Diệp Thiên cùng móc tay với Bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng kia ý bảo cả hai bọn họ cùng lên cả đi.
“Đây, người này điên rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Vân Hải, Bạch Ngục, và còn có người chưa lộ diện kia đều là võ sĩ tầng thứ mười”.
“Đúng vậy, vả lại vừa rồi trong cuộc hỗn chiến, thực lực mà mấy người này thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với võ sĩ tầng thứ mười bên phía chúng ta”.
“Tên Diệp Thiên này trông tuổi cũng chừng Chu Phong vừa rồi. Khoảng hai mấy nhỉ, thế mà dám thách thức cả võ sĩ tầng thứ mười, và còn thách thức cả mấy võ sĩ tầng thứ mười nữa”.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, đến cả Long tiền bối cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng mọi người đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên quá hống hách.
Long tiền bối lên tiếng dứt khoát: “Các vị chuẩn bị tinh thần đi, đợi sau khi tiểu tử kia đánh xong thì lập tức ra tay, chúng ta chính là ngư ông đắc lợi. Khí oxy hết rồi thì nín nở một lát”.
“Đợi giải quyết xong những người ở phía đối diện thì tới lúc đó mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tìm đường ra”.
Long tiền bối lên tiếng vạch ra kế hoạch. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên chỉ là viên đạn bị tung ra trước mà thôi, kết cục chắc chắn chỉ còn con đường chết cho nên bọn họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau khi Diệp Thiên bị nhóm người phía đối phương giết chết thì bọn họ sẽ ra tay lập tức, không cho phía Tô Vân Hải cơ hội hít thở.
Tô Vân Hải là người đầu tiên xông về phía Diệp Thiên. Người thứ hai chính là Bạch Ngục, chỉ còn người mặc đồ kín bưng kia là không hề có động tĩnh gì.
Diệp Huy đứng một bên vội lên tiếng: “Tại sao ông lại không ra tay?”
Người mặc đồ kín bưng kia bình tĩnh trả lời: “Cậu không nghĩ xem tại sao hắn ta có thể ra khỏi mê cung sao?”
Diệp Huy lặng người rồi vô thức lên tiếng: “Ra khỏi mê cung khó lắm sao?”
Hắn ta cũng đi ra từ mê cung, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian mà thôi chứ chẳng có gì đặc biệt, vả lại hắn ta còn là võ sĩ tầng thứ tám.
Người mặc đồ kín bưng có vẻ như đang cười rồi lên tiếng: “Cậu đã quên Bắc Dương nói gì rồi. Các công tắc bên trong mê cung không giống nhau, bên trong mê cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.
“Cho nên người có thể ra khỏi mê cung thì thực lực không phải hạng vừa đâu”.
“Thế nhưng…đã có hai người ra tay rồi, vả lại hắn có mạnh thế nào thì cũng không thể mạnh tới mức một chọi lại được hai”.
Đây chính là sự tự tin về sức mạnh tuyệt đối.
Diệp Huy đột nhiên gật đầu, nói: “Cũng phải, tên tiểu tử này cho dù có mạnh thế nào đi nữa thì dưới sự liên thủ của Tô Môn Chủ và tên họ Bạch kia thì cũng không thể nào có cơ hội sống sót”.
Thực lực và khả năng chiến đấu của võ sĩ tầng thứ mười không phải là thứ mà những võ sĩ ở tầng cảnh giới như hắn ta có thể tưởng tượng được, nhưng hai võ sĩ tầng thứ mười đối đầu với một võ sĩ tầng thứ mười thì kết quả rất dễ có thể đoán định được.
Chắc chắn phần thắng thuộc về hai võ sĩ tầng thứ mười cùng phe rồi. Về điều này thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết vì đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài thế nào được?”, Diệp Huy đã không còn nghĩ tới việc đã có kết quả từ trước nữa. Hắn ta vội hỏi về việc quan trọng trước mắt, đó chính là làm thế nào để ra ngoài.
Nếu không thể ra ngoài thì coi như người thắng cuối cùng chính là bọn họ, đó chẳng qua cũng chỉ là “dược liệu” của Bắc Dương mà thôi.
Người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng: “Phương án thực ra Bắc Dương đã nói từ trước rồi, đó chính là cần người chết. Chỉ cần số lượng người chết hòm hòm rồi thì nơi này chắc chắn sẽ có thay đổi”.
“Tới lúc đó đương nhiên có thể ra ngoài”.
Nghe tới đây, Diệp Huy mặt đầy khổ tâm. Thực lực của hắn ta yếu ớt, cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ tám, lại thêm bầu không khí xung quanh ngày càng ít oxy hơn, kể cả hắn ta có hít một hơi thật sâu rồi nhịn thở thì cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Thế nhưng cũng may đi theo đại lão, không cần phải sợ bị người ta dùng võ lực chèn ép đến chết.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Đến cả một nơi gần đó cũng có những tiếng thét kinh ngạc.
“Cẩn thận”.
Đương lúc Diệp Huy chuẩn bị quay qua nhìn thì tiếng thét bên cạnh hắn ta vang lên.
Nhưng cũng đã muộn. Hai bóng người bay ra ngoài, cứ thế theo đà ngã ngay vào người Diệp Huy.
Diệp Huy đột nhiên bị người khác đè lên với trọng lượng nặng thì cũng bay theo. Còn bóng người ngã trúng hắn ta, sau khi va vào tường, ngã ra đất thì ói liên tiếp ra cả miệng toàn máu là máu.
Sau khi ói ra vài ngụm máu, Diệp Huy mới nhìn rõ hai bóng người va chạm với mình chính là Bạch Ngục và Tô Vân Hải.
Lúc này cả hai người bọn họ như thể bị hút cạn lượng nước trong cơ thể, đôi mắt trợn tròn, trên khuôn mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc và sợ hãi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, cả hai người không còn thở nữa!
Diệp Huy cứng đơ người. Hắn bấc giác run rẩy, giống như thể trong chốc lát rơi vào thế giới toàn băng tuyết. Hang động vốn dĩ nóng vì có bề mặt nung thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chết… chết rồi…”, Diệp Huy cố gắng ngẩng đầu nén cơn đau và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên ở cách đó không xa.
Hắn gần như vỡ oà, hoặc có thể nói là cả thế giới của hắn như sụp đổ.
Tô Vân Hải, Bạch Ngục… Hai người bọn họ là võ sĩ tầng thứ mười kia mà? Tại sao đột nhiên lại có thể chết như vậy được?
Quan trọng hơn cả là hắn còn chưa nhìn rõ bọn họ chết thế nào. Không chỉ mình hắn mà lúc này bên trong hang động cuối cùng cũng chìm vào yên lặng, bầu không khí hiếm thấy, giống như thể sự huyên náo và tranh đấu trước đó đều chỉ là ảo tưởng vậy.
Từng ánh mắt, từng khuôn mặt ngỡ ngàng đều đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Cậu, cậu…”
Long tiền bối đứng cách đó khá gần, lúc này ông ta kinh ngạc vội lùi về sau, hồn phách như thể tiêu tán.
Ông ta từng giao đấu với Tô Vân Hải. Tô Vân Hải là võ sĩ tầng thứ mười rất lợi hại. Ông ta dùng hết sức ra tay, cuối cùng cả hai người đều hao tổn sức lực nhưng người thua lại là ông ta.
Thế nhưng vừa rồi một võ sĩ tầng thứ mười như Tô Vân Hải, một võ sĩ tầng thứ mười là Bạch Ngục lại bại dưới tay Diệp Thiên và mọi chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.
Cho dù Bạch Ngục là võ sĩ tầng thứ mười yếu hơn một chút nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại thì e rằng chẳng có bất cứ ai ở đây dám nói mình có thể lấy một chọi hai, lại càng không có ai dám nghĩ rằng việc này có thể xảy ra.
Có điều nó lại xảy ra rồi.
“Cậu rốt cục là người của gia tộc quy ẩn nào?”, Long tiền bối hỏi.
Trong mắt ông ta, một người có thể lấy sức của một mình mình giết chết hai võ sĩ tầng thứ mười trong gang tấc như vậy thì chỉ có thể là người của gia tộc quy ẩn. Vì chỉ có gia tộc quy ẩn mới còn giữ lại nguyên vẹn không gian cổ xưa kia, cũng chỉ có môi trường tự nhiên ngày xưa mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy.
Mọi người đều chăm chú quan sát Diệp Thiên, chờ đợi câu trả lời. Bách Mi trợn tròn mắt nhìn. . Ngôn Tình Sủng
Cô ta ngây dại nhìn về phía cách đó không xa, nơi có cái xác của Bạch Ngục. Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại tỏ ra thảnh thơi hơn hẳn.
- ------------------