Sau tiếng vang dội đó, cánh cửa bắt đầu được mở ra.
Đột nhiên có một luồng khí tức vô cùng mãnh liệt xuất hiện sau cánh cửa. Hai người cau mày, cảm nhận được luồng khí tức kỳ lạ này.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ liền nhận ra có điểm gì đó không đúng cho lắm, vì trong khí tức này hình như có xuất hiện vài phần sát khí.
“Không ổn”, Diệp Thiên lên tiếng.
Ngay sau đó liền thấy một vệt sáng loé qua. Một đường tấn công mạnh mẽ cuồn trào tới phía cả hai người bọn họ.
Đường tấn công đó di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, chẳng mấy chốc đã sát ngay trước mặt cả hai người.
Diệp Thiên không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng điều tiết nội công, ra sức ngăn chặn lực đạo tấn công này. Nhưng không may mắn là lực đạo này quá mạnh, đã đánh trúng Diệp Thiên, khiến anh phải lùi ra sau hơn mười mét.
“Được lắm…”, Diệp Thiên thầm nghĩ.
Còn Mặc Huyền phía sau Diệp Thiên lại đang chuẩn bị tiến về phía Diệp Thiên. Có điều ông ta cũng nhanh chóng nhận ra có một lực đạo đang di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía mình.
Lực tấn công này mạnh quá. Thấy tình cảnh này, Mặc Huyền không thể không vận nội công, tung ra thế phòng bị bằng cả sức lực của mình.
Mặc Huyền là võ sĩ thế nào chứ?
Đến ông ta cũng còn phải cau mày vì lực đạo ở phía đối diện thì có thể thấy lực tấn công này rốt cục mạnh thế nào?
Mặc dù trong tình cảnh này nhưng Diệp Thiên và Mặc Huyền vẫn không hề lùi bước. Ngược lại, cả hai người cùng phối hợp với nhau, chuẩn bị tung đòn đáp trả đối phương.
Mãi tới bây giờ, bọn họ mới trông thấy một ảo ảnh lao từ sau cánh cửa ra và xông về phía mình. Xem ra, đòn tấn công vừa rồi xuất phát từ người này.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau sau đó lập tức hiểu ngay ý của đối phương. Ảo ảnh của đối phương chẳng mấy chốc đã tới phía trước mặt bọn họ.
Bịch! Bịch!
Diệp Thiên và Mặc Huyền liên tiếp lùi về sau và nhanh chóng giữ thăng bằng cơ thể, đồng thời tung ra đòn thật mạnh về phía đối phương.
Chiêu này của bọn họ có tốc độ rất nhanh và mạnh bạo, có điều đối phương rõ ràng lại rất đáng gờm. Cả hai bên đánh nhau một hồi mà bất phân thắng bại.
“Các người đột nhập vào đây, đáng chết! Chết hết đi”, người này điên cuồng gằn lên.
Ngay sau tiếng gằn đó là một chưởng được tung ra.
“Đi”.
Sau khi giao đấu một hồi, Diệp Thiên mới hiểu thêm về chiêu thức tấn công của đối phương, lúc này anh nhanh chóng di chuyển né tránh đòn tấn công.
Đồng thời, Diệp Thiên vung tay tung đòn đáp trả.
Vút! Chiêu này của Diệp Thiên được tung ra bất ngờ khiến đối phương không kịp phòng bị.
Một chiêu, đánh trúng mặt đối phương khiến hắn ta thét lên đau đớn, ngã vật ra đất.
“Trông thì cũng mạnh đấy, nhưng cũng đến vậy mà thôi”, Diệp Thiên hắng giọng lạnh lùng nói.
Anh tiến lên trước một bước, tới bên đối thủ. Vừa rồi khi giao đấu, vì Diệp Thiên không nhìn rõ nên không biết người này tướng mạo ra sao, mãi cho tới bây giờ anh mới nhìn được rõ ràng.
Người này đầu tóc rối bời, trông nhếch nhác chẳng ra làm sao, không khác gì búi rơm đang đội trên đầu vậy. Ngoài ra người này còn để bộ râu rất dài, tóc và râu gần như nối lại với nhau khiến anh khó mà đoán ra được người này rốt cục đã bao nhiêu tuổi.
Có điều sau khi giao đấu, Diệp Thiên có thể nhận ra rằng thực lực của người này cũng rất tầm thường, nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Mặc Huyền ở bên thấy vậy thì tỏ vẻ khó hiểu. Người này xuất hiện ở đây nên có lẽ sẽ có thêm được chút thông tin có ích.
Diệp Thiên lên tiếng hỏi: “Nói, ông rốt cục là ai? Tại sao lại ở đây?”
Đối phương nghe vậy nhưng trong ánh mắt lại rõ vẻ hiên ngang không hợp tác. Xem ra ông ta không có ý định nhận thua.
Có điều, lúc này Diệp Thiên lại chú ý trên tay và chân của ông ta đang bị xích bởi sợi dây xích vừa to vừa dài, vả lại trên dây xích này như tồn tại một sức mạnh nào đó khiến ông ta bị hạn chế mọi hoạt động.
“Là hắn không biết nói hay là căn bản không muốn nói?”, Mặc Huyền hỏi Diệp Thiên
Diệp Thiên biết người này chắc chắn chỉ đơn thuần không muốn nói ra nên tiếp tục lên tiếng: “Tôi không có nhẫn nại để lãng phí thời gian với ông ta. Ông ta đã không muốn nói thì chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi”.
Nói rồi, Diệp Thiên tiến lên trước vung tay điều tiết luồng sức mạnh về lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc Diệp Thiên hét gằn lên, luồng sức mạnh trong tay anh giống như ngọn núi Thái Sơn đè nén vào người đối phương.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, vì vậy bị lực đạo mạnh tấn công, ông ta tỏ ra hoang mang vô cùng.
“Dừng lại”, đúng lúc này ông ta thét lên.
Diệp Thiên nhanh chóng kiểm soát bàn tay lại: “Thế nào, cuối cùng ông cũng đồng ý nói rồi à?”
Diệp Thiên dừng tay nhưng không thu lực đạo trong tay về, chỉ cần ông ta giở trò là sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
“Các người ở bên ngoài đến đây, không những cướp đi kiếm thần của tôi, còn định cướp đi Thiên Hàn Tinh của tôi sao?”, ông ta nghiến răng nói, trong lời nói rõ vẻ sợ hãi.
Cái gì?
Lẽ nào trước khi bọn họ tới đây đã có kẻ khác nhanh chân tới trước?
Mặc Huyền nghe vậy thì lập tức lên tiếng: “Không thể nào. Nơi này tôi bế quan hàng chục năm nay, sao có thể có ai đột nhập vào được?”, ông ta không sao tin nổi.
Thực ra Diệp Thiên và Mặc Huyền suy nghĩ giống nhau nhưng người này đã nói như vậy thì nhất định có nguyên do khác.
- ------------------