“Trước khi giết tôi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Bắc Dương nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt tối sầm cả lại, rõ ràng ông ta đang rơi vào tuyệt vọng. Tâm chí đã chết nên cho dù Diệp Thiên không giết ông ta thì ông ta cũng sẽ từ từ biến thành cái xác mà thôi.
Diệp Thiên gật đầu: “Ông hỏi đi”.
Bắc Dương cười, hỏi: “Có lẽ cậu đã có được chân truyền của Thuỷ Tổ phải không?”
Diệp Thiên lại gật đầu.
Bắc Dương liền giải thích: “Quả nhiên là vậy. Vùng đất bên dưới mê cung chỉ có võ sĩ vượt qua tầng thứ mười mới có thể xuống dưới đó. Và ở đó có chân truyền của Thuỷ Tổ. Mặc dù không cam tâm nhưng cuối cùng tôi cũng biết mình đoán không nhầm”.
Vốn dĩ ông ta muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm, sau đó phát huy tác dụng của Thuỷ Tổ Kiếm ở vùng đất đó, chỉ có như vậy thì chân truyền của Thuỷ Tổ mới thuộc về ông ta.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
“Tại sao?”, Bắc Dương lặng người, tỏ ra mơ hồ.
Diệp Thiên đáp: “Cảnh giới của Thuỷ Tổ thuộc phạm trù không thể nào nhận biết được. Chân truyền của ông ấy đương nhiên vô cùng mạnh mẽ. Nếu như chỉ có thực lực tầng thứ mười thì kết cục chỉ có thể là chết, chỉ có thể bị chân truyền làm tan nát cơ thể, phá bỏ não bộ”.
Nhớ tới khi mình nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ, Diệp Thiên còn sợ mình không thể nào tiếp nhận nổi nó.
Diệp Thiên là trường hợp đặc biệt cho nên mới có thể trở thành một võ sĩ vượt qua tầng thứ mười trong môi trường sống hiện đại thế này, còn người ngoài thì không.
Kể cả là những gia tộc quy ẩn, bên trong đó còn lưu giữ môi trường tôi luyện cổ xưa và còn bồi dưỡng ra không ít những võ sĩ mạnh nhưng bọn họ e rằng cũng khó có thể tiếp nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ.
Bắc Dương chốc lát chìm vào trạng thái mênh mang vô định. Trong lòng ông ta tự thấy nực cười còn khuôn mặt lại tỏ vẻ thản nhiên nhẹ nhàng như không: “Hoá ra cậu đã siêu thoát từ trước. Trên tầng thứ mười chính là Tông Sư, còn trên Tông Sư là Đại Tông Sư. Sau khi cậu đoạt được chân truyền thì thực lưc có khả năng đã là Đại Tông Sư rồi”.
Diệp Thiên trầm tư suy nghĩ. Anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Anh cũng không dám chắc với thực lực hiện giờ của mình, nhưng anh lại có một cảm giác hết sức đặc biệt đó chính là Thuỷ Tổ sống lại cũng chưa chắc là đối tủ của anh.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ sẽ không có được cảm giác này.
Vì Diệp Thiên là người duy nhất cho tới hiện tại tiếp xúc với cỗ quan tài bằng gỗ cho nên anh có thể cảm nhận được cái chết của Thuỷ Tổ không hề bình thường.
Nên biết rằng võ sĩ tầng thứ mười bình thường có thể sống tới hàng trăm tuổi, còn Thuỷ Tổ trong truyền thuyết sống ở thời đại xưa còn chưa tới trăm tuổi đã ra đi.
Còn cổ mộ kia căn bản không phải là nơi đặt thi thể của Thuỷ Tổ mà là một nơi để tế bái hoặc có thể nói là nơi đã được phong ấn thì hợp lý hơn.
Thời gian lâu dần, Thuỷ Tổ chết đi nhưng phong ấn vẫn còn đó, cho nên vẫn giữ lại được chân truyền mà Thuỷ Tổ để lại trước khi chết.
Còn phong ấn, hiện giờ đã suy yếu không còn là phong ấn mạnh mẽ như trước. Cuối cùng Diệp Thiên không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ mà còn có thể đoạt được sức mạnh phong ấn kia, cho nên mới có Diệp Thiên của ngày hôm nay.
Một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Những điều này Diệp Thiên không nói ra vì chắc chắn không có ai tin. Kể cả có tin thì phần lớn đều mang trạng thái hoang mang.
Trên đời này có lẽ không cho phép có một sự tồn tại giống như “quái vật” như Diệp Thiên.
“Hy vọng kiếp sau tôi có thể sống làm một người bình thường, vĩnh viễn không rơi vào vòng xoay của võ sĩ”.
Bắc Dương có được đáp án mình cần thì chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Diệp Thiên không nói gì nhiều mà từ từ giơ tay đặt vào đỉnh đầu của Bắc Dương.
Giây phút sau đó…
Bắc Dương vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại và chỉ còn chờ đợi cái chết thì đột nhiên mở trừng mắt, ngỡ ngàng, sợ hãi, hoang mang… và còn có cả kinh ngạc. Tất cả mọi trạng thái cảm xúc đều thể hiện trong đôi mắt ông ta.
“Đây là…Thần…”, Bắc Dương nói ngắc ngứ như định nói thêm gì đó nhưng dưới sức mạnh thôn tính đặc biệt của Diệp Thiên, thực lực, sinh mạng, khí huyết của ông ta đã tiêu tán nhanh chóng.
Chẳng mất mấy thời gian, Bắc Dương giống hệt với người trước mặt ông ta, co rúm lại và trở thành một cái xác.
Vừa rồi Diệp Thiên đứng cách xa Bắc Dương, lại thêm Diệp Thiên dùng cách dặc biệt ngăn việc mọi người nghe được cuộc hội thoại của hai người cho nên chẳng ai hay gì về nội dung bọn họ vừa nói cả.
Mọi người chỉ thấy sợ hãi vì gặp một người mạnh đến mức vô địch như Diệp Thiên. Đến cả Bắc Dương tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm cũng phải bỏ mạng dưới tay anh.
Không ít người còn run rẩy, khi nhìn Diệp Thiên bọn họ đều như đang nhìn thấy ma thấy quỷ vậy.
Diệp Thiên không quan tâm tới bọn họ. Sau khi xử lý xong Bắc Dương, anh mới thu tay về, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn về phía bức tường kiên cố.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, mọi người còn tưởng là bức tường không thể nào bị hư hại thì đột nhiên nó đã đổ sập.
“Đây, đây…”
“Có còn là người nữa không vậy?”
“Sợ quá, thực lực của cậu ta rốt cục là tầng cảnh giới nào?”
Khi Diệp Thiên hạ tay xuống, anh thản nhiên lên tiếng: “Các vị, mời ra ngoài”.
Một luồng gió thổi tới khiến người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái. Bầu không khí trong lành xung quanh càng khiến người ta như được sống lại vậy.
Lúc này không cần người khác phải thúc giục, người nào người nấy vội chạy ra ngoài.
Thế nhưng khi đi qua Diệp Thiên, bọn họ đều tỏ vẻ cung kính bội phần.
“Đa tạ”.
Bách Mi đi sau, khi đi qua Diệp Thiên, cô ta cảm ơn Diệp Thiên bằng giọng ấm áp.
Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đáp: “Không cần cảm ơn, cô nên thấy may mắn vì mình còn sống”.
Bách Mi sững người nhưng lại chỉ biết cười trừ. Thực ra cô ta còn muốn nói mình bị ép. Từ khi gia nhập vào Bạch Cốt Hội, cô ta không còn được là mình nữa. Làm bất cứ việc gì cũng phải theo sự sắp xếp của Bạch Cốt Hội.
Đặc biệt là Hội Trưởng Bắc Thiên Các, thực lực cũng đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Muốn rút ư? Cũng được thôi, nhưng kết cục sẽ rất thảm thiết.
Diệp Thiên giống như nhìn ra tâm tư của Bách Mi, anh chậm rãi lên tiếng: “Đi đi, biết rằng cô bất đắc dĩ. Nếu sau này muốn ra khỏi Bạch Cốt Hội thì tìm tôi”.
Vốn dĩ Bách Mi còn mang bộ mặt khổ tâm, đôi mắt tối sầm nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, khuôn mặt cô ta sáng lạn hẳng lên, trong đôi mắt còn có thần thái hơn hẳn.
“Đa tạ”.
Lời cảm ơn này Bách Mi nói ra rất tự nhiên và còn mang theo sự ngại ngùng nữa.
Hai người như thể mới quen biết nhau vậy.
Sau đó Bách Mi rời đi, Đông Phương Tĩnh đương nhiên chưa đi, thế nhưng cuối cùng vẫn còn lại một người nữa.
- ------------------