Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 154: Chương 154: Sao ông không nói sớm




"Ngài Diệp, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!"

Xử lí người phụ nữ bên cạnh xong, Tôn Tiên Châu liền vội vàng giải thích với Diệp Thiên!

"Những việc này đều là do Tôn Minh Vọng và Tôn Minh Đức gây ra, không liên quan gì đến tôi!"

Tôn Tiên Châu đổ hết trách nhiệm lên đầu anh em Tôn Minh Đức, bằng không, nếu Diệp Thiên thực sự nổi giận, ông ta thực không gánh nổi hậu quả!

Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên từ đầu tới cuối đều bày ra bộ mặt vô cảm đáp lại lời cầu xin của ông ta!

"Tôi từng cho nhà họ Tôn một cơ hội rồi, chỉ là, các ông không biết trân trọng mà thôi!"

Nói rồi, giọng điệu của Diệp Thiên bỗng nhiên lạnh tanh!

"Tôn Tiên Châu, những năm qua nhà họ Tôn làm ra những chuyện gì, ông phải tự mình giải thích rõ ràng với cấp trên đấy! Tốt nhất là thành thật chút, bằng không, nhà họ Tôn không cần thiết phải tồn tại nữa!"

"Ngài Diệp, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho nhà họ Tôn một cơ hội nữa!"

Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Tôn Tiên Châu gần như là van nài!

Nếu thực như lời Diệp Thiên nói, thì nhà họ Tôn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa!

Còn tất cả sự giúp đỡ mà ông ta đang có, cũng sẽ tan thành bong bóng xà phòng hết!

"Ngài Diệp, cầu xin ngài hãy nể mặt anh của tôi, cho nhà họ Tôn thêm một cơ hội nữa đi mà, cầu xin ngài!"

"Tút!"

Sau một hồi nghe Tôn Tiên Châu lải nhải, Diệp Thiên trực tiếp cúp máy!

Có một số người, bạn càng cho họ nhiều, họ càng thấy không đủ!

Những người như vậy sẽ không bao giờ biết thoả mãn, cũng hoàn toàn không đáng phải cảm thông!

Hù!

Cả phòng chờ bỗng trở nên im ắng!

Chỉ còn hơi thở nặng trĩu của Tôn Minh Đức!

Lúc này, ông ta ngồi bệt cả người xuống đất như thể một kẻ ngốc vậy, mắt chô chố như mắt bò, vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.

Giờ phút này, ông ta đã lờ mờ đoán ra được thân phận của Diệp Thiên rồi!

"Diệp, ngài Diệp, tôi, tôi"

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng đến nói năng lộn xộn của Tôn Minh Đức, nhưng vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn vô cảm như vậy!

"Tôn Minh Đức, bây giờ, ông biết tội chưa?"

Lần này, Tôn Minh Đức thực không dám ngỗ ngược nữa, nhanh chóng gật đầu!

"Vâng vâng, ngài Diệp, tôi biết tội, tôi biết tội rồi! Tôn Minh Vọng đáng tội, chết cũng đáng đời, ngài Diệp, tôi thực sự biết sai rồi, tôi sẽ trở về thủ đô ngay, trong vòng nửa năm tuyệt không rời khỏi nhà họ Tôn nửa bước! "

Tôn Minh Đức thậm chí còn không dám ngẩng đầu, nhớ đến những lời lỗ mãng lúc trước nói với Diệp Thiên, bỗng có một cảm giác thôi thúc bản thân tát một chưởng chết quách đi cho rồi!

Thấy Tôn Minh Đức ngông cuồng trước kia bỗng biến thành bộ dạng như thế này, Giả Vi Dân bĩu môi, cạn lời!

Tôn Tiên Hà một đời anh hùng, cứ thế mà bị hủy hoại trên người hai đứa con trai.

"Vẫn là câu đó, em trai của ông Tôn Minh Vọng là bị người của Bạch Cốt Hội giết, nếu như ông muốn báo thù, thì đi tìm người của Bạch Cốt Hội ấy! Ông làm loạn ở đây thì có ích gì!"

Giọng nói thờ ơ của Diệp Thiên giống như tát mạnh vào mặt Tôn Minh Đức!

"Ngài Diệp nói phải, tôi biết sai rồi, tôi nhất định sửa, nhất định sửa"

Tôn Minh Đức giống như một đống bùn lầy co rúm trên sàn nhà, đến dũng khí liếc nhìn Diệp Thiên cũng không có.

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, Diệp Thiên mới nguôi giận đôi chút, anh trai của Tôn Tiên Châu cả đời chinh chiến, chiến công hiển hách, sao lại sinh ra hai tên nghịch tử này chứ!

"Được rồi, mang theo đứa con trai ngu ngốc của ông, mau chóng cút về thủ đô đi, nhớ kĩ, tôi chỉ cho ông thời gian một ngày!"

Nói xong, Diệp Thiên tay chắp ra sau rồi đi ra ngoài, Giả Vi Dân và Lý Văn cũng bám sát theo sau.

Chỉ còn lại Tôn Minh Đức đang ngồi bần thần ở đấy, khắp cả lưng gần như đã đổ mồ hôi ướt hết cả.

Mặc dù giữ lại được tính mạng, nhưng sắc mặt của Tôn Minh Đức lại vô cùng khó coi.

Chỉ vì một câu nói của người đó, nhà họ Tôn, chỉ sợ sắp tiêu đời rồi!

Đều là rắc rối mà tên súc sinh Tôn Tường kia gây ra, lão tử phải giết chết nó!

"Cậu Diệp, cậu thấy việc này"

Giả Vi Dân theo sau, dè dặt lên tiếng!

Về phần Lý Văn, giờ phút này đến thở mạnh cũng không dám, đối với Diệp Thiên, hắn chỉ còn sự ngưỡng mộ.

"Không sao! Tôi sẽ đích thân quan sát, trong ngày hôm nay, cha con Tôn Minh Đức bắt buộc phải rời khỏi Dung Thành, nếu không, thì mãi mãi cũng đừng mong rời khỏi đây nữa!"

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu chắc chắn, không cần hỏi thêm gì!

"Vâng!" Giả Vi Dân đáp lại, trong lòng vô cùng sảng khoái!

Ai bảo Tôn Minh Đức ông tác oai tác quái trước mặt tôi, giờ thì hay rồi, bị báo ứng rồi?

Diệp Thiên tay chắp sau lưng, còn chưa lên xe thì điện thoại đã đổ chuông!

"Diệp, anh Diệp, có người, aaaa!!!"

"Con đĩ thối tha này, còn dám gọi điện kêu cứu, cô nghĩ rằng ông đây không dám đụng vào cô sao?"

"Tút tút tút!"

Vừa bắt máy, liền truyền tới tiếng hét sợ hãi và hoảng loạn của Diệp Na!

Tiếp sau, mới là tiếng thét phẫn nộ của một người đàn ông!

Sau đó, là một chuỗi tiếng ồn ào, điện thoại ngay lập tức bị cúp máy!

Diệp Thiên cau mày, gọi lại, nhưng không thể kết nối được với đầu dây bên kia!

Roẹt!

Cảm giác lạnh tận xương tủy khiến Giả Vi Dân và Lý Văn đứng ở gần đấy vô tình rùng mình!

Còn sắc mặt của Diệp Thiên thì đã hoàn toàn tối sầm xuống!

"Người nhà họ Tô đúng thật là không biết điều!"

Giọng nói lạnh lùng làm cho Giả Vi Dân và Lý Văn đều bị rùng mình, còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã lên xe, phóng đi nhanh như chớp!

"Ông Giả, chuyện, chuyện gì thế này?"

Lý Văn run rẩy lên tiếng hỏi, Diệp Thiên lúc tức giận quả thực quá đáng sợ!

"Còn phải hỏi sao? Nhất định là tên tiểu tử Tôn Tường lại đụng đến Diệp Thiên rồi, đúng là tự tạo nghiệp!

Nói xong, vẻ mặt Giả Vi Dân vẫn vô cảm như vậy, nhưng trong lòng lại rất hả hê!

"Giờ cậu đi nói với Tôn Minh Đức, đừng để đến lúc con trai chết rồi mới tìm đến chỗ tôi nhờ giúp!"

"Hả?"

Vừa nghe thấy câu này, Lý Văn thực sự nửa cười nửa mếu, không biết phải làm sao.

Đây không phải là bảo tôi đi để nhận lấy chửi bới hay sao?

"Hả cái gì mà hả, nhanh đi đi, chút chuyện nhỏ này cũng cần tôi đích thân ra tay sao?"

Giả Vi Dân lườm hắn ta một cái, chắp tay sau đít, ung dung đi vào!

Lý Văn mặt như đưa đám, chỉ có thể quay lại phòng chờ của nhà tang lễ, mặt dày nói chuyện với Tôn Minh Đức.

"Ngài Tôn… "

"Ông quay lại làm gì? Muốn xem tôi nực cười thế nào sao? Nhanh cút đi cho tôi!"

Tôn Minh Vọng đang lau mồ hôi, vừa nhìn thấy Lý Văn liền nổi giận!

Lý Văn ngây người trong giây lát, trong lòng không biết đã mắng thằng cha này bao nhiêu lần rồi.

Những lời lẽ dọa nạt như vậy, cũng chỉ dám nói trước mặt của hắn ta, lúc Cậu Diệp còn ở đây, sao ông ta không dám nói những lời như vậy?

"Ngài Tôn, ngài Giả muốn tôi chuyển lời tới ông, hình như con trai ông lại gây chuyện với ngài Diệp rồi, nếu ông còn không đi ngăn cản, chắc chỉ còn nước đi nhặt xác của cậu ấy thôi!"

"Cái gì? Sao ông không nói sớm!"

Vừa nghe thấy câu này, Tôn Minh Đức gần như nhảy dựng lên vì sốc!

"Cái tên súc sinh này, nếu không phải do nó thì có xảy ra nhiều chuyện như vậy không? Nó muốn chết cũng đừng liên lụy tới lão tử chứ!"

Sắc mặt của Tôn Minh Đức trở nên khó coi như ăn phải phân vậy.

"Nói đi, giờ ngài Diệp đi đâu rồi?"

Trong lúc nói chuyện, giọng của Tôn Minh Đức bỗng run rẩy!

Tôn Tường là người con trai duy nhất đời thứ ba của nhà họ Tôn, nếu như hắn ta xảy ra chuyện gì, nhà họ Tôn chẳng phải sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao!

"Núi Thiên Khuyết!"

Lý Văn bình tĩnh thốt ra vài chữ, nét mặt vô cùng lạnh lùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.