Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 406: Chương 406: Từ đã




Thế nhưng mãi tới lúc này, những người vừa rồi mới chú ý đến trên quảng trường còn có một người tên là Diệp Thiên đang nhắm mắt thư giãn không nói lời nào.

“Đây là ai? Diệp Thiên? Hừ, hắn là cái thá gì? Bách Lý Huyền Hải, đầu óc ông không phải có vấn đề rồi chứ?”

Gia Cát Thương Minh cau mày, giọng nói của ông ta tỏ rõ sự bất bình. Tới lúc này rồi mà Bách Lý Huyền Hải lại hành động theo cảm tính.

“Đúng vậy, Bách Lý Huyền Hải, nếu như nhà họ Bách Lý còn muốn giữ vị trí Hoàng tộc thì tốt nhất đừng giở trò, nếu không hậu quả ông biết rồi đấy.”

Hiên Viên Thuật quay đầu lại nhìn Bách Lý Huyền Hải với con mắt lạnh như hàn băng. Ông ta đã không ưa nhà họ Bách Lý từ lâu. Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn sang Diệp Thiên một cái. Ông ta cũng đã từng nghe nhắc tới cái tên Diệp Thiên này, vì Hiên Viên Hạo người đã từng được ông ta cử đi thăm dò tin tức đã chết trong tay Diệp Thiên.

Sau đó ngay cả Hiên Viên Chí cũng mấy lần phải chịu thiệt dưới tay Diệp Thiên.

Mặc dù ông ta cũng rất muốn tóm lấy Diệp Thiên nhưng hiện tại tình hình nhà họ Diệp cấp thiết hơn.

Chỉ một tên Diệp Thiên oắt con, đợi sau khi dẹp xong Diệp Vấn Hải rồi từ từ xử lý sau.

“Không cần các ông bận tâm.”

Thấy vậy Bách Lý Huyền Hải hắng giọng quay đầu lại đứng sau Diệp Thiên với dáng vẻ hết sức bình tĩnh. Đã đưa ra quyết định nên ông ta sẽ không thay đổi. Ông ta tin rằng vị cao nhân đó sẽ không gạt mình.

Tam đại Hoàng tộc đi ngược lại với lời hẹn năm xưa. Muốn giữ lại mạng sống, chỉ có Diệp Thiên mới có thể giúp ông ta.

“Ông, Bách Lý Huyền Hải, ông muốn làm chuyện nghịch thiên hả?”

Gia Cát Thương Minh thấy vậy càng lạnh lùng hơn. Vừa nói, trong mắt ông ta vừa loé lên sát khí.

“Hừ, đã vậy thì từ nay về sau trong tam đại Hoàng tộc sẽ không có tên nhà họ Bách Lý nữa.”

Gia Cát Thương Minh ánh mắt sắc lẹm. Ông ta tức tối đến mức mặt đỏ cả lên.

Là người nắm quyền lực chính của nhà họ Gia Cát, lời nói của ông ta rất có trọng lượng. Nếu như nhà họ Gia Cát đứng về phía nhà họ Hiên Viên thì vị trí Hoàng tộc của nhà họ Bách Lý chắc chắn không thể giữ lại được.

Nếu như liên thủ với nhà họ Diệp thì việc tiêu diệt nhà họ Bách Lý là hoàn toàn có thể.

Trong chốc lát, Bách Lý Huyền Hải cau mày không nói thêm gì. Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết đứng sau ông ta mặt mày tái nhợt cả đi.

Bọn họ vẫn nhìn Diệp Thiên với dáng vẻ thản nhiên, họ cuống đến mức không biết nên phải làm gì.

Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, nếu anh còn không lên tiếng thì nhà họ Bách Lý đó coi như xong rồi đấy.

“Bách Lý Huyền Hải, ý của Thương Minh chính là ý của tôi, ông nhìn đấy mà làm.”

Hiên Viên Thuật hắng giọng trợn mắt với Bách Lý Huyền Hải rồi nhìn về phía Diệp Vấn Hải.

“Gia Cát, hiện giờ việc cấp bách nhất là tiêu diệt nhà họ Diệp, còn về nhà họ Bách Lý, tính sau cũng chưa muộn.”

Nghe vậy Gia Cát Thương Minh mới định thần dần lại.

“Được.”

Nói xong ông ta ngẩng đầu nhìn tứ phía.

“Hoàng tộc có việc, những người không liên quan cút đi.”

Ông ta gằn lên dữ dội như tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi khiến ai nấy đều run rẩy.

Tiếp đó, ông ta không nói thêm lời nào mà đứng dậy đi về phía bên ngoài quảng trường không quay đầu lại.

Đến cả Lâm Kha mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ đành cúi đầu rời đi. Vì dù sao trận đấu hôm nay hiếm có thật đấy, thế nhưng cái mạng hèn này mới là quan trọng.

Chẳng mấy chốc, chỉ mất vài phút đồng hồ, cả quảng trường vốn náo nhiệt đột nhiên chìm vào im lặng, chỉ còn lại vài người đứng ở vị trí trung tâm của quảng trường đối đầu với nhau.

Bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.

“Diệp Vấn Hải, cậu còn cơ hội cuối cùng, gọi người nhà họ Diệp ra đây. Tôi muốn xem xem thực lực của nhà họ Diệp thế nào mà lại dám đối đầu với Hoàng tộc.”

Gia Cát Thương Minh lên tiếng vang vọng bốn bề. Ông ta vừa dứt lời, thần sắc ai nấy đều tỏ vẻ phòng bị.

Một khí tức đáng sợ ập tới khiến mấy người Gia Cát Lạc Minh, Bách Lý Mộ Tuyết đều tái nhợt cả mặt, bọn họ cảm thấy vô cùng khó thở.

“Ha.”

Thấy bọn họ chất vấn vậy, Diệp Vấn Hải chỉ bật cười lạnh lùng, thái độ không hề có chút thay đổi. Hắn cười khẩy rồi đứng dậy, lướt ánh mắt nhìn hết tất thảy mọi người.

“Tam đại Hoàng tộc, không ngờ là loại như thế này.”

Diệp Vấn Hải nói hết sức thản nhiên, ánh mắt hắn nhìn mọi người mang theo vẻ giễu cợt, coi khinh.

“Không thể phủ nhận một điều rằng tôi hơi thất vọng.”

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu với bộ dạng khó chịu. Còn lời nói vừa rồi của hắn khiến những người đối diện đều khó chịu, khoé miệng ai nấy cứ thế giật lên liên hồi.

“Diệp Vấn Hải, tới nước này rồi mà mày còn ngông cuồng à?”

Gia Cát Thương Minh lạnh lùng lên tiếng, cái sát khí trong mắt ông ta càng sôi sục hơn bao giờ hết.

Ở bên cạnh ông ta, Hiên Viên Thuật và vài vị trưởng lão của hai Hoàng tộc đều tức tối đến run người.

Tên Diệp Vấn Hải này dám coi thường bọn họ?

Đúng là ngông cuồng!

Đừng thấy ở đây chỉ có sáu bảy người đang đứng, bọn họ đều là những nhân vật với sức mạnh vô biên của tam đại Hoàng tộc. Thực lực của họ ít nhất cũng phải là tông sư tầng thứ mười.

Với sức mạnh khủng khiếp như vậy, ngay cả việc dẹp bằng cả một đất nước nhỏ cũng không thành vấn đề.

Chỉ một tên Diệp Vấn Hải cỏn con mà dám hống hách lên giọng?

Rốt cục là ai cho hắn cái dũng khí này, quả thật ngông cuồng.

“Hừ, đừng phí lời với hắn nữa, tiêu diệt hắn đã rồi nói. Tôi muốn xem xem Diệp Kình Phong và Diệp Vấn Thiên có thể nhịn tới lúc nào.”

Hiên Viên Thuật không nhẫn nhịn được nữa, ông ta gằn giọng ra tay trước.

Vì dù gì thì nhà họ Hiên Viên cũng đã mất đi một vị trưởng lão, đây là sự tổn thất vô cùng to lớn của nhà họ Hiên Viên. Nếu như không thể giết tên Diệp Vấn Hải này thì nhà họ Hiên Viên há chẳng phải chịu thiệt sao.

“Được, Diệp Vấn Hải, hôm nay mày phải chết.”

Gia Cát Lạc Minh gật đầu đồng ý, ông ta nói xong liền phất tay. Chỉ trong chớp mắt, phía sau ông ta, vài vị trưởng lão cũng xuất hiện bao vây tứ phía xung quanh Diệp Vấn Hải.

Tuyệt đối không để hắn có cơ hội trốn thoát.

Đương nhiên, kể cả là đối diện với sự uy hiếp của hai Hoàng tộc thì Diệp Vấn Hải cũng vẫn hết sức điềm tĩnh.

Đừng nói là bỏ chạy, đến cả sợ hãi hắn cũng không hề. Hắn nhếch miệng, thậm chí còn mang theo cả nụ cười lạnh lùng.

“Vốn dĩ cũng chỉ là muốn chiếm lấy một vị trí thôi, ông đã muốn ra tay thì tam đại Hoàng tộc không cần phải tồn tại nữa.”

Diệp Vấn Hải lạnh lùng lên tiếng, sự tự tin trong giọng nói của hắn khiến cho Hiên Viên Thuật và Gia Cát Thương Ngô cứ thế giật mí mắt liên hồi.

Dường như sắp có chuyện không hề tốt đẹp xảy ra.

“Hừ, chết đến nơi rồi còn già mồm. Hôm nay tao phải tiêu diệt nhà họ Diệp.”

Gia Cát Thương Minh cười lạnh lùng, nói xong ông ta nắm chặt tay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay vậy.

Sự đè nén đến đáng sợ khiến bầu không khí trở nên nặng nề đến tột độ. Cuộc đại chiến khủng khiếp này dường như mới chỉ bắt đầu.

Gia Cát Thương Minh cau mày, cái khí thế trên người ông ta bộc phát, sắp tấn công tới Diệp Vấn Hải đến nơi rồi.

Cũng đúng lúc này, một giọng nói bình thản đột nhiên vang lên khắp quảng trường.

“Từ đã.”

Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng lại bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng vì vậy mà khiến mọi người nghe rất rõ.

Dường như có một ma lực kiểm soát khiến cho người ta khi nghe thấy hai từ này liền dừng tay ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.