Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 582: Chương 582: Không xứng ngồi ở đây




“Tiểu tử, có phải cậu đã quá ngông cuồng rồi không hả?”

Người hỏi câu vừa rồi thấy Doanh Đông không thèm để ý đến mình thì đứng ra tỏ rõ thái độ khó chịu.

Người này vừa bước ra, đám đông xung quanh được phen xôn xao.

“Là Hứa Mậu?”

“Không ngờ người ở võ Quán của nhà họ Hứa cũng đến đây.”

“Hứa Mậu từ nhỏ đã luyện võ, nghe nói đã là võ sĩ tầng thứ sáu.”

“Là nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên.”

“Tên họ Doanh kia e rằng gặp phải rắc rối rồi.”

Mọi người thấy người kia bước ra thì tỏ vẻ cảm thông cho Doanh Đông.

Một võ sĩ tầng thứ sáu trong mắt Diệp Thiên e rằng không đáng để nhắc đến, nhưng đối với những người ở đây thì có thể coi là một cao thủ.

“Ừm?”

Doanh Đông nhìn thấy người bước ra thì lập tức đảo mắt qua nhìn sau đó nhếch miệng cười rồi chậm rãi nói: “Thế nào? Muốn ra tay?”

Hứa Mậu là nhân tài.

Hắn ta phẩy áo, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn với nước da ngăm đen khoẻ khoắn.

“Tôi chỉ muốn thay nhà họ Chu dạy dỗ lại những người không biết quy củ như các người thôi. Tự xông vào nhà người ta làm loạn.” Hứa Mậu lên giọng hiệp nghĩa.

“Tên Hứa Mậu này từ trước đến nay đều nổi danh thích ra mặt.”

“Người ta có tư cách này mà.”

“Cảnh võ sĩ tầng thứ sáu ra tay thật hiếm có, hy vọng đối thủ có thể chịu đựng hơn được một chút.”

Những tiếng xì xào xung quanh vang lên không ngớt. Doanh Đông không buồn để tâm, thậm chí còn móc móc tay với Hứa Mậu thể hiện bảo đối phương cứ ra tay trước đi.

“Hừ.”

Hứa Mậu đã chuẩn bị sẵn tư thế. Là người của Võ Quán, từ nhỏ luyện võ là một chuyện, hắn ta còn thường xuyên giao lưu với người khác.

Về phương diện chiến đấu thực tế thì không hề kém cạnh những người có cảnh giới cao hơn hắn.

Hắn cho rằng mình đã đạt tới tầng thứ sáu nên sức mạnh vô địch.

“Cậu thanh niên nhà họ Hứa lùi xuống đi.”

Lúc này, ông cụ Chu đột nhiên lên tiếng.

Mọi người đều lặng thinh.

Hứa Mậu nghe xong lại càng cau mày hơn.

“Ông Chu, giờ cháu đang giúp nhà họ Chu lấy lại đất, sao ông lại bảo cháu lui xuống?”

Hứa Mậu tỏ vẻ không hài lòng, bộ dạng rõ ràng như vậy, nhưng vẫn lui xuống. Đây khác gì đang chơi hắn?

“Cậu không phải đối thủ của cậu ta.”

Ông cụ Chu lắc đầu. Ở cảnh giới của hắn ta, đương nhiên sẽ khó mà nhìn thấu được Doanh Đông.

“Ông chu, ông làm vậy là hơi coi thường người khác rồi.”

Hứa Mậu lên tiếng, hắn tỏ vẻ dè bỉu lời nói của ông cố Chu.

Hắn vung thẳng tay ra đòn, khí thế cuồn cuộn.

Mọi người trông thấy lập tức tỏ vẻ kinh ngạc. Chỉ cần nhìn lực ra đòn cũng đủ để nhận ra đây là thành quả đã được tôi luyện lâu năm.

Doanh Đông thấy vậy cũng lập tức ra tay nhưng lại chỉ tung một đòn hết sức nhẹ nhàng.

Đương lúc mọi người như nhìn ra được kết quả thì “bịch” một tiếng, một bóng hình lùi liên tiếp về sau, cuối cùng va vào chiếc bàn tròn khiến chiếc bàn lật ngược.

Cảnh tượng hết sức lộn xộn.

Còn người ngã xuống đất lại là Hứa Mậu.

Ai nấy đều ngỡ ngàng.

Chỉ một chiêu mà đã có thể đánh bại được Hứa Mậu – người kế thừa Võ Quan.

Thật khiến người ta phải kinh ngạc.

“Người đâu, đưa cậu Hứa đi trị thương.”

Ông cụ Chu lắc đầu xua tay.

Khoảng cách thật xa.

“Hừ, còn tưởng hắn ta lợi hại thế nào, hoá ra cũng chỉ là hạng bỏ đi.”

Doanh Đông nói giọng khinh miệt.

Những người xung quanh nhìn nhau không dám phản bác lại.

Đến cả Hứa Mậu là võ sĩ tầng thứ sáu cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy thì bọn họ càng không phải.

“Không còn khách nào khác nữa phải không. Nếu không thì mời mọi người về vị trí.”

Ông cụ Chu lên tiếng, giọng nói chậm rãi.

Những người nhà họ Chu hiểu về ông cụ Chu đều biết rằng lúc này ông đã thực sự tức giận rồi.

“Đợt đã.”

Doanh Đông lại lên tiếng rồi chỉ về vị trí mà Diệp Thiên đang ngồi, đem theo nụ cười bí hiểm: “Tôi muốn ngồi chỗ hắn ta.”

Câu này của hắn rõ là đang mang khẩu khí không cho phép đối phương từ chối.

“Bên cạnh còn chỗ trống.” Ông lão chu Chu Quý lên tiếng.

“Bên cạnh?”

Doanh Đông bĩu môi đáp: “Tôi thích ngồi chỗ hắn ta không được sao? Bên cạnh có người đẹp làm bạn, rất hợp với tôi. Chỉ có tên tiểu tử này không xứng để ngồi vị trí đó.”

Giọng điệu Doanh Đông sặc mùi “thuốc súng”, cơ hồ như đang muốn nổ ra một cuộc chiến mới.

Mọi người đều ngóng kịch hay. Vốn dĩ bọn họ đã không mấy ưa Diệp Thiên khi anh liên tục ra mặt, lại thêm cô Bách Mi ở bên quấn quýt. Bọn họ chỉ mong Diệp Thiên gặp chuyện.

Lúc này thấy Doanh Đông nói vậy, bọn họ đương nhiên là rất hào hứng rồi.

Bách Mi hơi cau mày, sau đó lại liếc nhìn Diệp Thiên chăm chú rồi đặt ly rượu xuống và từ từ ngẩng đầu lên.

“Doanh Đông…”

Diệp Thiên thầm nhẩm cái tên này, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Quả nhiên đến rồi.

“Nếu tôi không xứng ngồi đây thì e rằng cậu càng không xứng.”

Diệp Thiên trả lời một cách thản nhiên, không hề tỏ ra giận dữ vì thái độ của Doanh Đông, thậm chí còn không hề để lộ thái độ gì khác thường.

Lúc này trông anh chẳng khác gì một người trưởng thành đang nhìn một đứa trẻ con đang làm loạn cả.

“Mày, mày vừa nói gì hả?”

Giọng nói Doanh Đông khản cả lại. Hắn tức tối ra mặt.

Xung quanh khách khứa đều ngóng kịch hay, trong mắt bọn họ lúc này đầy vẻ mong chờ.

Đến cả người nhà họ Chu lúc này cũng lựa chọn đứng ngoài xem.

“Tôi nói cậu càng không xứng ngồi đây.”

Diệp Thiên cười lạnh lùng: “nếu không phục thì cứ giành lấy chỗ từ tôi đi. Nếu cậu lấy được chỗ ngồi này thì chứng tỏ tôi nói linh tinh.”

Đám đông được phen xôn xao.

“Tên tiểu tử này đang muốn chết à. Tên họ Doanh đó cũng ra tay rồi, lại còn cố tình đối đầu?”

“Tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi.”

“Kiểu thanh niên thế này phải bị xử mới biết thế nào là quy củ.”

“Một chiêu chỉ mất vài giây đã đánh bại võ sĩ tầng thứ sáu, thực lực khó mà đoán định, chí ít thì cũng phải thực lực tầng thứ tám.”

Từng tiếng nói xôn xao vang lên. Phần lớn mọi người đều tỏ vẻ bất bình muốn thấy kết cục của Diệp Thiên.

Cũng có người cảm thông với anh nhưng cũng chỉ là sự cảm thông của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu mà thôi.

“Tên này đúng là liều lĩnh.”

Khôn Tuyệt châm biếm.

Trương Linh Phóng ở bên cũng gật đầu tán đồng: “Tuyệt Nhi nói phải. Nhiều thanh niên không biết xem xét thời thế, phần lớn đều sẽ sớm bại trận thôi. Tên Diệp Thiên này hôm nay e rằng cũng không ngoại lệ.”

Được sư phụ đồng tình, Khôn Tuyệt tỏ vẻ đắc ý, hắn tự tin nói: “Loại liều lĩnh và tự phụ thế này, thật không biết loại đàn bà con gái nào lao vào? Có lao vào cũng là loại mù mắt hoặc cũng là vì bị những lời ong bướm của hắn dụ dỗ?”

Câu này của hắn không chỉ nói Bách Mi mà còn nói cho Mạc Linh nghe.

Khôn Tuyệt nghĩ không thông. Sư muội mới đến Bắc Cương chưa lâu mà lại bị một tên lạ mặt này “chinh phục”.

Điều này khiến hắn khó chịu.

Hắn và sư muội quen biết đã lâu nhưng lại không bằng vài ngày gặp gỡ của sư muội và Diệp Thiên.

Mạc Linh ở bên nghe được cuộc trò chuyện của sư phụ và sư huynh nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Những chuyện khác không bàn đến, nhưng chỉ riêng thực lực, Mạc Linh có niềm tin tuyệt đối với Diệp Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.