng không cho hắn cơ hội thoát thân.
…
“Đáng ghét”.
Đúng lúc này, ở một nơi khác, Diệp Thành Phong vô cùng phẫn nộ. Phía trước ông ta còn có vài người đang quỳ gối.
“Thưa trưởng lão, chúng tôi, chúng tôi nhìn thấy đều là thật. Vĩ thiếu gia bị Diệp Thiên đánh, sau đó bị Diệp Thiên bắt đi rồi”, người kia run rẩy lắp bắp nói.
“Diệp Thiên…”, Diệp Thành Phong nghiến răng rít lên qua kẽ răng.
“Chúng ta có cần, có cần cử người tới cứu Vĩ thiếu gia không ạ?”, tên kia hỏi lại.
Dù gì thì Diệp Vĩ cũng là con trai của Diệp Thành Phong. Đám người ở đây đều cho rằng bất luận thế nào, Diệp Thành Phong cũng sẽ cứu con trai mình.
Có điều Diệp Thành Phong lại nói: “Mặc dù Diệp Vĩ là con trai ta nhưng ta lại là trưởng lão của nhà họ Diệp, cho nên làm việc gì cũng phải nghĩ đến nhà họ Diệp”.
Khi nói những câu này, trong đôi mắt ông ta hiện rõ vẻ thâm trầm. Rõ ràng, ông ta không cam lòng, nhưng cho dù là vậy thì bây giờ ông ta vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Kẻ bên cạnh nghe vậy thì liền hiểu ra vấn đề: “Xem ra lần này Diệp Vĩ phải hy sinh rồi”.
Chỉ thấy Diệp Thành Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó nói với đám người: “Đi, chúng ta đi tìm Diệp Thiên”.
- ------------------