Tiêu Luân Hải ngồi trên ghế, phải cố lắm thì hắn ta mới nén được nỗi sợ hãi trong lòng, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cứ mãi thì thầm trong cổ họng. Cái dáng vẻ sợ sệt kia làm gì còn có chút ngông nghênh phách lối vừa rồi chứ?
Gã đàn ông mặc áo choàng đen kia thấy hắn ta hoá thành cầy sấy như kia thì ánh mắt càng thêm tàn độc, hắn ta xoay người lại, không thèm để ý đến tên Hoà Thượng kia nữa mà vung vẩy cây côn thép trong tay, lao về phía Tiêu Luân Hải, vẻ mặt của hắn ta trông điên cuồng cực độ, khoé miệng rõ nụ cười rợn: “Đúng là đâm đầu vào chỗ chết, tôi vốn định giẫm lên đầu các người để lên trên thôi, ai ngờ các người lại thích hò hét y như lũ tầng dưới vậy, cậu thấy đúng không nào?” Vừa dứt lời thì hắn ta đã lao đến ngay trước mặt Tiêu Luân Hải, tuy miệng ngoác rộng tới mang tai nhưng đáy mắt lại ác liệt tận cùng, khiến kẻ khác không trông rõ cảm xúc mà chỉ thấy ác độc vô ngần, thậm chí là quỷ dị.
Tiêu Luân Hải sững sờ trên đất, khoé miệng run rẩy không ngừng khi nghe vậy, hắn ta chửi thầm chính mình là đồ ngu không nên ra gió như thế, dù vậy vẫn phải cố kiên trì đứng dậy: “Tôi... Tôi là Tiêu Luân Hải – người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, anh, anh muốn động vào tôi thì báo tên họ trước đã.”
“Ha ha, định lôi tên tuổi của dòng tộc ra để doạ tôi? Ở đây là đâu vậy anh Hải nhỉ?” Gã đàn ông mặc áo choàng đen kia cười to một lúc, sau đó lại tắt ngúm nụ cười, hắn ta bỗng vung vẩy cây côn sắt trong tay phải, nét mặt cuối cùng cũng ác độc khôn cùng, đáy mắt ngập ngụa sát khí: “Muốn biết đúng không? Đại đệ tử của Bắc Thiên Các.”
“Ầm.” Tiếng côn thép va đập với da thịt vang vọng. Lực khủng bố từ cây côn trên tay kia khiến Tiêu Luân Hải bị đánh bay, trông cơ thể của hắn ta bay giữa không trung tạo thành một đường cong như chơi bóng chày vậy, máu tươi cứ bắn tung toé như thể chẳng đáng đồng tiền. Tiêu Luân Hải ngã trên nền đất, không phát ra một tiếng động nào nữa.
Ai ai cũng sững sờ nhìn gã đàn ông mặc áo choàng đen kia chẳng khác gì bị dán bùa định thân, vẻ mặt khó thể tin tưởng trông cứ như gặp được thần linh vậy, trong khoảnh khắc đó, ta gần như có thể nghe được tiếng kim rơi trên nền đất khắp cả tầng lầu to rộng. Suy cho cùng Tiêu Luân Hải không có trốn tránh côn sắt kia.
Tất cả mọi người ở đây không ngốc đến nỗi cho rằng Tiêu Luân Hải sẽ đứng ngây ra đó không trốn tránh vì sững sờ. Kia, kia rõ ràng là cách biệt về thực lực, Tiêu Luân Hải bị áp chế nên không tài nào tránh được. So với lúc đánh tên Hoà Thượng kia thì giờ thực lực của vị Đại đệ tử này lại tăng thêm.
“Tầng, tầng đỉnh của võ cổ bậc thứ bảy...” Một người đàn ông gầy gò lấy lại tinh thần đầu tiên, ông ta ngơ ngác hô lên một câu sau đó vận khí lui vào trong góc tường.
Một giây sau, những kẻ còn lại cũng lũ lượt ùa vào chung, cả bọn gắng sao cho khoảng cách giữa mình với vị Đại đệ tử kia là xa nhất, thậm chí còn có hai kẻ ra tay với nhau để tranh giành vị trí tránh sau cây cột. Bọn họ sợ vị Đại đệ tử không biết chui ra từ hang cùng ngõ hẻm nào này đột nhiên lại giận lây sang mình. Trong lòng đám thiếu gia này thì cái thân phận Đại đệ tử của Bắc Thiên Các chỉ là thứ phụ xếp sau thực lực khủng bố biến hoá không ngừng kia của hắn ta.
“Ha ha, một đám phế vật trong lò gia tộc. Ha ha...” Tên mặc choàng đen kia lại ngửa đầu cười một tràng, thực lực của vị Đại đệ tử này đủ để đối chọi với tất cả những kẻ đồng trang lứa ở một tầng này đây, điều đó khiến cho kẻ vừa mới rời khỏi sư môn kia đắc chí không thôi. Hắn ta không để ý chi nữa, vứt cây côn thép trong tay đi sau đó bước lên tầng bốn mặc kệ bọn thiếu gia kia chạy tán loạn. Suy cho cùng thì mục đích của chuyến đi này không phải ở đây, sư phụ đã răn dạy cả rồi, ít nhất thì hắn ta cũng phải lên được đến tầng năm thì mới coi như hoàn thành nhiệm vụ lần này.
“Nghe sư phụ kể còn tưởng năm nay ghê gớm lắm chứ, cũng thế mà thôi...” Hắn ta vừa đi vừa ậm ừ, còn chưa nói hết câu thì hắn ta đã bị một người đàn ông cao kều chắn ngay trước mặt. Mái tóc ngắn màu bạc, nét mặt trắng toát cộng thêm nửa người dưới trông có vẻ không vững của hắn ta cho vị Đại đệ tử kia cái cảm giác rằng người này chỉ giỏi ra vẻ. Nhưng nhìn kỹ thì vị Đại đệ tử này lại cảm nhận được đôi phần nguy hiểm theo bản năng tranh đấu của người tập võ lâu năm. Kẻ trước mặt vô cùng kỳ quái, khác xa với dáng vẻ bên ngoài. Tên mặc choàng đen nghĩ ngợi một lát cũng chẳng được manh mối gì nên vung tay đầy vẻ mất kiên nhẫn.
“Chó cản đường ở đâu thì cút về đấy, dám đứng đấy thêm giây nào nữa thì tao đảm bảo mày sẽ được đi đoàn tụ với cụ kỵ của mình đấy.” Tên Đại đệ tử lại tiến lên trên một bước, nhưng người kia vẫn không động đậy chi cả, vẻ mặt của hắn ta thêm đôi phần lạnh lùng khi trông thấy kẻ tự xưng Đại đệ tử kia bước lại gần.
“Xuỳ, lại một kẻ không đè ép được thói sính anh hùng. Nếu ra cái vẻ này ở tầng một thì khéo tôi tin mình gặp được... Có lẽ người tôi muốn tìm đã lên rồi.” Kẻ tóc màu bạc lắc đầu lùi về phía sau, cứ thế quay người bước lên trên. Lời nói cùng vẻ mặt của hắn ta tỏ rõ một điều rằng hắn ta không coi tên mặc choàng đen kia ra gì, thậm chí còn chẳng phải người mà chỉ là không khí.
Bọn thiếu gia rúc trong góc không dám động đậy mảy may kia nghe thế, thấy thế thì như kiểu tìm được chỗ xả giận, bọn họ bàn tán về người đàn ông tóc bạc kia bằng giọng điệu và vẻ mặt đầy sự khinh thường.
“Mấy anh nhìn tên ngốc kia kìa, vừa rồi chúng ta không động đến hắn ta chắc hắn ta nghĩ mình thành tinh rồi đấy mà dám dây vào Đại đệ tử thế kia...” “Từng gặp được lẻ mắt mù nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp được kẻ vừa mù vừa ngu như này...” “Haiz, đợi lát nữa Đại đệ tử lên rồi chúng ta lao vào đấm hắn ta một trận hả giận đi, chết rồi tính tiếp...”
Tên Đại đệ tử nghe ngóng lời bàn tán của đám đông đứng cạnh, hắn ta nhìn bóng lưng của người đàn ông kia sau đó tức đến nỗi bật cười, vẻ mặt đầy sự coi khinh y như người đàn ông tóc bạc vừa rồi, hắn ta giơ tay chỉ vào chân phải của mình: “Ha ha, thằng chó cản đường như mày hay đấy nhỉ, thế này nhé, giờ mày quỳ xuống liếm sạch giày cho tao thì tao thề hôm nay mày sẽ được toàn thây.”
Giọng điệu hờ hững ấy vừa vang lên thì hành động xoay người của người kia cũng dừng lại, vẻ khinh thường trên mặt hắn ta bay biến sạch sẽ, thay vào đấy là sự thong dong: “Thử xem.”
“Thử xem?” Tên Đại đệ tử kia sững sờ thấy rõ, hắn ta lặp lại câu nói vừa rồi, khoé miệng nhếch cao, đáy mắt ngập tràn sự tôi độc, trông y như vẻ mặt lúc đánh bay Tiêu Luân Hải vậy: “Hôm nay tao sẽ khiến con chó cản đường này phải chết.”
“Phụt.” Khi tiếng Thử xem” kia vừa mới dứt thì một tiếng cơ thể trần thịt xé vỡ không khí vang lên. Cả người của tên Đại đệ tử kia bắn vụt khỏi mặt đất như viên pháo đạn rời khỏi nòng, lao về phía vị trí chết người của kẻ kia. Lần này đây, thực lực mà hắn ta thể hiện vẫn là tầng đỉnh của võ cổ bậc thứ tám chứ không thay đổi gì thêm. Nhưng thực lực của đám thiếu gia cậu ấm kia còn chưa đủ để kịp thời cảm nhận được điểm này, bọn họ chỉ trông thấy tên Đại đệ tử kia hoá thành một bóng đen chỉ trong giây lát. Người đàn ông tóc bạc kia thì vẫn đứng trơ tại chỗ như kiểu bị doạ sợ mất hồn.
Từng tiếng châm biếm tuôn như mưa: “Ha ha, cái ngữ ngu si này, tôi cược hai trăm ngàn rằng hắn ta sẽ không sống nổi hai chiêu.” “Vậy luôn? Tôi cược hai trăm ngàn một chiêu thôi nh...”
“Bộp.” Kẻ tung hứng kia còn chưa thốt hết câu thì đám đông đã nghe thấy một tiếng vang giòn giã, ngay sau đó là tiếng cơ thể người va chạm với mặt đất. Ầm.
Nhanh, quá nhanh. Người đàn ông tóc bạc kia ra tay nhanh đến nỗi mấy cậu thiếu gia ở đây còn chưa nhìn cho rõ rằng chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cơ thể của tên Đại đệ tử kia bay ngược ra xa khoảng hơn hai mét y như tên Hoà Thượng và Tiêu Luân Hải trước đó, mãi mà không đứng dậy được. Người đàn ông cản đường kia không thèm nhìn vẻ kinh hãi trên mặt của đám ăn hại đái nát gần đó mà vẫn đứng yên tại chỗ, hắn ta đưa mắt nhìn tên Đại đệ tử đang cố đứng lên với vẻ thong dong: “Cậu còn kém xa anh ta, người tôi tìm không phải cậu, tự rời khỏi đi, tôi sẽ không đuổi theo.”
“Bớt lảm nhảm đi.” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, tên Đại đệ tử lau vệt máu trên khoé miệng sau đó cố đứng vững.