Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 147: Chương 147: Hiểu nhưng lại vờ hồ Đồ




Lần này Diệp Thiên cuối cùng cũng lắc đầu: "Không được, em phải trở về, nếu không anh sẽ không yên tâm."

Một câu ngắn ngủi này lại khiến mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng.

"Hì, thế cũng được. Nếu tối nay mà anh không về thì chết chắc đấy." Cô nói xong, cũng chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra, hôn lên mặt Diệp Thiên rồi vui vẻ bước đi.

"Cô nhóc này." Diệp Thiên chỉ biết cười, anh ngẩng đầu, vẻ mặt khác hẳn, sải bước về phía Đông của Dung Thành.

Một trong những vị vua của Bạch Cốt Hội sao? Nếu đến thì không cần đi nữa đâu.

Bóng đêm sâu thăm thẳm, nhưng vào tối nay, Dung Thành được định sẵn là một đêm không hề bình yên. Ngay biên giới nội thành Dung Thành, một căn cứ khổng lồ bỗng nhô lên từ mặt đất, diện tích ở vào khoảng một phần ba Dung Thành. Kiến trúc bên trong rất hoành tráng, nhưng cũng đầy tinh xảo, cần công trình gì có công trình đó, nào là sân bay, sân huấn luyện, sân tập bắn... Căn cứ được bao quanh bởi lớp tường vây cao ba mét, trên tường vây, lá cờ của Long Quốc phấp phới trong gió. Sựu uy nghiêm hiển hiện ngay trước mắt. Chiến khu Huyền Vũ là một trong năm chiến khu lớn nhất của Long Quốc, chiếm giữ cả vùng Tây Nam, địa vị cao vô cùng.

Ngay trung tâm của toà nhà văn phòng, một bóng người lẩn tránh vô vàn trạm gác của chiến khu, lặng lẽ gõ cửa văn phòng xa hoa, sang trọng nhất ở tầng trên cùng.

"Vào đi." Ngay khi tiếng gõ cửa vang vọng, một giọng nói đầy uy nghiêm cũng cất lên.

Bóng người kia sải bước tiến vào, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trong phòng. Ông ta cúi đầu đọc tài liệu, khoác lên mình một bộ đồ rằn ri quân đội, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng dáng vẻ vẫn rắn rỏi, mạnh mẽ như ngày nào. Mặt ông ta chẳng có lấy một cảm xúc, ông ta không lộ vẻ hung dữ nhưng cũng đủ khiến người khác sợ hãi, quả là phong thái trời sinh.

"Ông Chung, Tô Trần Vân không nhận được mời mà tự đến đây, chắc ông cũng không thấy lạ lẫm gì."

Nghe được giọng nói đầy lạnh nhạt kia, người đàn ông mới ngẩng đầu, đôi mắt uy nghiêm của ông ta liếc trông Tô Trần Vân. Tuy Tô Trần Vân đã chuẩn bị đầy đủ, nắm chắc mọi thứ, nhưng vẫn cứ run rẩy trong vô thức.

Chung Hoài Viễn, chiến tướng Huyền Vũ. Ông ta là một trong những người có quyền lực nhất ở Long Quốc.

Tô Trần Vân có thể bình tĩnh nói chuyện trước khí thế áp bách của ông ta, đã là một điều hiếm thấy.

"Tôi tò mò rằng ông đã vào đây bằng cách nào hơn đấy." Giọng Chung Hoài Viễn không lớn, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể xem nhẹ, khiến Tô Trần Vân câu nệ hơn hẳn. Khí thế mạnh như vậy, đè nén làm ông ta suýt nữa chẳng thể hô hấp.

"Tôi có cách của tôi." Tô Trần Vân cắn răng, giọng ông ta tầm lại: "Ông Chung, Lục Gia nhà tôi muốn gặp ông, tôi nghĩ chắc ông sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

Vừa mới dứt lời, ông ta nghe thấy Chung Hoài Viễn hừ lạnh, sức mạnh vô hình tựa như bắt đầu sôi trào, cho người ta cái cảm giác ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên khuấy động.

"Thế thì phải xem, ông ta có đủ tư cách để tôi chừa mặt mũi không đã." Giọng nói lạnh tanh ấy làm khuôn mặt Tô Trần Vân tái nhợt. Ông ta còn chưa kịp trả lời đã thấy lạnh toát cả người. Tô Trần Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc của Chung Hoài Viễn cho ông ta cảm giác như mình đang đi dạo ngay ranh giới của cái chết.

"Đương, đương nhiên rồi. Lục gia đã sai tôi đến mời ông thì chắc chắn nể mặt ông rồi." Tô Trần Vân đè nén nỗi sợ, cố nói hết câu này, tấm lưng của ông ta đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm. Trước đó, ông ta vẫn luôn đánh giá thấp uy thế của Chung Hoài Viễn. Nếu biết sẽ thành ra vậy, sao ông ta dám đến đây một mình chứ? Nếu người này giận dữ thì ông ta chỉ có nước chết thôi.

"Vậy ư?" Chung Hoài Viễn hừ lạnh: "Tôi không biết ông ta có đủ tư cách hay không, nhưng một mình ông mà dám can đảm xông vào đây, ông nên chuẩn bị sống trong tù hết phần đời còn lại đi."

Tô Trần Vân nghe vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, ông ta chẳng nghĩ ngợi gì nữa, xoay người định chạy.

"Chiến khu Huyền Vũ không phải là nơi ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi." Chung Hoài Viễn hừ lạnh, vươn tay phải hướng về phía Tô Trần Vân.

Vẻ mặt của Tô Trần Vân càng tăm tối hơn, nhìn tay của Chung Hoài Viễn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng ông ta lại thấy mình không đường nào chống chọi.

"Đáng chết." Tô Trần Vân chửi thầm trong dạ, mãi đến giờ phút này thì ông ta mới nhận ra những vị chiến tướng của Long Quốc không hề đơn giản chút nào. Thực lực của vị chiến tướng Huyền Vũ ngay trước mắt ông ta cũng không hề kém cạnh Lục Gia. Tô Trần Vân cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đâm lao thì phải theo lao, giờ ông ta chỉ có thể cắn răng ra sức chống trả.

"Đùng." Không ngoài dự đoán, Tô Trần Vân bay ngược ra sau, cơ thể đập mạnh vào tường, nôn một bãi máu, cả người như thể muốn đứt ra từng đoạn.

"Đã dám đến, thì phải chuẩn bị hậu sự rồi chứ." Vẻ mặt Chung Hoài Viễn không có lấy một cảm xúc nào, giọng nói lạnh như băng của ông ta khiến Tô Trần Vân rơi vào biển sâu của nỗi tuyệt vọng. Ngay khi Chung Hoài Viễn sắp sửa giáng một cú trời đánh xuống người Tô Trần Vân, thì một bóng người trông rất quỷ quái xuất hiện, chắn trước mặt ông ta.

"Ông Chung, hai năm không gặp, ông càng ngày càng nóng nảy đấy." Giọng điệu cười cợt cùng với phát âm tiếng Trung không lưu loát vang lên, một người nước ngoài cao to xuất hiện, nhiệt độ của cả căn phòng tựa như bị giảm xuống đáng kể.

"Lục, Lục Gia." Tô Trần Vân thốt ra vài từ với vẻ khó khăn, khuôn mặt trắng bệch của ông ta hiện lên đôi phần vui mừng.

"Levin? Đúng là hai năm rồi không gặp." Chung Hoài Viễn thấy rõ người này là ai, ông ta chắp tay ra sau lưng, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như thường.

"Không ngờ ông Chung còn nhớ đến tôi." Levin cười lạnh đầy thâm hiểm, tự ý ngồi xuống đối diện với Chung Hoài Viễn.

Tô Trần Vân cố sức đứng dậy, cung kính đứng sau lưng Levin, không dám ngẩng đầu.

"Chắc ông Chung đây cũng biết mục đích chuyến này của tôi rồi phải không nào? Thế thì dứt khoát đi, đừng làm khó tôi." Levin ngẩng đầu nhìn Chung Hoài Viễn, sự tự tin ẩn trong giọng nói của ông ta làm Tô Trần Vân an tâm hơn nhiều.

"Thực sự là tôi không biết, hay là ông nói thử xem." Chung Hoài Viễn nhìn ông ta với vẻ lạnh nhạt, sau đó cũng ngồi xuống.

Levin nhún vai, đôi con ngươi của ông ta lạnh như băng, Tô Trần Vân bị doạ, sợ đến nỗi quỳ hẳn xuống đất.

"Phế vật thì vẫn là phế vật, có mấy câu nói mà cũng không mở mồm truyền lại được, mày còn có thể làm được cái gì nữa." Levin lườm Tô Trần Vân, tên này vẫn đang run lẩy bẩy quỳ ở đó, sau đó đưa mắt nhìn Chung Hoài Viễn: "Đơn giản thôi, tôi chỉ muốn một món đồ ở chỗ ông Chung. Tôi nghĩ chắc ông Chung cũng chẳng nhỏ nhen đến thế đâu nhỉ?"

Chung Hoài Viễn hừ nhẹ: "Muốn gì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng không phải phong cách của ông."

"Thế tôi nói thẳng vậy." Levin đứng dậy, đôi mắt của ông ta đong đầy sự nghiêm túc: "Mau đưa bản đồ tác chiến của Thanh Long cho tôi, tôi đảm bảo sẽ mang người rời khỏi đây."

Ai ngờ Chung Hoài Viễn nghe vậy, lại cười đầy khinh thường: "Levin, ông đang lơ mơ gì chăng? Muốn bản đồ tác chiến Thanh Long thì đi chiến khu Thanh Long mà lấy, ông đến đây làm gì? Buồn cười."

Vẻ mặt Levin vẫn chẳng thay đổi, nụ cười trên khoé miệng ông ta càng thêm thâm độc: "Long Quốc có câu "Hiểu mà giả vờ hồ đồ". Ông Chung, năm đó chúng tôi cố gắng hết sức để tiêu diệt gia đình họ Liễu, mà có ai ngờ đâu hình xăm trên người Liễu Như Sơn lại là bản đồ tác chiến Thanh Long giả chứ. Chúng tôi đã lật tung cả vùng Tây Nam suốt hai năm qua, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì cả. Mỗi cái chiến khu Huyền Vũ này là chúng tôi chưa bới tìm thôi. Vậy nên..."

Levin nói đến đây, giọng lạnh lùng thấy rõ, nhiệt độ trong căn phòng lại bị hạ thấp thêm lần nữa.

"Vậy nên, tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn giao nó ra đây, nếu không, tôi cũng chẳng để ý việc mình lỡ tay cướp luôn cả tấm bản đồ tác chiến Huyền Vũ đâu. Cũng tiện thể..." Levin liếm môi, ông ta không thèm che đậy luồng sát khí nồng nặc trên người, mặc chúng lan toả khắp phòng. "Tiện thể làm Long Quốc mất đi một vị chiến tướng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.