Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 99: Chương 99: Không phải thương lượng




“Tốt lắm!”

Tuy nhiên, nó vượt qua ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Diệp Thiên chỉ lạnh lùng lắc đầu, lời nói không chút thái độ.

“Vương Hổ, tôi giao hắn cho anh. Nội trong bảy ngày, tùy anh xử lý.”

“Dạ?”

Câu nói của Diệp Thiên khiến Vương Hổ bất ngờ.

Vốn tưởng rằng Diệp Thiên phải dùng hết mưu đồ để cạy miệng Triệu Thụy.

Song không ngờ nhanh vậy đã xong rồi?

“Cậu Diệp, cậu yên tâm. Nhiều nhất một ngày, tôi đảm bảo bắt hắn phải khai bằng sạch.”

Vương Hổ vỗ ngực bảo đảm, lời nói vô cùng chắc chắn.

Nhưng nào ai hay, Diệp Thiên lạnh lùng lắc đầu.

“Không cần! Trong bảy ngày, chỉ cần hắn còn sống là được. Những thứ khác, tôi không quan tâm!”

Vương Hổ lại một lần nữa bất ngờ, sau đó rất nhanh đáp lời.

“Cậu Diệp yên tâm, tôi nhất định điều tra rõ ràng!”

Nói rồi, Vương Hổ hướng ánh mắt tàn nhẫn sang Triệu Thụy.

Ý của Diệp Thiên đã rõ như ban ngày.

Trong bảy ngày này, Vương Hổ thỏa sức hành hạ Triệu Thụy, chỉ cần không giết chết hắn là được.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Trước đây, nhà họ Triệu không ít lần làm Vương Hổ khốn đốn.

Bây giờ Triệu Thụy rơi vào tay Vương Hổ, hắn nhất định sống cũng không được, mà chết cũng không xong.

“Diệp Thiên, Vương Hổ, bọn mày định làm gì?”

Triệu Thụy toàn thân lạnh toát, mặt trắng bệch sợ hãi.

Bốp!

Chưa nói hết câu, hắn đã nhận một cú tát trời giáng của Vương Hổ.

“Tên của Diệp tiên sinh để mày tùy ý nói bậy sao? Không màng sống chết nữa hả?”

Vương Hổ lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Thụy, sau đó nở nụ cười ma quái.

“Mày yên tâm, bảy ngày tới, tao sẽ đối xử tốt với mày.”

Nghe câu vừa rồi, Triệu Thuỵ sao lại không hiểu chứ?

Chỉ cần nghĩ đến kết cục khi rơi vào tay Vương Hổ, Triệu Thuỵ sởn da gà.

“Diệp Thiên đừng…đừng. Ngài Diệp, tôi nói, tôi nói hết. Xin ngài, đừng giao tôi cho Vương Hổ.”

Triệu Thụy lập tức van xin Diệp Thiên, cơ thể hắn bất giác run lên bần bật.

Hắn biết, rơi vào tay Diệp Thiên, cũng chết, nhưng được chết nhẹ nhàng hơn một chút.

Còn rơi vào tay Vương Hổ, hắn sống không bằng chết.

Chỉ tiếc một nỗi, trước những lời cầu xin của Triệu Thụy, Diệp Thiên không tỏ bất kì thái độ nào.

“Tôi nói rồi, cơ hội cho cậu chỉ tới một lần. Tiếc là cậu đã bỏ phí nó!”

Nói rồi, Diệp Thiên lạnh lùng phủi tay.

Vương Hổ vẫn tưởng Diệp Thiên chỉ dọa tên khốn này mà thôi.

Lúc này hắn mới hiểu, hắn ta mãi mãi không thể thấu Diệp Thiên đang mưu tính chuyện gì.

“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lôi thằng chết tiệt này đi?”

Vương Hổ vừa dứt lời, Hồ Cường lập tức cùng đàn em lao tới, lôi Triệu Thụy xuống hầm.

Thấy vậy, Triệu Thụy tuyệt vọng vô cùng, nhưng cũng tức giận hét lên.

“Vương Hổ, thằng khốn bán đứng tao! Rồi mày sẽ phải hối hận!”

Vương Hổ hừ một tiếng khinh miệt: “Bán đứng? Tao chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp tiên sinh, làm việc mà tao nên làm mà thôi!”

Nói rồi, ánh mắt giận dữ tiếp tục ra lệnh: “Lôi nó xuống hầm cho tao. Có thù phải trả, có ác phải giả. Mà nhớ, tuyệt đối không được để nó chết!”

Mấy tên đàn em nghe xong tức tốc lao tới lôi Triệu Thụy đi.

Không còn từ nào để diễn tả nỗi tuyệt vọng của Triệu Thụy lúc bấy giờ, nhưng cảm giác choán ngợp hắn nhiều hơn là phẫn nộ và không cam lòng.

“Diệp Thiên, Vương Hổ, chúng mày cứ đợi đó cho tao! Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”

Diệp Thiên chẳng thèm nhìn hắn.

Không ai hiểu hiểu được trong đầu hắn ta đang nghĩ gì.

“Hai ngày tới nhớ để mắt đến hắn, hắn mà bị cướp đi thì tôi sẽ không vui đâu.”

Diệp Thiên lạnh lùng buông một câu, sau đó đi ra phía ngoài.

Vương Hổ lập tức theo sau tiễn Diệp Thiên. Thấy Diệp Thiên lái xe khuất bóng, vẻ mặt nghiêm túc bổng trở nên nặng nể.

Triệu Thụy đâu có dễ nhằn như vậy.

Xem ra, hai ngày tới phải hết sức cẩn thận mới được.

Diệp Thiên lái xe một mạch tới căn biệt thự tọa tại núi Thiên Khuyết. Lâm Khuê đã đứng chờ ở đó từ bao giờ.

Chào hỏi với Lâm Khuê vài câu, Diệp Thiên mở cửa bước vào. Trong phòng khách không chỉ có Tiểu Vũ Mao, mà Tô Thanh Thanh, Diệp Na đều ở cả đây.

“Diệp Thiên, anh về rồi!”

Trông thấy Diệp Thiên, Diệp Na ánh mắt mừng rỡ, thận trọng đứng dậy. Toan chạy lại phía Diệp Thiên, trông sang Tô Thanh Thanh bên cạnh, cô lại kìm xuống.

“Cha!”

Tiểu Vũ Mao đang nghịch đồ chơi trên sô pha, thấy Diệp Thiên trở về, không màng xỏ giày, bóng dáng nhỏ nhắn chạy lại sà vào long anh.

“Mới một ngày không gặp, Tiểu Vũ Mao cao lớn hơn nhiều rồi này!”

Nói rồi anh ôm chặt Tiểu Vũ Mao. Lúc này người ta mới thấy nụ cười hiện ra trên mặt Diệp Thiên.

Dạ. Hôm nay con được mẹ và cô dẫn đi ăn tôm này.”

Tiểu Vũ Mao gật đầu lia lịa. Dáng vẻ dễ thương của cô bé khiến Diệp Thiên vô cùng hạnh phúc.

“Chỉ có điều, bây giờ mẹ đang không vui lắm.”

Ồ?

Nghe Tiểu Vũ Mao nói, Diệp Thiên mới quay người lại, thấy Tô Thanh Thanh đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt không vui.

Cô bĩu môi, trông giống như chịu một nỗi uất hận rât lớn.

“Em sao vậy?”

Diệp Thiên bế Tiểu Vũ Mao lại ngồi cạnh Tô Thanh Thanh, nhẹ nhàng hỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng dành cho Tô Thanh Thanh khiến Diệp Na chua xót.

“Hừm, anh còn phải hỏi!” Tô Thanh Thanh bĩu môi. “Có thể để anh chàng ngốc nghếch cao lớn kia không theo em nữa được không? Phiền chết đi được.”

Diệp Thiên vô cùng bất ngờ.

Anh chàng cao lớn ngốc nghếch đó đích thị là Lâm Khuê.

“Không được!”

Diệp Thiên lắc đầu, nói: “Thanh Thanh, tình hình ở Dung Thành vô cùng phức tạp. Phải để Lâm Khuê đi theo em, anh mới yên tâm được”.

Nghe được câu nói đầy quan tâm của Diệp Thiên, Thanh Thanh dần vui vẻ trở lại, giọng nói cũng hạ xuống.

“Vậy có thể đổi cho em người khác được không? Anh ta trưng ra bộ mặt trông như em nợ tiền anh ta vậy. Nhìn mà tức á!”

Cô tính làm nũng để Diệp Thiên an ủi một chút.

Kết quả là sắc mặt Diệp Thiên đột nhiên nghiêm túc trở lại, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

“Không được! Em chỉ có hai sự lựa chọn. Một là, để Lâm Khuê đi cùng. Hai là, lập tức trở về thủ đô.”

Thái độ nghiêm túc khiến cả Diệp Na và Tô Thanh Thanh đều sững sờ.

Đến cả Tiểu Vũ Mao đang trong vòng tay của Diệp Thiên cũng trợn tròn mắt, không dám nói câu gì.

“Diệp Thiên, Anh…”

Tô Thanh Thanh cau có. Đây là lần đầu Diệp Thiên nói với cô với thái độ như vậy.

“Được rồi!” Diệp Thiên lại một lần nữa cắt lời: “Việc này, không phải thương lượng!”

Tô Thanh Thanh nghiến răng oan ức, trong đầu thầm mắng khúc gỗ Diệp Thiên.

Diệp Thiên ở giữa hai người, bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

Đang tìm lí do để rời đi liền bị Tô Thanh Thanh níu tay lại.

“Hừm, không được thì không được, anh cáu cái gì chứ. Diệp Thiên anh là đồ ngốc, em hận anh chết đi được.”

Nói rồi, cô giành lấy Tiểu Vũ Mao, kéo theo Diệp Na vào phòng ngủ.

Giọng nói đầy oan ức khiến Diệp Thiên vô cùng sầu não.

Nhưng việc này, quả thực không thể thương lượng.

Anh trở ra bên ngoài, tiến tới chỗ Lâm Khuê.

“Công ty bên đó có vấn đề gì không?”

Lâm Khuê lắc đầu, nói:”Tạm thời chưa phát hiện ra”.

Diệp Thiên ngưng lại “Không có vấn đề, đó mới là vấn đề lớn nhất. Thanh Thanh giao cả cho cậu.”

Lâm Khuê vội vàng gập người “Anh quá lời rồi, tôi chắc chắc cố gắng hết sức.”

Diệp Thiên mỉm cười. Chỉ có Lâm Khuê đi theo, anh mới có thể yên tâm.

Diệp Thiên bỗng nhiên thở dài, trong lòng như có một nỗi phiền muội.

Lâm Khuê lặng lẽ đứng sau lên tiếng: “Thưa anh, rồi sẽ có ngày cô Tô hiểu được nỗi lòng của anh!”

Trong giọng nói của Lâm Khuê đầy cảm khái.

Quả thật, cách anh Diệp quan tâm cô Tô thật sự rất đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.