Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 47: Q.6 - Chương 47: Ám sát hoàn mỹ






Mắt thấy khinh công xuất quỷ nhập thần của Lăng Thiên, thực sự khiến Đông Phương Kinh Lôi giật nảy mình. Khinh công trước kia của Lăng Thiên tuy cũng cao cường, nhưng tựa hồ chưa đạt tới mức như hiện tại? Đông Phương Kinh Lôi nhìn phương hướng mà Lăng Thiên lướt đi, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác như bước lên thuyền tặc không thể bước chân xuống được. Sự lựa chọn ngày hôm nay không biết có chính xác hay không?

Đã lên thuyền tặc, còn không xuống được vậy thì chỉ đành chuẩn bị chu đáo mà hành động cùng "tặc" mà thôi.

Sắc trời tối dần, trăng khuyết ưu nhã treo trên lưng chừng trời, sao bắt đầu lấp lánh không ngừng.

Bóng đêm đã ập xuống.

Lăng Thiên toàn thân mặc áo dạ hành bó màu đen, mặt cũng che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh hàn quang, chăm chú bám vào cành của một cây đại thụ, giống như là vô hình vô chất.

Dưới đại thụ là một trạch viện cực lớn liên miên không thấy điểm cuối, chính là đại trạch vang danh thiên hạ của Đông Phương thế gia, chiếm một khoảng đất không kém Ngọc gia là bao, quả nhiên là đại thế gia có tiếng đương thế, hơn xa Dương gia hoặc có thể nói là Lăng gia trước kia.

Cây đại thụ này, cũng là sinh trưởng bên trong Đông Phương thế gia, là một gốc cao to nhất. Trên dưới phải tới mấy chục trượng, cũng không biết là đã có bao nhiêu năm tuổi rồi, chỉ thấy thân cây nứt nẻ, e rằng bảy tám người ôm cũng ôm không xuể, trên cây thậm chí còn có mấy dấu vết bị lôi điện bổ nứt, xem ra gốc cây đại thụ này đã từng chứng kiến vô số thương tang, lịch trình một đời cũng chú định là không tầm thường. Lăng Thiên phục trên cây đại thụ, trong tư cảm lờ mờ cảm thấy có mấy con rắn đang bò bên trong cây.

Đêm nay, cây đại thụ này sẽ chứng kiến cả quá trình của một sự kiện cực kỳ trọng đại.

Đêm nay là một đêm không ngủ.

Chỗ ở của gia chủ Đông Phương Kinh Thiên chính là một tinh xá cách cây đại thụ này bảy tám trượng.

Lăng Thiên phục trên cây này, đã gần hai tiếng, vào lúc sắc trời hơi tối thì hắn đã tới đây rồi. Còn Tiêu Nhạn Tuyết tất nhiên là đã được hắn an bài ở trong một khách sạn an toàn nào đó.

Cho tới hiện tại, Lăng Thiên thủy chung không thấy Đông Phương Kinh Thiên bước ra hoặc là tiến vào. Cho nên, Lăng Thiên đã có thể phán định, Đông Phương Kinh Thiên chắc là chưa về đây.

Lăng Thiên lúc này tu vi lại có tăng trưởng cực lớn, cơ hồ như không cần phải tận lực điều chỉnh hô hấp của mình, vẫn có thể tự nhiên như không dung thành một thể với cây đại thụ này. Thân thể màu đen, tựa hồ như hóa thành một làn gió xanh, vô hình vô chất, nhưng lại quả thực là đang tồn tại.

Trong phạm vi tám trượng dưới gốc cây, đã bị Lăng Thiên hoàn toàn khóa chặt, chỉ cần Đông Phương Kinh Thiên xuất hiện ở trong không gian này, lập tức sẽ nhận một kích trí mạng của Lăng Thiên.

Đông Phương Kinh Thiên chắc chắn phải chết.

Đông Phương Kinh Thiên, Đông Phương thế gia gia chủ, năm nay năm mươi ba tuổi, hai mắt hẹp dài, mũi ưng, môi mỏng, gầy gò, cao khoảng sáu thượng, nặng trên dưới một trăm ba mươi cân. Từ trước tới giờ không hay cười, hỉ nộ không lộ ra ngoài. Trên mặt có một nốt ruồi ở trên lông mày phải.

Võ công: Võ học gia truyền của Đông Phương thế gia - Ngạo Thế Tiềm Long điển. Nghe nói đã đạt tới cảnh giới thứ sáu, từng ở Đông Dương thành dùng một tay kéo trâu chạy. Mấy năm trước từng giao thủ với Ngọc Mãn Thiên, đánh bại hắn, chính là một trong số ít những thất bại trong đời Ngọc Mãn Thiên.

Tính tình âm ngoan, giỏi mưu lược, tính cách cẩn thận.

Đam mê: Thích uống trà đặc ngâm đến thành đen, không thích nữ sắc, phòng sự cực kỳ hạn chế; thủ pháp giết người: thích dày vò người ta đến chết mới thôi, chưa từng dùng một đao đoạt mệnh. Thích mặc áo xanh, sinh hoạt có quy luật, sức nhẫn nại rất mạnh.

Những thông tin khác: Không có con nối dõi, phu thê bất hòa, nguyên nhân cụ thể, không biết. Nhưng phu nhân của hắn từng nói, cho dù làm quả phụ cũng còn tốt hơn là sống với Đông Phương Kinh Thiên.

Lăng Thiên nhắm mặt lại, những tư liệu có liên quan tới Đông Phương Kinh Thiên hiện ra trong đầu, đối với đối thủ này, Lăng Thiên không khinh thường một chút nào, cho dù công lực đại tiến, hắn nắm chắc mười phần thì vẫn không hề khinh thị. Chỉ riêng việc Đông Phương Kinh Thiên này có thể dùng sức một tay, kéo và chế phục một con trâu điên chạy điên cuồng, còn có thể chiến thắng Ngọc Mãn Thiên đã đạt tới cảnh giới tiên thiên tiểu thành đỉnh phong. Chỉ hai điểm này thôi đã không thể khiến Lăng Thiên không thể không coi trọng. Nếu thực lực của Ngọc Mãn Thiên đã tiếp cận trình độ đỉnh cao của thế gian, vậy thì lấy thực lực chân chính của hắn mà luận thì còn hơn cả Lăng Kiếm, mà Đông Phương Kinh Thiên không ngờ có thể chiến thắng hắn, nội tình võ công của hắn như thế nào, không nghĩ cũng biết.

Đây là một người tàn nhẫn mà lại cực kỳ bảo thủ. Lăng Thiên đưa ra một kết luận. Chẳng trách phu thê bất hòa, một nữ nhân, nếu như phải sống cả đời một với một nam nhân như vậy, chắc chắc là một chuyện vô cùng thống khố. Lăng Thiên thậm chí có chút thương xót cho thê tử của Đông Phương Kinh Thiên. Cho nên, hôm nay Lăng Thiên mới làm một chuyện tốt, đã làm quả phụ còn vui hơn là sống với Đông Phương Kinh Thiên, vậy thì, chắc rằng sau ngày hôm nay, thê tử của Đông Phương Kinh Thiên mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.

Lăng Thiên quyết định ra tay cứu vớt người phụ nữ bất hạnh này.

Mình đúng là lôi phong. Lăng Thiên vì ý chí vĩ đại trong lòng mà thấy cảm động. Anh hùng cứu mỹ nhân, thông thường đều mang theo mỹ nhân... nghĩ tới đây, Lăng Thiên cơ hồ nôn mửa... là cách tư duy của mình, quả nhiên rất có một loại cảm giác thiên mã hành không, không hổ là người sống hai đời.

Xuyên việt qua đây rồi lại một lần nữa được làm nghề cũ, trong lòng Lăng Thiên có một cảm giác quái dị. Gió thối qua gia thịt lộ ra ngoài của hắn, trong đêm khuya yên tĩnh này, Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy quen thuộc, đây, là thế giới của mình.

Hoàn toàn thuộc về thế giới của mình.

Ở đằng xa truyền tới tiếng nói chuyện, sau đó có ba bóng người bước về phía này, người ở giữa tựa hồ như rất mệt mỏi, thân hình gầy gò, tóc hoa râm, mắt híp mũi ưng môi mỏng, sắc mặt hung ác nham hiểm, trên mặt có một nốt ruồi...

Đông Phương Kinh Thiên!

Ở bên cạnh hắn là hai hộ vệ mặt áo lam, nhắm mắt theo đuôi, giống như là bóng theo hình.

Mắt thấy ba người chậm rãi bước lại gần cây cổ thụ, tới tinh xá ở tiểu viên, cũng đang bước gần bờ tử vong.

Gió đêm đột nhiên to hơn, tiếng gió vi vút tựa hồ như tử Cửu U thổi ra, mang theo từng trận hàn ý, tựa hồ như muốn phá vỡ sự yên ả của bóng đêm, vô số lá cây thoát ly khỏi cành cây, rào rào bay trong trời đêm, giống như có người đột nhiên tung tiền âm phủ.

Trời thu đã tới rồi, chẳng phải ư? Đông Phương Kinh Thiên lúc này tới đây, vậy sinh mệnh của hắn đã gióng như lá cây phiêu linh trong gió.

Thế là, Đông Phương Kinh Thiên bước lên lá cây, đạp lên ánh trăng, đạp lên tiếng trống tử vong, chậm rãi tiến vào tiểu viện. Tóc hoa râm, thân hình gầy gò, không cái nào là không biểu hiện ra sinh mệnh của vị gia chủ của Đông Phương thế gia này đã như lá vàng trên cành cây, chỉ một trận gió thi thổi qua là phiêu linh trên không.

Vào sát na mà một thị đệ đẩy cửa ra, một cỗ gió thu cũng đúng lúc thổi tung cửa, hung mãnh quất lên mặt Đông Phương Kinh Thiên. Đông Phương Kinh Thiên nheo mắt lại, con người màu nâu vàng giống hệt như màu lá vàng trong gió thu.

Đột nhiên, không hề có bất kỳ dự triệu nào, cả bầu không khí ở gần viện lạc không ngờ lại bị hút hết, giống như đột nhiên, vào thời khắc này, tại đây hình thành một hố đen tử vong trong vũ trụ. Ba người Đông Phương Kinh Thiên đột nhiên cảm thấy sao đang lấp lánh trên trời đối nhiên mất đi ánh sáng.

Cảm giác tử vong.

Một bóng người giống như quỷ mị, đúng vào lúc này, như một đạo thiểm điện màu đen từ trên cây cổ thụ ngàn năm đột nhiên hạ xuống, cơ hồ như trong khoảng thời gian còn chưa kịp chớp mắt, đã lao tới trước mặt Đông Phương Kinh Thiên, một đạo kiếm quang lẫm liệt đột nhiên xuất hiện.

Bóng người thần bí, quỷ dị đến cực điểm đó bay tới, sát khí mà hắn mang theo tới tận lúc này mới tràn ngập tiểu viện. Trước khi bóng đen chưa phát động tấn công, không ngờ với tu vi võ công của Đông Phương Kinh Thiên cũng không phát hiện ra nửa điểm dị thường nào.

Đây là dạng tốc độ gì!

Là tốc độ cực hạn của nhân loại ư? Hoặc có thể nói là tộc độ cực hạn nhất của một sát thủ tuyệt đỉnh?

Đông Phương Kinh Thiên còn đang bất ngờ thì kiếm quang đã đâm tới trước ngực hắn.

Đông Phương Kinh Thiên tuy kinh hãi nhưng tâm thần không ngờ lại không loạn chút nào, phản ứng linh mẫn được ma luyện nhiều năm vào lúc này cũng có đất dụng võ, đã không kịp né tránh, cũng không kịp thối lui, Đông Phương Kinh Thiên lại kịp kịp lắc mình, đương nhiên, thời gian lưu lại cho hắn cũng chỉ có thể đủ để hắn lắc mình.

Dẫu sao thì Lăng Thiên lúc này cũng không còn là Lăng Thiên lúc trước, liệu có mấy người có thể né tránh được một kích tuyệt sát mà Lăng Thiên khổ tâm bố trí.

Có lẽ có người có thể né được, nhưng người này tuyệt đối không phải là Đông Phương Kinh Thiên.

Phụt!

Huyết quang lóe lên, một kiếm súc thế đã lâu của Lăng Thiên lại cũng chưa thấy được hết tác dụng thì từ trên ngực Đông Phương Kinh Thiên đã vẽ ra một rãnh máu sâu hoắm, da thị vừa nứt ra còn chưa kịp bị máu trào ra che lại thì trong nháy mắt đã nhìn thấy bên trong da thịt nứt toác là xương trắng ởn. Tiếp theo, máu giống như một quả bóng nén đầy nước đột nhiên bị người ta dùng kim chọc thủng, bắn phụt ra ngoài, bắn xa đến tận mấy trượng.

Tuy không chỉ mệnh, nhưng dạng vết thương này, tuyệt đối không dễ chịu.

Rầm!

Đông Phương Kinh Thiên tuy bằng vào thực lực cường hãn của bản thân, miễn cưỡng né được một kiếm xuyên tim, nhưng lại không né được một chương được đánh ra bằng tay trái của Lăng Thiên. Hắn đã trọng thương, lại không còn sức để tránh, bị một chưởng của Lăng Thiên kích trúng vai phải, một tiếng xương gãy khiến người ta phải ghê răng vang lên, tất cả xương cốt ở vai phải của Đông Phương Kinh Thiên trong nháy mắt đã vỡ vụn. Đồng thời miệng phun ra một bụm máu.

Hùng chủ một đời, không ngờ bị Lăng Thiên một chiêu đánh cho trọng thương. Cho dù Lăng Thiên có cái lợi đánh lén, nhưng có thể tạo thành chiến quả như thế này, truyền ra ngoài cũng đủ để khiến ngươi trong thiên hạ phải lé mắt.

Đông Phương Kinh Thiên cũng không kịp kiểm tra vế thương của mình, kinh nghiệm vào sinh ra tử nhiều năm nói cho hắn biết rằng nếu không nghĩ biện pháp thoát thân thì mình sẽ chết chắc! Hắn gầm khẽ một tiếng, mang theo tiên huyết bắn tung tóe liều mạng tránh sang một bên, tên thị vệ đó còn chưa kịp hồi thần vì biến cố xảy ra ngoài ý liệu thì đã bị Đông Phương Kinh Thiên nắm lấy vạt áo, hung ác ném ra phía sau mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.