Diệp Thiên không hề di chuyển nhưng ánh mắt của anh lại rõ sự phẫn nộ.
“Tiểu tử, tao khuyên mày tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo”, ở một bên, Diệp Thành Phong như tóm được đằng chuôi của Diệp Thiên, bật cười điên cuồng.
Thế nhưng Diệp Thành Phong cũng không hề di chuyển. Có điều lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bóng hình di chuyển thật nhanh từ phía xa tới.
Chỉ bằng một chiêu đòn mạnh bạo đã đánh trúng vào Diệp Thành Phong.
Bịch!
Chỉ một chiêu cũng đủ khiến Diệp Thành Phong bay ngay ra ngoài. Ông ta ngã ra đất, ói ra cả miệng máu là máu.
“Ai, là ai?”, ông ta khó khăn lắm mới vực dậy nổi, cố gắng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt với ánh mắt không sao tin nổi.
Chỉ thấy có một bóng hình từ từ đáp xuống. Đây là một ông già chừng hơn sáu mươi tuổi, để mái tóc dài bạc phơ và búi gọn trên đầu. Trông ông ta, người ta lại có cảm giác như đang gặp một vị tiên nhân vậy.
Chủ yếu là vì khi ông ta xuất hiện tại đây, trong chốc lát một luôn sức mạnh khủng khiếp được đẩy ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bị đè nén.
Người này…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ và giường như nó là bản năng.
“Mặc Huyền”, ông ta thản nhiên nói ra hai từ.
Nhưng hai từ mà ông ta vừa nói ra cũng đủ khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Mặc Huyền…
Người này lẽ nào là ông tổ của nhà họ Mặc trong truyền thuyết?
“Ông…”, Diệp Thành Phong run rẩy, rõ ràng là ông ta không dám tin vào sự thật.
Diệp Thiên biết Mặc Huyền là người đại diện cho sự tồn tại tối cao trong nhà họ Mặc. Ông ta đã bế quan hàng chục năm nay, chỉ để lĩnh hội tầng Đỉnh Phong trong võ đạo.
Có lẽ ông ta cũng phải hơn một trăm tuổi rồi. Có điều không ngờ trông ông ta lại chẳng khác gì một người tuổi chừng hơn sáu mươi cả. Có thể thấy được thực lực của ông ta mạnh tới mức nào.
Thực ra cho dù lão tổ của nhà họ Mặc không xuất hiện thì với khả năng của Diệp Thiên, đương nhiên có thể đối phó được với Diệp Thành Phong. Nhưng hiện giờ sự xuất hiện của ông ta quả thực khiến cho người nhà họ Mặc vững tin hơn.
Chỉ thấy Mặc Huyền vung tay, một luồng khí tức vô hình sắc bén được vung ra như muốn đòi mạng Diệp Thành Phong.
Còn những kẻ khác đã bị Diệp Thiên tiêu diệt từ lâu. Lúc này cục diện đã được ổn định hơn. Những thành viên của nhà họ Mặc lần lượt lao ra như đàn ong vỡ tổ.
Đồng thời, có một người quỳ xuống, nói: “Ông tổ”.
Trong lời nói của bọn họ vô hình chung đã thể hiện sự sùng bái và kính trọng vô hạn đối với Mặc Huyền vì dù sao ông ta cũng là ông tổ của nhà họ Mặc.
Không có Mặc Huyền coi như không có nhà họ Mặc.
Cho dù ông ta đã nhiều năm không xuất hiện nhưng giây phút ông ta xuất hiện lại vẫn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Sự tôn sùng xuất phát từ tận đáy lòng không phải có thể tuỳ tiện mà phô ra một cách giả tạo được.
“Ừm, mọi người đều đứng dậy cả đi”.
“Là ông tổ của nhà họ Mặc, khi gia tộc đương đầu với lâm nguy mà không kịp thời xuất hiện tương trợ thì không xứng với sự tôn trọng của mọi người”, Mặc Huyền phất tay.
Một luồng khí tức vô hình xuất hiện như giải thoát cho tất cả mọi người và đỡ bọn họ đứng dậy.
Nói thật ra thì khi mọi người trông thấy Mặc Huyền, ai nấy đều cảm nhận được hàng trăm thứ cảm xúc đan xen lẫn lộn.
“Ông tổ, không thể nói vậy được. Ông tổ tạo ra sản nghiệp, thậm chí là tạo ra nền móng của nhà họ Mặc. Chúng con là truyền nhân của nhà họ Mặc, theo lý mà nói thì có trách nhiệm phải bảo vệ nhà họ Mặc. Lần này nhà họ Mặc gặp nguy nan, tội lỗi đương nhiên là do gia chủ con đây”, Mặc Trần Huy chủ động đứng ra.
“Được rồi, được rồi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần làm, không thể để mọi người ở đây nhận tội thay nhau được”, thấy hai bên nói mãi không dứt, Long Thi Thanh mới chủ động lên tiếng.
Mặc dù vừa rồi cô bị Diệp Thành Phong uy hiếp nhưng cũng may không gặp gì nguy hiểm.
“Mặc Huyền tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người”. Bình thường Long Thi Thanh luôn nhí nhảnh nói cười nhưng vào thời điểm then chốt, cô vẫn luôn tỏ ra là người có lễ phép, biết trước sau, vì dù sao cô cũng xuất thân từ gia tộc lớn.
“Chẳng qua cũng chỉ là việc cỏn con thôi, có gì mà phải cảm ơn. Vả lại, hai người cũng giúp nhà họ Mặc chúng tôi rất nhiều”, Mặc Huyền đáp lại.
Lúc này, mọi người đều đã cởi trói xong xuôi cho những thành viên nhà họ Mặc, ngay sau đó, cả đoàn người tụ tập lại phía nhà họ Mặc đang đứng.
Còn mấy người phía Diệp Thiên đã thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Mặc Huyền biết.
“Các cậu đã giúp nhà họ Mặc chúng tôi thoát khỏi nguy nan, chút việc vặt này tôi làm cũng là đương nhiên thôi. Cậu yên tâm, việc này giao cho tôi”, Mặc Huyền điềm tĩnh nói.
“Không sai, có ông tổ ra tay, việc này sẽ thuận lợi thôi”, Mặc Trần Huy đứng bên thêm lời.
Nhưng cho dù nói thế nào thì có sự hỗ trợ của bọn họ, Diệp Thiên cũng cảm kích vô cùng. Vì điều đó có ý nghĩa rằng việc này cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
“Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”, nói rồi Diệp Thiên bèn rút thanh Thuỷ Tổ Kiếm ra. Mặc Huyền nhận lấy, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Một lát sau, ông ta lên tiếng, nói: “Không hổ là Thuỷ Tổ Kiếm trong lời đồn, đúng là một thanh kiếm tốt”.
Sau khi nghe Mặc Huyền nói vậy, mọi người mới nhận ra rằng thực ra việc tu sửa một thanh kiếm lại khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trước đó những người phía Mặc Trần Huy lại nghĩ rất đơn giản. Cũng may Mặc Huyền xuất quan, nếu không thì với khả năng của bọn họ,quả thực rất khó để có thể tu sửa thanh kiếm này.
“Vậy thì, việc tu sử Thuỷ Tổ Kiếm có cần chú ý gì không ạ”, Long Thi Thanh tỏ vẻ hứng thú hơn hẳn.
“Những cái khác thì không có gì, quan trọng là cần một thứ, tên là Thiên Hàn Tinh”, Mặc Huyền giải thích.
Thiên Hàn Tinh? Diệp Thiên biết thứ này. Dó chính là quặng hiếm có, nằm trong mạch khoáng. Chỉ có nơi sâu nhất mới có thể sản sinh ra một chút.
Có thể nói như vậy vì thứ này quả thực là nguyên liệu tốt nhất để luyện ra vũ khí, nhưng lại là bảo vật hiếm có khó tìm.
Nói tới đây, cho dù là Diệp Thiên hay Long Thi Thanh thì đều cảm thấy có phần xuống tinh thần.
“Không biết để tìm ra được ít Thiên Hàn Tinh thì cần trải qua bao khó khăn, nguy hiểm…”, Diệp Thiên tự nhủ.
Thế nhưng Mặc Huyền nghe vậy lại cười đáp: “Cậu Diệp, việc này thì không phiền đến cậu vì chỗ tôi đã có một viên Thiên Hàn Tinh rồi”.
“Thật vậy sao?”
“Không sai, ở chỗ tôi bế quan”, Mặc Huyền đáp lời.
Vậy thì tốt quá, đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh. Mấy năm nay Mặc Huyền vẫn luôn bế quan ở một nơi rất khuất. Nơi đó nằm trong sơn động sâu nhất ở hòn đảo này.
Đối với một võ sĩ như ông ta mà nói thì nơi này nhất định phải có lượng lớn linh khí cho nên việc có thể sản sinh ra Thiên Hàn Tinh cũng là trong dự liệu.
“Đã có Thiên Hàn Tinh rồi thì chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đi thôi!”, mọi người tỏ vẻ sốt ruột.
Thế nhưng Mặc Huyền lại lắc đầu, nói: “Muốn vào bên trong đó thì cũng không đơn giản như vậy đâu, vì đó là nơi rất sâu, trong đó càng không ít nguy hiểm rình rập bủa vây”.
“Cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng sẽ vào đó”, Diệp Thiên dù nghe vậy nhưng vẫn kiên định trả lời.
- ------------------