“Dù hôm nay con Đường Oánh này có chết cũng sẽ không khiến lũ cẩu tặc chúng mày đụng đến cha tao.” Cô gái trẻ kia vừa nói vừa thuận thế bật dậy, tay trái vung nắm đấm nện về phía vị trí hiểm hóc dưới hông Diệp Thiên. Thế tấn công kia của cô ta đã vứt bỏ mọi sự phòng thủ, trông rõ vẻ muốn lấy mạng đổi mạng, không muốn sống nữa. Ra tay tàn độc, thế đánh bất thình lình, nếu chỉ là người tu luyện võ cổ dưới tầng thứ năm trở xuống thì e rằng đã vào tròng của cô ta.
Nhưng Diệp Thiên đâu chỉ dừng lại ở tầng thứ năm, đôi mày của anh chau lại khi trông thấy đòn hiểm của cô gái trẻ. Anh không hề để tâm đến thế tấn công kia, túm lấy cô ta như túm lấy một con gà con yếu ớt, trong lòng bỗng thấy vô cùng kỳ lạ, dù sao dạo này anh bận tối tăm mặt mày vì chuyện nhà họ Doanh thế kia mà, làm gì rỗi hơi đụng đến cha của cô gái trẻ này chứ? Vả lại, người mà anh đụng phải có phải hạng tốt lành gì đâu.
Song Đường Oánh cũng mặc kệ hết, cô ta chỉ thấy nhục nhã khi bị kẻ này xách lên như thế, cô ta quay đầu lại há miệng định cắn cổ tay của Diệp Thiên. Diệp Thiên chẳng tài nào lường được cái chiêu bất chợt như thế, chưa gì đã bị cô ta cắn cho một phát. Diệp Thiên nhận thấy cô ta đang thay đổi góc độ để tìm kiếm động mạch của mình nên anh mất sạch mọi sự kiên nhẫn, định kết thúc trong một chiêu luôn cho rồi. Tuy tuổi người này còn nhỏ nhưng lần nào ra chiêu trí mạng hòng giết chết anh. Diệp Thiên chưa bao giờ gặp được kẻ ác độc như thế.
“Đủ rồi.” Tiếng gầm giận dữ chấn vang màng nhĩ. Bàn tay của anh rung lên, một luồng gió giật chạy dọc cổ tay đánh vỡ bờ môi của cô gái trẻ kia. Đường Oánh ngã ngửa trên nền đất, nhưng trông cô ta như kiểu không cảm nhận được đau đớn vậy, còn chưa đứng vững đã lại tiếp tục vung nắm đấm cuồng dại tựa người điên, cô ta định sống mái với Diệp Thiên. Nhưng khi cô ta vừa mới bắt đầu ra chiêu thì nhận thấy cả cơ thể của mình ngã rạp trên mặt đất không động đậy được như bị cây chuỳ khổng lồ đập vào người. Sao một đứa trẻ ranh mới vừa lên đến tầng võ cổ thứ ba như cô ta có thể sánh được với sự đè ép kinh khủng của kẻ có cấp bậc cao kia chứ?
“Giờ chắc bình tĩnh được rồi chứ.” Diệp Thiên vừa kiểm soát uy lực của bản thân để tránh việc cô ta có chết cũng còn giữ được cái lưỡi vừa ra giọng đầy vẻ bình tĩnh. Anh vung tay phất máu dính trên cổ tay sau đó giơ hai ngón tay lên, anh chậm rãi ngồi xổm trước mặt Đường Oánh: “Hai câu hỏi, thứ nhất, cô là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây? Thứ hai, cô và nhà họ Diệp có quan hệ gì?”
“Phụt. Cút. Tao không biết gì hết. Coi như mày may mắn vậy, nay mày muốn giết tao hay róc thịt tao thì tuỳ.” Một bãi máu tươi phun ngay trên nền đất trước mặt Diệp Thiên, Đường Oánh rống giận. Đôi con ngươi trợn trừng nhìn Diệp Thiên của cô ta dường như sắp sửa nhảy ra khỏi tròng đến nơi, trông cực kỳ ghê sợ. Ai không biết còn tưởng rằng Diệp Thiên là kẻ giết cha cô ta không bằng. Nhưng chẳng biết tại sao vẻ mặt của cô ta lại có đôi phần buồn thương khi nói đến việc giết người róc thịt kia.
“Tôi sẽ không giết cô, cô trả lời tôi thì sẽ không có việc gì cả. Nếu không, dù cha cô có là ai, có ở đâu đi nữa thì ông ta cũng sẽ phải chôn cùng với cô.” Vẻ mặt của Diệp Thiên lạnh tanh, sát khí đã hiện rõ. Đương nhiên một lẽ rằng lời đảm bảo này có một điều kiện đặt ra, cô ta không có quan hệ gì với nhà họ Diệp cả.
Đôi con ngươi của Đường Oánh khẽ run rẩy khi nghe Diệp Thiên nói vậy, cô ta nhắm mắt lại sau đó xoay đầu qua phải: “Mày giết đi.” Cuối cùng thì giọt nước mắt ứ lại khoé mi khi ném quả mìn vừa rồi cũng chảy dọc gò má, góp thành dòng với máu tươi dính trên môi cô ta để rồi lã chã trên nền đất. Dáng vẻ ấy cộng thêm tư thế rạp mình trên mặt đất không thể động đậy mảy may kia của cô ta trông đau thương vô cùng.
Cứ thế suốt một phút đồng hồ. Diệp Thiên nhìn khuôn mặt từ từ xám nghoét nhưng vẫn không nói một lời kia, anh thấy phiền lòng vô cùng, đang định thay đổi một cách tra hỏi khác thì một tiếng gió gào thét vang lên từ khu rừng rậm phía sau lưng ba người. Tiếng động ấy mỗi lúc một gần, chỉ chớp mắt là đã lao đến trước mặt họ, mục tiêu của nó là đầu Diệp Thiên.
“Vụt. Ầm.” Diệp Thiên nghiêng mình tránh thoát, tiếp sau lại có hai mũi tên được bắn ra từ vị trí vừa rồi, mục tiêu là huyệt thái dương của Diệp Thiên. Điều kỳ lạ là ba mũi tên này được đúc từ thép, đầu mũi tên được uốn thành hình móc câu và không có lông đuôi, thậm chí nó còn chẳng găm sâu vào bề mặt mục tiêu khi bắn trúng cây, khác hoàn toàn với cung tên dùng để giết người thông thường, trông hơi giống... cung hỗ trợ việc leo núi.
“Tên cẩu tặc nhà họ Hoàng kia, buông con bé ra.” Tiếng gầm rống vang lên khi ba mũi tên được bắn ra, một người đàn ông cao to vạm vỡ hai tay đang chống nạng trông cực kỳ nhếch nhác xuất hiện ngay chỗ bắn tên vừa rồi, ông ta trợn trừng con mắt, bổ nhào về phía Diệp Thiên. Trong đôi con ngươi đầy tràn tia máu ấy cũng là sự thù hận ngút trời y như Đường Oánh, cộng thêm hai ống quần trống rỗng, chẳng có gì bên trong kia của ông ta cứ như kiểu hai người phía Diệp Thiên đã giết chết mười ba mạng người cả thảy nhà ông ta, đánh cho ông ta tàn phế rồi vậy.
Diệp Thiên vừa tránh được ba mũi tên kia, anh nghe thế, trông thế thì thấy lạ lẫm cùng cực. Anh còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông cao to trông như chưa quen dùng nạng chống kia mới đi được đoạn đường ngắn ngủn đã trượt ngã do vấp phải cục đá, hai ống quần vốn còn sạch sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ lừ.
Đường Oánh rạp trên đất, thấy vậy liền hét lên ngay tức thì: “Cha!” Cô ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt, song cô ta lại bị uy lực của Diệp Thiên đè nặng không nhúc nhích được, ngoài việc run rẩy không ngừng khiến cho máu ở miệng vết thương xối càng nhanh, đẩy cô ta đến gần cái chết hơn ra thì chẳng có tác dụng gì hết.
Người đàn ông cao to ngã sấp một bên cũng run người khi nghe thấy giọng của Đường Oánh, ông ta định thần nhìn lại thì thấy máu tuôn xối xả trên môi của cô con gái cưng nhà mình, đã thế trên chân cũng chảy máu không ngừng. Cũng chẳng biết là con bé đã phải chịu đựng sự tra tấn thế nào nữa, ông ta đau lòng tới mức suýt nữa thì nước mắt chực chờ: “Aaaa. Tên cẩu tặc kia, mày sẽ không được chết tử tế.” Ông ta gầm một tiếng dữ tợn, không màng vết thương trên chân mình nữa, cố nhịn đau để bò dậy định liều mạng với Diệp Thiên.
Nhưng càng nóng vội thì càng dễ ngã, song dù ngã thì ông ta vẫn chẳng để ý gì, mau chóng bò dậy như kiểu không cảm nhận được vết thương khắp người, cứ trừng mắt nhìn Diệp Thiên.