Giọng Tôn Tường gần như đang run rẩy. Hai lần trước, hắn ta đều bị Diệp Thiên xử lý thảm thiết vô cùng, nên giờ bóng ma tâm lý cứ đeo đẳng trong lòng hắn. Hắn còn cứ nghĩ hôm nay Diệp Thiên còn chẳng thể lo cho thân mình ấy chứ, vậy mà ai ngờ Diệp Thiên lại có mặt ở đây vào thời khắc mấu chốt này. Giờ tiêu thật rồi.
"Diệp Thiên? Con mau cứu Tiểu Na đi." Vợ chồng Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên nhìn thấy Diệp Thiên, họ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy. Sự hi vọng lại dấy lên trong đôi mắt họ. Họ biết rõ về thực lực của Diệp Thiên,chắc chắn Tiểu Na sẽ được cứu.
Diệp Thiên giơ chân đạp bay cánh cửa của ngôi biệt thự, trên mặt anh không có một cảm xúc nào cả, anh nhìn chằm chằm vào tên Tôn Tường kia, không nói một lời, chân không ngừng bước về phía hắn ta.
"Diệp, Diệp Thiên, mày muốn làm gì? Mày, mày không thể động vào tao." Tôn Tượng sợ đến nỗi ngã bệt xuống nền, nét mặt rõ nỗi hoảng sợ, không ngừng lùi về sau, nhưng phía sau của hắn ta là một bức tường, chẳng mấy chốc đã không còn đường để lui nữa. Hắn ta nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Thiên, trong lòng kinh hãi tột độ: "Anh, anh Diệp, tất cả là do Mạnh Hải sai tôi làm hết đó, tôi..."
Tôn Tường còn chưa nói hết câu, Diệp Thiên đã nhấc chân phải đạp mạnh vào đũng quần của hắn ta ngay liền lập tức.
"Áaaa." E rằng cả cái núi Thiên Khuyết này đều có thể nghe rõ mồn một tiếng gào thét thảm thiết đó. Mặt Tôn Tường tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh lấm ta lấm tấm trên trán, hắn ta che đũng quần, lăn lê bò lết dưới nền đất. Một thứ chất lỏng đỏ trắng đan xen chảy đầy trên tay hắn cho thấy nửa đời còn lại, hắn ta chỉ có thể sống cuộc đời của một người khổ tu. Đau đớn kịch liệt kia khiến hắn ta suýt thì ngất xỉu.
"Người của nhà họ Tôn đúng là không biết điều." Diệp Thiên nói một câu đầy lạnh lùng, anh lại nâng chân phải lên và rồi đạp mạnh lần nữa.
"Rắc." Đầu gối phải của Tôn Tường bị Diệp Thiên đạp nát. Chuyện chưa dừng ở đó, anh lại đạp mạnh thêm nữa, xương chân trái của hắn ta gãy thành ba khúc. Đau đớn dữ dội khiến Tôn Tường co giật cả người, mắt mũi miệng nhăn nhó, tụm lại một chỗ, còn khổ hơn cả chết. Điều đáng sợ nhất là nửa đời còn lại, hắn ta không chỉ trở thành một tên thái giám, mà còn phải gắn liền với việc ngồi xe lăn. Với một cậu ấm như hắn thì đây rõ ràng là còn khổ hơn cả cái chết nữa.
"Thưa anh, anh..." Diệp Thiên đang chuẩn bị phế bỏ hai tay của Tôn Tường thì người đàn ông mặc vest cầm đầu kia bỗng bước lên định ngăn cản Diệp Thiên. Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu đã thấy Diệp Thiên quay phát người lại, đôi con ngươi lạnh lẽo của anh khiến hắn ta run cầm cập, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
"Thưa anh, đây, đây là chủ mướn của bọn tôi, giờ còn chưa hết giờ, vậy nên anh không thể động vào anh ấy." Tên cầm đầu biết Diệp Thiên là một kẻ ghê gớm, không dễ chọc chút nào, nhưng vì tiền, hắn ta vẫn phải cố mở miệng: "Anh xem, liệu có thể..."
"Bốp." Hắn ta đang định hỏi liệu có thể chừa một đường sống hay không thì mặt ăn ngay một cú tát. Tên cầm đầu không đề phòng gì cả, bị tát bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền đất, nửa buổi trời cũng không đứng dậy được, trông vô cùng thảm hại. Không được rồi, vài tên đàn em còn lại thấy chủ mướn của mình bị phế bỏ, đại ca nhà mình thì bị tát bay thế kia, chúng sợ điếng người, quay người định chạy trốn.
"Đứng lại." Hai từ lạnh tanh mang theo nỗi rùng mình khiến người nghe ngạt thở. Trên hết, hai từ này còn đầy tràn sự ngang tàn, cấm không được chống đối theo lời kẻ bề trên, khiến tất cả bọn chúng đều dừng bước theo bản năng. Sống lưng của chúng lạnh toát, không dám nói một lời. Chết rồi, lần này đụng phải kẻ đáng gờm rồi.
"Anh Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng tới rồi, hu hu." Diệp Na bị doạ khiếp vía, nhân lúc ai cũng im lìm này, cô nhào vào lòng Diệp Thiên, cô khóc tỏ bày, lòng vẫn sợ hãi khôn nguôi. Nếu nãy bị xâm phạm thật thì có lẽ bây giờ cô không có mặt mũi thấy Diệp Thiên nữa.
"Ổn rồi, không sao đâu." Diệp Thiên vỗ vai cô, đưa cô đến đứng cạnh Vương Tú Liên.
Xong xuôi anh mới quay người nhìn những kẻ mặc vest trước mặt mình bằng vẻ lạnh băng không cảm xúc: "Những người hồi nãy động vào chú thím với em tao bước lên trên." Giọng nói lạnh lùng của anh khiến những kẻ kia run lẩy bẩy. Ai cũng cúi đầu, mặt mày trắng bệch, không thốt ra được một câu. Xét lại thì tất cả bọn chúng đều đã ra tay, nhưng thủ đoạn trừng trị của kẻ này độc ác nhường kia, nếu chúng nhận thì phải ăn trái đắng là cái chắc. Bởi vậy khi Diệp Thiên đã lên tiếng được một lúc lâu rồi vẫn chẳng có ai mở miệng, đến cả Tôn Tường cũng ngậm mồm chịu đựng cơn đau. Tuy thành ra vậy, nhưng hắn ta vẫn không muốn chết.
"Không ai nói sao? Được thôi, thế thì tao chỉ có thể thà giết nhầm còn hơn bỏ sót." Diệp Thiên hừ lạnh, lời anh nói khiến vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Sau cùng có một tên cố nén sợ hãi, hắn ta nói: "Thưa anh, chúng tôi chỉ là người làm thuê thôi, chủ mướn còn đang nằm kia kìa, anh cũng không cần phải làm khó bọn tôi."
Diệp Thiên nghe vậy, anh bật cười: "Cũng phải, mày nói vậy là bởi lúc nãy đã ra tay phải không?"
"Đúng thế, tôi đã ra tay, nhưng cũng bởi nhận tiền của người ta rồi, đâu thể đứng trơ không làm việc được." Tên này cắn chặt khớp hàm, nãy giờ mới nói được một câu đầy vẻ cứng rắn. Hắn ta không tin đấy, chẳng lẽ tên Diệp Thiên này dám giết hắn trước mặt bao nhiêu người thế này?
"Hay lắm, nếu mày đã nhận thì dễ xử lý thôi." Diệp Thiên nói với vẻ bình thản vô cùng, anh bỗng lấy một đồng xu 1 nhân dân tệ ra khỏi túi áo, sau đó nhét nó vào trong túi áo ngay trước ngực của tên vừa mới mở miệng kia. Cảnh tượng này khiến ai cũng ngớ người, họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Diệp Thiên muốn làm gì cả.
"Mày động vào họ bằng cánh tay nào?" Diệp Thiên lại hỏi thăm với vẻ điềm tĩnh như thường, tên kia thì vẫn sững sờ chẳng hiểu chi, hắn ta vô thức nhấc tay phải lên.
"Anh, anh muốn làm gì?"
Diệp Thiên hừ giọng, anh bật cười: "Chẳng muốn làm gì cả, chỉ là muốn mua tay phải của mày bằng đồng tiền này thôi."
Gì? Ai cũng kinh hãi, còn đang nghi ngờ rằng mình nghe nhầm. Mua tay phải của người ta với một đồng tiền? Người này điên rồi sao?
"Anh, tôi, sao tôi phải bán cho anh?" Tên kia giật nảy mình, hắn ta lắp bắp nói, đồng thời định rụt tay phải về, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ngón tay của Diệp Thiên nhẹ lướt một cái, nhưng nó còn sắc lẹm hơn cả lưỡi đao.
"Phụt." Máu tươi bắn ra ồ ạt, cả cánh tay của tên kia chẳng còn điểm tựa, rơi thẳng xuống đất.
"Áaa. Tay của tao." Cơn đau điếng người bỗng đổ ập xuống, tên kia gào hét thảm thiết như kiểu heo bị chọc tiết. Hắn ta ôm lấy nơi bị cắt, ngã lăn lộn trên sàn, trông không khác gì tên Tôn Tường lúc nãy. Chẳng mấy chốc, cả người hắn ta đầm đìa máu chảy, tựa như một kẻ đắp nặn từ máu tươi.
"Mày lấy tiền của tao thì đương nhiên phải bỏ ra một thứ gì đó chứ." Diệp Thiên nhún vai, ánh mắt anh chẳng có một chút cảm xúc nào.
Ai cũng hít lạnh một hơi, họ cảm thấy da đầu mình lạnh toát, cả cơ thể cũng buốt giá vô cùng. Ngay cả ba người trong gia đình Diệp Kính Sơn cũng khiếp sợ với thủ đoạn mạnh bạo của Diệp Thiên. Hai mẹ con Vương Tú Liên và Diệp Na đã bụm mắt quay đi không dám nhìn cảnh tượng máu me này từ sớm rồi.
"Còn cả bọn mày, đã sẵn sàng nhận tội chưa? Trong túi tao có không ít tiền xu đâu." Diệp Thiên quay đầu lại, giọng điệu của anh vẫn bình thản như vậy, nhưng lại doạ mấy tên còn lại sợ vỡ mật, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Ác quỷ, anh ta chắc chắn là một tên ác quỷ. Muốn phế bỏ thì phế bỏ, muốn chặt tay thì chặt tay. Hôm nay đúng là xui tám đời mà, sao họ lại dính phải tên bậc thầy ác ôn như vậy chứ?