Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 545: Chương 545: Thủ đoạn




“Vậy, vậy ý của anh là muốn ra mặt cho cái ông quản lý họ Vương này sao? Vết thương của ông ta là do em gây ra. Anh bắt em phải quỳ xuống xin ông ta tha thứ hay muốn xử lý em ở đây?”

Mỗi câu nói đều gọi một từ “anh”. Chu Nhiên cố tình nói to để cho mọi người nghe rõ

Hắn rơi vào thế yếu là thật nhưng nếu như Chu Mặc An ra mặt cho quản lý Vương và bắt nạt mình thì tin tức này sẽ được đồn về nhà họ Chu. Tới lúc đó ông lão Chu chưa hẳn đã vui.

“Cháu đích tôn” là câu cửa miệng của ông lão Chu, điều đó không sai. Nhưng ngoài việc trẻ kính trọng già, người dưới tôn kính người trên thì cũng cần người trên bảo vệ cho người ở dưới.

Chu Mặc An bắt nạt mình như vậy, ông lão Chu cũng sẽ không hoàn toàn đứng về phía Chu Mặc An được.

Đây cũng là lý do khiến Chu Nhiên dám giở trò sau lưng Chu Mặc An nhưng lại không lo Chu Mặc An danh chính ngôn thuận trả thủ.

Nếu như Chu Mặc An không túm được đằng chuôi của mình mà cứ thế ra tay thì chỉ có thể khiến ông lão Chu khó chịu. Mối quan hệ của hai bên cũng sẽ trở nên căng thẳng và phức tạp hơn.

“Anh bảo chú phải xin lỗi quản lý Vương sao?”

Chu Mặc An cười điềm tĩnh, không hề để ý tới Chu Nhiên mà đích thân giơ tay ra đỡ lấy quản lý Vương đang nằm bò trên đất rồi cười niềm nở.

“Quản lý Vương yên tâm, ở đây không xa nhà họ Chu chúng tôi. Chúng tôi có bác sĩ giỏi nhất nên đương nhiên sẽ điều trị cho ông.”

“Cảm, cảm ơn đại thiếu gia Chu.”

Không ngờ Chu Mặc An không những ra mặt cho mình mà còn chữa trị vết thương cho mình và mời mình tới nhà họ Chu, quản lý Vương vui mừng ra mặt. Ông ta cảm kích nhìn Chu Mặc An.

Còn Chu Nhiên đứng bên thì chỉ biết thẫn thờ ngơ ngác run rẩy cả người.

Với tình trạng thảm hại của quản lý Vương, một khi vào nhà họ Chu và để ông lão Chu biết được thì mình có giải thích thế nào cũng không nổi.

Vả lại mình cũng không hề có lý do gì để giải thích cho việc đánh quản lý Vương ra nông nỗi này. Nếu để ông lão Chu biết được thì có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Sau này đừng nói là cạnh tranh vị trí thừa kế gì, mà cho dù muốn bảo toàn vị trí của hiện tại cũng là việc khó như lên trời.

“Đại, đại ca.”

Trong cơn hoảng loạn, Chu Nhiên không dám lên mặt. Hắn lập tức hạ giọng, bày ra bộ dạng đã hạ mình nhất để xin tha.

Nhưng cho dù tiếng gọi thảm thiết vừa rồi thì cũng không thể khiến Chu Mặc An hồi đáp.

“Quản lý Vương, mời đi bên này, tôi cho cậu Hoàng đây đưa ông về nhà họ Chu trị thương.”

Chu Mặc An như không nghe thấy Chu Nhiên gào thét, hắn bật cười rồi đỡ tay quản lý Vương dẫn ông ta tới bên cạnh Hoàng Long.

“Chu thiếu gia, tôi đến.”

Hoàng Long lúc này sao có thể không hiểu ý tứ của Chu Mặc An cho được. Hắn lập tức tiến lên trước như con cháu nhìn thấy ông nội vậy. Hắn vội vàng đỡ lấy quản lý Vương rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ cần quản lý Vương vào đến nhà họ Chu, những việc sau đó có thế nào cũng đủ khiến Chu Nhiên ăn đủ rồi.

Thấy quản lý Vương để Hoàng Long đưa đi, Chu Nhiên không còn cách nào khác. Hắn quỳ sụp xuống đất rít lên xin Chu Mặc An tha thứ.

“Anh, em sai rồi, em thực sự sai rồi. Em không dám ra tay với quản lý Vương. Càng không nên làm bậy ở đây. Xin…xin anh nể tình anh em mình là người cùng dòng họ, anh tha cho em. Em…em bỏ tiền, bỏ sức ra để trị thương cho quản lý Vương. Việc này không cần anh phải phiền lòng nữa.”

“Chú chỉ cần quỳ xuống là đủ rồi à?”

Thấy Chu Nhiên phục tùng, Chu Mặc An nhếch miệng cười đắc ý, tiện thể đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Tống Long Đào.

Cái nhìn miệt thị đó như nói với mọi người rằng: “Đây chính là chủ của chúng mày. Chủ của chúng mày trước mặt tao không đáng lấy một xu.”

……

Chu Mặc An vừa dứt lời, mấy tên đàn em của mấy nhà có danh tiếng lập tức quỳ xuống.

Kẻ nào kẻ nấy nhanh chóng quỳ sụp xuống đất.

Bọn họ đều là con nhà danh giá, từ nhỏ đều lớn lên dưới các trận tranh đấu quyền lợi, sao có thể không hiểu Chu Nhiên lúc này đã hoàn toàn bị Chu Mặc An xử lý gọn gàng cho được.

Đến Chu Nhiên còn khó mà bảo toàn thì kết cục của bọn họ không cần nói cũng rõ mười mươi.

Chu Mặc An chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để diệt luôn cả dòng tộc bọn họ rồi.

“Xin, xin đại thiếu gia tha cho chúng tôi.”

“Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi lẽ ra nên ra tay sớm hơn để ngăn Chu Nhiên lại.”

“Vâng đúng vậy. Chu đại thiếu gia, anh em chúng tôi đều uống nhiều nên hoa mắt. Xin anh không để bụng. Xin anh bỏ quá cho.”

Sau khi quỳ xuống, không đợi Chu Mặc An lên tiếng, bọn họ khóc lóc xin tha ngay lập tức. Thậm chí có người còn sợ hãi khóc lóc ê chề cả mặt mày.

Chu Mặc An có điên cuồng tới cỡ nào thì cũng không đến mức ra tay với người anh em họ là Chu Nhiên. Nhưng hắn ta đương nhiên chẳng cần khách khí với bọn họ làm gì.

Vừa rồi khi Hoàng Long lên gối đạp Tống Long Đào cũng là đã đánh vào chỗ dựa trong lòng bọn họ.

Bọn họ còn cho rằng có chỗ dựa vững như núi là Chu Nhiên đây thì bọn họ có thể tung hoành ở Bắc An này.

Nhưng bây giờ xem ra lại không phải vậy nữa rồi.

Chu Nhiên ngoài võ nghệ cao cường hơn Chu Mặc An ra thì trí thông minh và thực lực đều không thể so sánh với Chu Mặc An được.

Bọn họ chọn nhầm đường rồi.

“Haiz, sớm biết như vậy thì hà tất phải làm như ban đầu?”

Thấy Chu Nhiên và đám tay chân đều quỳ trước mặt mình, Chu Mặc An đắc ý. Hắn bật cười rồi lập tức chĩa ánh mắt về Hoàng Long đã dừng bước từ bao giờ.

“Coi như các người mệnh lớn. Còn không mau cảm ơn Chu đại thiếu gia đi?”

Từ khi vào nhà họ Chu đến giờ, Hoàng Long đã theo Chu Mặc An gần hai mươi năm rồi. Nhìn thấy ánh mắt của Chu Mặc An, Hoàng Long lập tức bỏ quản lý Vương ra rồi bày ra bộ dạng hống hách xông về phía đám người Chu Nhiên.

Rõ ràng là sỉ nhục người khác nhưng lại bắt người ta nói cảm ơn.

“Cảm ơn, cảm ơn anh…”

Biết mình thua lần này và đã bị Chu Mặc An dắt mũi, Chu Nhiên dù có không cam lòng cũng chỉ đành cúi đầu lên tiếng đầy ấm ức.

“Cảm ơn Chu đại thiếu gia.”

“Cảm ơn Chu đại thiếu gia khai ân.”

Đàn anh đã cúi đầu rồi thì đám đàn em như Tống Long Đào sao có thể không làm theo cho được?

Đương nhiên là bọn họ lập tức phụ hoạ, cúi đầu nhận sai.

Cho dù xung quanh đều là con cháu những gia tộc danh giá, con nhà hào môn, thậm chí có người còn lôi điện thoại ra quay lại nhưng bọn họ cũng đành phải chấp nhận.

“Được rồi, được rồi, đều là anh em cả, hà tất phải khách sáo như vậy?”

Sau khi khiến đám người Chu Nhiên phải cúi đầu, Chu Mặc An lại đổi bộ dạng. Hắn tiến lên trước một bước, giơ tay kéo Chu Nhiên lên rồi cười giả lả thân thiết hơn cả anh em ruột.

“Chúng ta đều là anh em mà.”

“Đại ca, đại ca nói ý là…”

Sau khi đảo mắt nhìn đám đàn em con nhà hào môn, Chu Nhiên không nổi đoá lên mà gật đầu đồng ý.

Trong lòng hắn thừa hiểu mình không còn cơ hội thách thức Chu Mặc An nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.