Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 77: Q.6 - Chương 77: Ba điều kiện






"Ta? Sao Thủy cô nương lại hỏi như vậy?" Lăng Thiên cười thầm trong lòng, là một linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt, mình nào có phong kiến mà lưu ý đến việc đó như vậy? Bất quá câu hỏi của nha đầu kia có dụng ý. Trong tiềm thứ biểu lộ tình hoài của thiếu nữ rất đáng để phỏng đoán đây, xem ra, nha đầu này thật sự coi trọng bản công tử rồi?!

Kỳ thực, Lăng Thiên đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩ hiện tại của Thủy Thiên Nhu, hơn nữa tình cảm của Thủy Thiên Nhu với mình trong lòng hắn cũng biết rõ. Nhưng dưới tình huống hiện tại, hắn cũng không thể nói trước điều gì, thậm chí không thể có bất luận cái gì là ám chỉ hay gợi ý. Đơn giản là, mình sở dĩ đề xuất giúp đỡ Thủy Thiên Nhu, thậm chí sự tình của Thủy gia phát sinh trong khoảng thời gian này, cố nhiên nguyên nhân của chính Thủy gia chiếm đại bộ phận, thế nhưng không thể phủ nhận một điều là, nếu như nói đám người của Lăng Thiên không tiến hành đổ thêm dầu vào lửa một cách có ý thức, tình hình của Thủy gia tuyệt đối không thể xấu đi một cách nhanh như vậy, đến bước tuyệt vọng như vậy. Tất cả tổn thất hiện nay của Thủy gia ở thiên tinh đại lục, hầu như toàn bộ có thể nói là bởi vì Lăng Thiên và Lăng Thần, một người giết choc thảm liệt, sát nhân như ma, một người vu hồi trù tính, khéo léo dẫn dắt, mới làm cho toàn bộ kế hoạch của Thủy gia tại thiên tinh hoàn toàn sụp đổ.

Nếu như không có Lăng Thiên lúc trước liều mạng giết chóc, thì tất cả những bố trí của Lăng Thiên sau này sẽ không có đất dụng võ; Thủy Thiên Nhu không phải không biết, nhưng đối với việc đó nàng lại không có lời nào để nói. Nếu không phải Thủy gia có dự mưu đối phó với phụ thân của Lăng Thiên Lăng Khiếu đại tướng quân trước trước, thì Lăng Thiên sao Lăng Thiên lại vô duyên vô cớ đại khai sát giới, không chết không thôi? Còn về phần một loạt trù tính của Lăng Thiên sau này, Thủy Thiên Nhu lại hoàn toàn không biết, nàng thậm chí còn đang cảm tạ Lằng Thần lần trước đã xuất thủ giải cứu nàng ra khỏi khốn cảnh bị "địch nhân" bắt đi. Nhưng lại mờ mịt không biết rằng, thủ hạ tâm phúc của phụ thân mình, được phái đi để toàn lực bảo hộ mình an toàn, lại đang ở trong tay của hảo tỷ muội của mình!

Vì thế lần này, Lăng Thiên cải biến một phần nhỏ kế hoạch của Lăng Thần. Trực tiếp đề xuất kế hoạch muốn giúp đỡ Thủy gia vượt qua cửa ải khó khăn này, kỳ thực cũng là có mục đích của bản thân ở bên trong. Dưới tình huống loại này, cho dù da mặt Lăng Thiên có dày, lại có hảo cảm với Thủy Thiên Nhu thế nào đi nữa, thì cũng không dám vác mặt đến nói chuyện yêu đương với người ta; huống chi với Thủy Thiên Nhu bây giờ, Lăng Thiên vẫn chỉ là hân thưởng tính cách kiên cường của nàng, có chút thừa nhận năng lực của nàng, còn có chút méo mó của nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ. Trừ những thứ đó ra, cảm giác kỳ thực vẫn rất lạnh nhạt, chí ít không thể đánh đồng với Ngọc Băng Nhan, cũng là con gái của một thế gia ngàn năm khác. Một người là yêu thực sự, người còn lại tối đa cũng chỉ có chút ý nghĩ mà thôi...

Thủy Thiên Nhu vừa nói ra, lập tức phát giác có gì đó không ổn, tất nhiên là không nhịn nổi mà mắc cỡ, mặt đỏ bừng, lại thấy phản ứng của Lăng Thiên không ngờ bình đạm như vậy, trong lòng không khỏi lạnh xuống. Mình đã ăn nói nhẹ nhàng như vậy, không để ý đến da mặt như vậy, hắn lại còn có thể... Trong lúc nhất thời ủy khuất cực độ, chỉ muốn khóc. Nhưng rốt cuộc nàng cũng là nữ nhi danh gia vọng tộc, mạnh mẽ tự kiềm chế nỗi buồn cuồn trào trong lòng xuống, ngữ khí khôi phục bình thản, nhàn nhạt hỏi: "Lăng công tử quả nhiền là tài năng ngút trời, đây không hẳn không phải là một biện pháp giải quyết, tương đối với Thủy gia từ này về sau tiêu vong mà nói, ngược lại vẫn có thể xem là một lối thoát. Chỉ xin hỏi Lăng công tử, giúp ta như vậy, giúp Thủy gia chúng ta như vậy, muốn đạt được cái gì? Ta thật không tin công tử sẽ hoàn toàn không cần lợi ích. Thỉnh công tử không nên vũ nhục trí tuệ của Thiên Nhu, nói ra chân ý của ngươi đi!"

"Thông minh, rất thông minh." Lăng Thiên đưa ngón tay, nói: "Thủy cô nương thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên biết, cái gì là có qua có lại. Ta nỗ lực như thế, không có khả năng không hề sở cầu. Nếu là không đủ lợi ích, sao ta phải làm như vậy? Bất quá thứ ta muốn, nàng tuyệt đối có thể cấp cho ta."

"Nói đi." Thủy Thiên Nhu bày ra vẻ mặt ta bị ức hiếp, bộ dàng tùy ý xâu xé, nhưng trong lòng lại rất đau xót.

"Theo ta biết, Thủy gia hiện tại tuy rằng nội bộ sụp đổ, nhưng vẫn như trước là nhất gia độc đại ở đại lục Thiên Phong, vô luận là vũ lực hay là tài lực, đều có thể nói là số một, kỳ thực nếu không phải Thủy gia duy ngã độc tôn ở Thiên Phong, nói không chừng đấu tranh nội bộ trong gia tộc sẽ không ác liệt như vậy. Mà cái ta muốn, đó là sau này ta tiến quân đến Thiên Phong, Thủy gia phải hỗ trợ vô điều kiện mỗi bước hành động quân sự của ta, giúp ta nắm chặt đại lục Thiên Phong trong tay."

"Hỗ trợ vô điều kiện? Thủy gia chúng ta đây chẳng phải biến thành thủ hạ ư? Việc này trăm vạn lần không có khả năng! Điều kiện này của ngươi ta làm sao mà cấp được. Cho dù là cha ta ở đây. Cũng tuyệt đối không cấp nổi. Ngươi căn bản muốn chiếm đoạt Thủy gia ta. Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng!" Thủy Thiên Nhu giận dữ. Nàng lại cho rằng Lăng Thiên đang trêu chọc nàng. Chí ít cũng là bỏ đá xuống giếng.

"Không có khả năng? Thủy cô nương. Lời nói không nên quá vẹn toàn." Tà nhãn của Lăng Thiên nhìn về phía nàng: "Đổi lại là bất kỳ gia tộc nào khác, đối với điều kiện của ta như vậy sẽ chỉ mừng như điên; còn Thủy cô nương nàng lại nói không có khả năng?"

Thủy Thiên Nhu quật cường ngẩng đầu lên: "Đáng tiếc Thủy gian không phải là những gia tộc khác. Đệ tử của Thủy gia. Thà làm ngọc vỡ. Không làm chó săn! Thàn rằng tan cửa nát nhà. Cũng Tuyệt không phụ thuộc người khác! Việc này không cần phải thương lượng thêm nữa!"

"Có chí khí! Không hổ là truyền nhân của chi trưởng thiên niên thế gia!" Lăng Thiên bồm bộp vỗ vỗ tay: "Có điều. Ta nói ta muốn gia tộc các người lúc nào? Muốn các người là thủ hạ của ta? Thủy Thiên Nhu. Thủy tiểu công chúa. Thủy đại tiểu thư. Lời nói còn nghe chưa hết đã giận dỗi lộn xộn thế. Đây không phải là Thủy Thiên Nhu mà ta quen biết nha. Ta không tin nàng không nhìn thấy lợi ích ở trong đó! Thủy gia đáp ứng điều kiện của ta. Chỉ biết so với trước đây càng thêm cường đại! Càng không có nửa điểm suy bại. Lợi ích to lớn như vây mà nàng lại có thể không nhìn ra ư? Thủy đại tiểu thư. Phản ứng của nàng thật sự làm cho ta giật mình đấy. Nàng nói không cho ta vũ nhục trí tuệ của nàng. Nhưng sự thực lại là. Chính nàng đã tự vũ nhục trí tuệ của nàng! Nàng cẩn thận cân nhắc một chút đi. Nếu như thật sự nghĩ không ra. Chúng ta thật sự không có cơ sở để hợp tác. Ta cũng không muốn hợp tới với một hỗn đản hồ đồ đâu! Nhu thế chỉ làm hỏng đại sự của ta! "

Thủy Thiên Nhu bị Lăng Thiên mắng một trận. Không khỏi có chút tức giận. Nhưng nàng lại cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ. Không khỏi bừng tỉnh đại ngộ. Cho dù Lăng Thiên thống nhất thiên hạ. Lãnh thổ lớn như vậy chung quy cần có người quản lý. Mà bản bộ của Lăng Thiên lại ở đại lục Thiên Tinh. Căn cơ cũng ở Thiên Tinh. Tuyệt đối không có khả năng sẽ chuyển đến đại lục Thiên Phong. Mà quyền quản lý đại lục Thiên Phong. Ngoại trừ Thủy gia ngàn năm thâm căn cố đế ra. Không có khả năng cũng sẽ không có lựa chọn lý tưởng thứ hai nào khác. Cho dù Lăng Thiên phái đi bao nhiêu quan viên. Cũng không thể so sánh lực ảnh hưởng với ngàn năm Thủy gia. Tối thiểu. Trong vòng vài chục năm đầu tiên. Thủy gia chỉ biết kiêu ngạo. Mà sẽ không có bất luận nguy cơ nào. Cho nên đề nghị này của Lăng Thiên, với Thủy gia mà nói, kỳ thực là đề nghị phi thường lý tưởng. Thậm chí có thể nói là một cơ hội tuyệt hảo.

Sở dĩ lựa chọn Thủy gia, đối với Lăng Thiên cũng là việc bất đắc dĩ. Thế lực ở Thiên Phong, Thủy gia tích tụ ngàn năm, chiếm giữ quá sâu, nhất là những năm gần đây, hầu như đã đến mức duy ngã độc tôn. Nếu Lăng Thiên có thể bồi dưỡng lên một thế lực khác đến làm chuyện này, thứ nhất sẽ tốn một thời gian dài, thứ hai nhân tâm khó dò, thứ ba là phải kịch liệt xung đột với thế lực Thủy gia để thăng cấp, thậm chí bởi vì áp lực bên ngoài, sẽ khiến cho Thủy gia vốn dĩ sụp đổ một lần nữa tụ họp lại. Mà hiện tại Lăng Thiên tuyệt đối không có nhiều tinh lực và thời gian đến xử lý những chuyện đó.

Như vậy, lựa chọn Thủy gia là lẽ tất nhiên. Tuy rằng hiện tại cục diện nội bộ của Thủy gia đang như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đầy rẫy nguy cơ, nhưng cho dù không có sự chấp thuận của Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên cũng sẽ không để cho Thủy gia bị diệt vong như thế, nói không được, thì chỉ còn cách lựa chọn một nhân vật bù nhìn trong Thủy gia bồi dưỡng lên. Nhưng làm như vậy không những chỉ tốn thời gian tốn công sức, hơn nữa còn không chắc có thể thành công.

Cho nên ngày hôm nay Lăng Thiên sẽ phải phí một phen nước bọt thuyết phục Thủy Thiên Nhu. Thứ nhất, Thủy Thiên Nhu dù sao cũng là nữ tử thuộc chi trưởng của Thủy gia, thứ hai, Thủy Thiên Nhu có một phần tình ý mông mông lung lung với mình. Tuy rằng lúc này Lăng Thiên chưa thể xác định được phần tình ý này trong lòng Thủy Thiên Nhu so sánh với gia tộc nàng chiếm được baonhiêu tỉ trọng, nhưng chung quy cũng không lớn lắm.

Tâm niệm Thủy Thiên Nhu thay đổi thật nhanh, rốt cục quyết định: "Ta đáp ứng ngươi! Nhưng ta có mấy điều kiện! Hi vọng ngươi có thể chấp nhận!"

Lăng Thiên ha hả cười lớn, vỗ tay nói: "Thủy cô nương quả nhiên là người sảng khoái, có điều kiện gì mời nói."

Thủy Thiên Nhu trầm ngâm, nói: "Điều kiện thứ nhất, trước tiên Thủy gia phải vượt qua cửa ải khó khăn, sau khi thanh tẩy toàn bộ những bại hoại,mới tiến hành kế hoạch kia. Thế nào?"

Lăng Thiên không chút nghĩ ngợi nói: "Đây là đương nhiên. Hiện tại các người đứng trên bờ sụp đổ gần như đã chia năm xẻ bảy, miệng cọp gan thỏ, cho dù cần dùng đến, các người cũng sẽ không có nhiều tác dụng."

Thủy Thiên Nhu oán hận khẽ cắn môi: "Điều kiện thứ hai. Việc này thế nào cũng phải sau khi ngươi thống nhất Thiên Tinh mới có thể đủ cụ thể để thực hiện đúng không? Nếu ngươi có thể làm được, đương nhiên thuận lý thành chương, nếu ngươi không làm được? Trong cuộc chiến ở Thiên Tinh trái lại bị thua thì sao? Thủy gia chúng ta tuyệt đối sẽ không vượt ngàn dặm trùng dương tới Thiên Tinh này giúp ngươi, ngươi cần phải minh bạch!"

Lăng Thiên ha ha cười lớn: "Cái này đương nhiên; nếu ta binh bại bỏ thành, hiệp nghị này coi như chưa hề có; hơn nữa khi đó ta nhất định thân tử, còn nói cái gì là kinh lược Thiên Phong? Thủy gia các người đương nhiên có thể tiếp tục sinh tồn, như trước làm bá chủ Thiên Phong của các người."

Lòng Thủy Thiên Nhu chấn động, nghe thấy bốn chữ "Binh bại thân tử", Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy lòng mình sâu sắc đau xót, tức thì sắc mặt lại có phần trắng bệch.

"Điều kiện thứ ba..." Thủy Thiên Nhu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ta có thể bảo lưu điều kiện cuối cùng này hay không?"

Lăng Thiên nói: "Bảo lưu điều kiện?" Lăng Thiên có chút buồn bực, hắn đã dự liệu Thủy Thiên Nhu sẽ đưa ra điều kiện, hơn nữa cũng dự liệu trước nàng sẽ đưa ra điều kiện gì. Hai điều kiện đầu tiên Lăng Thiên sỡm đã nghĩ đến, nhưng không ngờ Thủy Thiên Nhu lại đưa ra ý kiến bảo lưu điều kiện cuối cùng. Hơn nữa, hai điều kiện Lăng Thiên vốn cho rằng là tối cần thiết để đàm phán, không ngờ đều không xuất hiện!

"Đúng vậy, hiện tại ta chưa nghĩ ra." Thủy Thiên Nhu nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ta nghĩ, cho khi ta nghĩ ra, sẽ nói với ngươi. Ta hi vọng, khi đó ngươi không nên cự tuyệt ta!"

Lăng Thiên chậm rãi bước đi hai bước, xoay người lại, nói: "Được. Bất qua khi đưa ra điều kiện kia, ta hi vọng nàng suy nghĩ cẩn thận, những điều kiện không nên đưa ra và không thực tế, tốt nhất không nên đưa ra." Lăng Thiên nhe răng cười: "Bởi vì đưa ra ta cũng không chắc sẽ tiếp thu."

Thủy Thiên Nhu không khỏi liếc mắt khinh thường. Lời này của Lăng Thiên có phần rất xấu. Thủy Thiên Nhu cố nhiên lưu lại để sau này đến tình cảnh nào đó sẽ dùng tới, mà Lăng Thiên cũng đồng dạng để lại quyền lợi cự tuyệt. Trên một điểm này, hai người không ngờ đối chọi gay gắt, một đả một thủ. Bất quá, mục đích của Lăng Thiên, cuối cùng cũng đã đạt được bước đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.