Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 192: Chương 192: Nơi xả giận




Diệp Thiên lặng lẽ thưởng trà, vẫn không hề lên tiếng.

Sắc mặt của Triệu Hải Trụ và Triệu Ánh Thu bỗng trở nên khó coi, cúi đầu không dám nói chuyện.

Nói cho cùng, mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Thiên cũng không được xem là thân thiết, thậm chí nếu Diệp Thiên không ra tay, thì cha con hai người họ chẳng biết sống chết ra sao rồi.

Bây giờ, con trai nhà mình lại đụng phải vị thần cao quý này, không phải là đang tìm tới cái chết sao?

Thậm chí, sẽ liên lụy tới cả nhà họ Triệu.

Đột nhiên, bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ngay cả khi Diệp Thiên không làm gì, nhưng khí thế trên người anh làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Thôi được!"

Được một lúc sau, Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng.

Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng lại khiến cha con ba người Triệu Hải Trụ thở phào nhẹ nhõm.

Nói xong, Diệp Thiên đứng dậy, cùng với Lâm Khuê sải bước ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước.

"Ông Triệu, thật lòng nhắc nhở ông một câu, nếu còn không quản cho tốt hai mẹ con họ, ông sẽ phải chịu tổn thất rất lớn đấy!"

Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi.

Triệu Hải Trụ ngây người trong giây lát, nét mặt đầy vẻ đăm chiêu.

Triệu Ánh Thu cũng sững sờ một lúc, định lên tiếng giữ Diệp Thiên lại, nhưng nói được nửa chừng, rồi cứ vướng nghẹn ở cổ, tâm trạng buồn bã khôn nguôi.

"Giờ các người vừa lòng rồi chứ?"

Triệu Ánh Trung nghiến răng đứng dậy, vẻ mặt trở nên hung dữ.

"Các người lại vì một người ngoài mà đối xử với tôi như vậy! Được, được lắm."

Triệu Ánh Trung nghiến răng, thốt ra hai câu xong, liền quay người bỏ đi.

"Thằng súc sinh, mày định đi đâu hả?"

Triệu Hải Trụ hét lên, nhưng Triệu Ánh Trung còn không thèm ngoảnh mặt lại.

"Ba vẫn nên để ý tới thằng con rể của mình thì hơn!”

"Mày."

Triệu Hải Trụ giận đến mức mặt mày trắng bệch.

Lúc trước chỉ cảm thấy con trai có chút phản nghịch mà thôi, ở độ tuổi này điều đó hoàn toàn bình thường.

Nhưng bây giờ xem ra, hành động của nó thực sự là đại nghịch bất đạo.

"Xem ra phải cẩn thận dạy dỗ lại cả hai mẹ con nó."

Triệu Ánh Thu đứng bên cạnh nghe thấy những lời này liền bĩu môi bất lực.

Từ nhỏ đến lớn, không biết cô đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi.

Nhưng một lần cũng chưa từng thực hiện.

Chỉ là, nghĩ đến những lời của Diệp Thiên trước khi rời đi, cô đột nhiên có linh cảm.

Nếu lần này cha còn không hạ quyết tâm, nói không chừng sẽ thực xảy ra chuyện?

"Thưa anh, giờ chúng ta đi đâu?"

Lâm Khuê đi theo sau, cúi đầu hỏi.

Anh biết, Diệp Thiên sẽ không vô duyên vô cớ ra ngoài, nhất định là có chuyện cần làm.

"Tới Vũ Sơn!"

Diệp Thiên vẫn bước đi, lạnh lùng lên tiếng.

"Vâng!"

Lâm Khuê đáp lời rồi nhanh chóng mở cửa xe.

Nhưng trong lòng lại đang nghĩ, anh ấy đã tự mình đến đó, vậy chắc vị trên núi Vũ Sơn cũng sắp tái nhậm chức rồi nhỉ?

Ở góc đông nam của Vũ Thành, rừng cây bạt ngạt núi non chập trùng.

Vũ Sơn, được mệnh danh là một trong năm ngọn núi đẹp nhất của Long Quốc, các dãy núi nối liền vô tận, vắt ngang qua cả phía Đông Nam.

Vũ Thành được xây dựng trên núi, cũng chỉ chiếm một góc mà thôi, nhưng lại nằm đúng ở phía chân núi, do đó rất nổi tiếng.

Chiếc Land Rover đi dọc theo đường cao tốc Bàn Sơn.

Càng lên cao, rừng cây càng rậm rạp, đương nhiên dân cư cũng càng ngày càng khan hiếm.

Cuối cùng, gặp phải một con đường mòn, chiếc xe chật vật mãi mới có thể đi qua.

Quang cảnh xung quanh gần giống với khu rừng nguyên thủy.

Diệp Thiên và Lâm Khuê dù ở trong xe, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi đây.

Thay đổi không hề ít.

"Lão già này, cũng thật biết chọn chỗ!"

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên, giọng điệu có vẻ rất thích thú: "Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị! Vũ Sơn này không lộ liễu, nhưng lại rất nổi bật, đúng thật là một nơi tốt, ngay cả tôi cũng muốn quy ẩn nơi này!"

Nghe thấy những lời này, Lâm Khuê không nhịn được mà bật cười.

Dù cho anh cho muốn ở ẩn, thì các trưởng bối ở thủ đô e rằng sẽ không đồng ý?

Hai tiếng sau, cũng đi hết con đường mòn, chỉ còn lại một con đường nhỏ hẹp quanh co ẩn trong rừng sâu, nếu không để ý, thật sự là không phát hiện ra.

"Thưa anh!"

Lâm Khuê dừng và mở cửa xe, trong lòng có chút kinh ngạc.

Cách họ không xa, có bốn chiếc xe đang đậu ở đấy, đều là những chiếc xe cùng màu sang trọng.

Ở nơi hoang vu cùng cốc này, Lâm Khuê không nghĩ rằng những người lái xe lại tới để đi du lịch.

"Xem ra, lão già kia cũng không cô lập với thế giới!"

Khóe miệng Diệp Thiên khẽ nhếch lên, rồi đi vào trong trước.

Không lâu sau, ở phía xa xa của khu rừng hiện ra một căn nhà tranh, mặc dù không lớn, nhưng lại mang cảm giác ẩn dật.

Cánh cửa của căn nhà đóng chặt, như thể không có người ở trong vậy.

Nhưng trước cửa, lại tụ tập sáu, bảy người trẻ tuổi, người nào người người nấy mặc âu phục, chân đi giày da, tay cầm đủ các loại lễ vật.

Tuy nhiên, vẻ mặt họ lại có vẻ vô cùng sốt ruột.

"Lão già này, chúng ta đã đích thân tới thăm hỏi rồi, vậy mà ông ta lại không chịu lộ diện, đúng là không nể mặt chút nào? Nếu không phải cha tôi căn dặn không được gây rối, thì lão tử đã giết chết ông ta rồi!"

Dương Thiệu Văn hắng giọng, vẻ mặt vô cùng bất bình.

"Còn không phải sao? Dương thiếu gia, ngài phải nghĩ ra cách gì đi, cha tôi đã ra lệnh, không tìm thấy người, tôi nhất định không được quay về!" La Vinh Hoa đằng sau hắn ta than khóc thảm thiết, vẻ mặt vô cùng chán nản.

"Còn không phải sao? Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, chỉ là một lão già thôi, có cần phải khổ tâm như vậy không? Thật khó chịu!"

Người thứ ba lên tiếng tên Chu Khang!

Bọn họ đều là những đại thiếu gia có tiếng ở Vũ Thành, tới đâu cũng được săn đón, nào đã phải chịu qua cảm giác ủy khuất này?

"Các cậu bớt nói vài câu đi!" Người cuối cùng nãy giờ vẫn cau mày bây giờ mới lên tiếng là Lạc Vinh, hắn khẽ thở dài.

"Tôi nghe ông tôi nói, người đàn ông trên núi này, từng là một ông lớn tiếng tăm lừng lẫy ở Long Quốc, nghe đâu còn có thể xem bói, tài mưu lược không ai sánh kịp. Chỉ có mời ông ta xuống núi, mấy nhà chúng ta mới được cứu."

Hắn ta vừa nói xong, Chu Khang sớm đã không còn kiên nhẫn, liền hắng giọng.

"Hừ, còn có thể xem bói? Những thứ cổ hủ mê tín như vậy, chỉ có những lão già mới tin, lão tử không thèm đợi nữa!"

Nói xong, hắn liền quăng lễ vật xuống đất, định quay người rời đi.

"Đúng vậy, dựa vào sức mạnh của bốn nhà chúng ta, thì có gì mà không thể giải quyết ở Vũ Thành này chứ? Còn cần cầu xin một gã người rừng như ông ta sao? Cha tôi nhất định là già rồi mất trí."

Dương Thiệu Văn cũng phẫn nộ quát tháo.

Thấy vậy, La Vinh Hoa không chịu được nữa cũng bỏ cuộc.

"Đúng vậy, lão già này tự cao tự đại, cũng không biết là ai cho ông ta dũng khí đó! Cậy mình nhiều tuổi ư, không có cửa đâu."

Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của ba tên này, Lạc Vinh bĩu môi bất lực.

Nhưng mà, nghĩ đến những lời căn dặn của cha mình, hắn ta không nói gì, tay cầm lễ vật, vẻ mặt thành khẩn đứng tại chỗ.

"Thôi, bổn thiếu gia không chờ nổi nữa! Lạc Vinh, nếu cậu đã thành khẩn như vậy thì tiếp tục đứng chờ đi, tốt nhất để lão già kia giúp cậu bói xem bao giờ thì chết! Ha ha ha!"

Dương Thiệu Văn cười lớn, hùng hổ quay người đi, vì không để ý nên suýt chút nữa va phải Diệp Thiên.

"Tiểu tử, đi không nhìn đường à? Nếu làm bẩn quần áo của bổn thiếu gia, có bán mày đi cũng không đền nổi đâu."

Dương Thiệu Văn bị hai người mới xuất hiện làm cho giật mình, vô thức lùi lại hai bước.

Vốn dĩ trong lòng đang buồn bực, thì giờ lại giống như tìm được nơi xả giận, liền lôi Diệp Thiên ra mắng chửi.

"Đi không phát ra tiếng cũng chẳng nói làm gì, đằng này không biết nhắc tao một tiếng sao? Làm cho tao giật cả mình, có tin tao giết chết mày không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.