Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 77: Q.7 - Chương 77: Bình định Đông Nam




“Uhm, ta biết rồi!”. Lăng Thiên gật gật đầu, trên mặt không chút biểu lộ tình cảm, cũng không nhìn ra được là hắn hài lòng hay là thất vọng.

Tiêu Phong Hàn và Tiêu Phong Dương cùng những nhân vật chủ chốt của Tiêu Gia ngồi ở bên cạnh, ai nấy đều vẻ mặt tiều tụy, Lăng Thiên đương nhiên là không có ý kiến gì về thương vong của Tiêu Gia, do đôi bên căn bản không có giao tình quá đậm sâu gì, nếu như bản thân hắn thể hiện ra sự bị thương thì khó tránh có chút giả dối. Nhưng nếu như thể hiện ra sự vui mừng chiến thắng, thì trong mắt người của Tiêu Gia lại là quá cay nghiệt.

“Trận chiến ở Tiêu Dương Viện, đệ tử Thiên Thượng Thiên 330 người, không kẻ nào chạy thoát, giết chết 216 người, bắt sống 114 người. Người của Tiêu Gia chết trận 87 người, Lăng Nhị Thất, Lăng Nhị Cửu bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”. Lăng Thần nói.

Từ chiến quả của hai người có thể nhìn ra, Lăng Thần so sánh với Lê Tuyết mà nói thì vẫn là thiếu mấy phần hiểm độc. Lê Tuyết gần như là giết sạch bách, còn Lăng Thần thì vẫn giữ lại hơn 100 người làm tù binh.

“Người chết thì an táng, người bị thương thì cứu chữa”. Lăng Thiên vừa gật đầu vừa từ tốn nói.

“Những tử sĩ của Thiên Thượng Thiên có 1537 người, xác nhận toàn bộ đã chết, không kẻ nào chạy thoát! Vệ đội thần phong của Tiêu Gia tham chiến 5 nghìn người, tử chiến hơn 3700 người, trọng thương 600 người! Không có thương nhẹ! Lăng Tam Nhị, Lăng Nhị Ngũ, Lăng Tam Cửu trọng thương! Lăng Tam Bát mất một cánh tay, Lăng Tam Tứ bị phế mất chân trái”. Lăng Trì sắc mặt bi thương : “Nếu như không có Thần tỉ và Tuyết phu nhân kịp thời đến cứu viện, e rằng thương vong sẽ càng nặng nề! Lăng Trì quả thật đã phụ lòng mong đợi của công tử, làm cho các huynh đệ thương vong thảm trọng, xin công tử trách phạt!”.

Tiêu Phong Hàn và Tiêu Phong Dương mặt đều biến sắc! Vệ đội thần phong là đội ngũ tinh nhuệ nhất trực thuộc Tiêu Gia! Hôm qua để có thể chắc chắn thế cục, Tiêu Phong Hàn đã trực tiếp ra lệnh cho toàn bộ 5000 người này cùng tham gia hành động! Không ngờ chỉ một trận chiến này, đã làm cho cả đội quân về cơ bản bị tiêu diệt sạch!

Hai huynh đệ ngẩng đầu nhìn trời than ngắn thở dài, hồi lâu không nói gì! Tiêu Gia từ nay về sau sẽ không còn chút chiến lực nào!

“1500 tử sĩ! Mà có thể giết được 3700 vệ đội thần phong có 10 đại sát thủ lãnh đạo, 600 người thương nặng, mà không có đến một người thương nhẹ! Trong 10 huynh đệ Lăng Gia lại có đến 3 người thương nặng, 2 người thành tàn phế!”. Lăng Thiên bất giác cảm thấy kinh động trong lòng!

Từ khi 50 huynh đệ thành tài đến nay, trước giờ chưa bao giờ xuất hiện thương vong, bất luận là hành thích đại tướng trong thiên quân vạn mã hay là thám thính quân tình trong hoàng cung, đều là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi! Kể cả là khi họ mỗi người uy bá một phương, cũng là không bao giờ gặp phải trắc trở gì! Trước giờ chưa từng có chút thương tổn nào, cũng chưa từng xuất hiện tàn phế, vậy mà hôm nay….

Tất cả mọi người, bao gồm cả Lăng Thiên, đều rất tự tin cho rằng, 50 vị huynh đệ này cùng liên thủ, cộng với 6 người của Đệ Nhất Lâu, nguồn sức mạnh này đủ để quét ngang thiên hạ! Những thế lực có thể chống đỡ lại có thể nói là vô cùng ít, thậm chí là không có!

Nhưng lúc này đây hiện thực tàn khốc đang nói với Lăng Thiên rằng, nguồn sức mạnh này của hắn quả thật rất mạnh, nhưng không phải là tuyệt đối không thể chiến thắng! Lăng Trì dẫn đầu 10 vị huynh đệ, dẫn đầu 5000 vệ sĩ thần phong vây đánh các tử sĩ của Thiên Thượng Thiên, đối phó với vẻn vẹn chỉ 1500 người, không ngờ lại phải trả giá bằng tính mạng của 3700 vệ sĩ thần phong, đây là cái giá của sự thương vong gấp hơn 2 lần so với địch, đó là còn chưa tính đến 3 huynh đệ Lăng Gia bị thương nặng, hai người tàn phế, Lăng Trì cũng bị thương nặng! Nếu như không phải là Lăng Thần và Lê Tuyết đến chi viện kịp thời, thì Lăng Thiên gần như có thể chắc chắn sẽ nhận được tin dữ của huynh đệ hắn! Mà còn tuyệt đối không chỉ là một tin!

Tử sĩ của Thiên Thượng Thiên đã tinh nhuệ đến mức độ nào rồi đây! Tinh nhuệ như thế này, thậm chí là đã ở trên cả thiết huyết vệ của Lăng Thiên! Đúng là tinh nhuệ đến mức đáng sợ, một lực lượng đáng sợ!

Nếu như nhân số hai bên tương đương, thì bên mình không biết sẽ phải trả một cái giá như thế nào đây?!

Kể cả dựa vào sự trầm tĩnh của Lăng Thiên, cũng không kìm được có chút nể sợ trong lòng, thở dài một hơi, nói: “Cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng! Phương pháp huấn luyện các tử sĩ của Thiên Thượng Thiên đã điều tra ra chưa?”.

Lăng Trì cung kính nói: “Sớm biết công tử sẽ hỏi chuyện này, Lăng Trì đã xắp xếp thỏa đáng cả, tất cả các giáo trình huấn luyện của chúng đều đã ở trong tay của thuộc hạ, không những thế trong đó còn bao hàm kinh nghiệm của hàng nghìn người thất bại”.

Lăng Thiên gật gật đầu, quan tâm hỏi: “Lăng Tam Bát và Lăng Tam Tứ hai người họ thế nào rồi? Có thể chịu đựng được không?”.

“Công tử yên tâm, họ đều không sao cả, Lăng Điện, Lăng Vân trên người có mang theo hồi thiên tái tạo đan mà Tống Quân Thiên Lí tiền bối tặng, giữ được chân khí đan nguyên của họ, tính mạng đã không còn nguy hiểm”. Lăng Trì ra sức chớp chớp mắt, nước mắt sắp sửa trào ra lại được nén vào trong: “Trận chiến lần này vô cùng thảm liệt, đến cuối cùng những tử sĩ của Thiên Thượng Thiên gần như là lấy 1 chọi 10, chiến lực cực cao, còn hung hãn không sợ chết! Có thể giữ được mạng sống, đã là vô cùng may mắn”.

Ngừng một lúc, Lăng Trì tiếp tục nói: “Thương tích của các huynh đệ, đại đa số đều là được gây nên trong trận chiến tuyệt sát lấy mạng đổi mạng của quân địch, chiến kĩ “ngọc toái” của các tử sĩ Thiên Thượng Thiên còn tàn khốc hơn rất nhiều so với “thiết huyết” của Lăng Gia chúng ta, cũng có hiệu quả hơn nhiều”.

“Ừm, ta biết rồi”. Lăng Thiên gật gật đầu: “Lát nữa ta đến thăm bọn họ”.

Cũng chính lúc này, Lăng Kiếm sắc mặt trắng nhợt bước đến, nói: “Công tử, tổng đà của Thiên Thượng Thiên, không kẻ nào sống sót! Bao gồm cả Mộng Phiên Vân trong đó, toàn bộ đã chết, không có ngoại lệ!”.

Nếu như nói trước đó tiến hành kiểm kê thương vong là hiện tượng bình thường, thì câu nói này của Lăng Kiếm chính là định hải thần châm!.

Nghe xong câu nói này, Tiêu Phong Hàn và Tiêu Phong Dương cùng tất cả những người của Tiêu Gia có mặt đều lập tức mừng ra mặt! Từ lâu đến nay, lưỡi kiếm tử thần treo trên đầu người của Tiêu Gia, cuối cùng thì cũng đã được giải trừ!

Khi hai nhà hợp tác, tất nhiên là cũng có một chút hòa hợp, nhưng đệ tử của Thiên Thượng Thiên trước giờ ngông cuồng ngạo mạn, làm cho người của Tiêu Gia vô cùng khó chịu, trên địa bàn của nhà mình mà Thiên Thượng Thiên lại có thể hống hách như vậy, người của Tiêu Gia từ lâu đã là dám giận nhưng không dám nói! Hơn nữa, tranh đoạt thiên hạ, cần có một bộ phận thực lực của Thiên Thượng Thiên giúp đỡ thì mới có thể có hi vọng.

Trong lòng Tiêu Phong Hàn và Tiêu Phong Dương từ nhiều năm trước đã bắt đầu tính toán với nhau, sau khi thống nhất thiên hạ thì sẽ đối phó với người của Thiên Thượng Thiên như thế nào! Bất luận ra sao, người của Tiêu Gia va Thiên Thượng Thiên cuối cùng sẽ phải cắt đứt quan hệ! Đến nay kết quả này chẳng qua là xảy ra sớm hơn vài năm mà thôi.

Hiện nay nghe thấy không chỉ cả Thiên Thượng Thiên bị tiêu diệt, môn nhân cũng xác nhận không kẻ nào chạy thoát; đến kẻ trước giờ được tôn sùng là lão thần tiên như Mộng Phiên Vân cũng đã tang mệnh dưới lưỡi kiếm của Lăng Kiếm, đồng nghĩa với việc sau này sẽ không còn hậu hoạn gì. Những người chịu sự đè nén áp bức nhiều năm của Tiêu Gia sao có thể không mừng ra mặt được?

So sánh với thông tin về cái chết của Mộng Phiên Vân, sự hụt hẫng và đau thương về những thương vong trước đó, lập tức bị niềm vui khôn siết này thay thế! Tiêu Phong Hàn và Tiêu Phong Dương thậm chí còn cảm thấy, có thể giành được chiến quả như này, sự hi sinh trước đó là hoàn toàn xứng đáng, thậm chí hi sinh thêm một chút nữa, cũng là vẫn rất đáng!

“Ừm, vết thương của ngươi, thế nào rồi? Có trở ngại gì không?!”. Lăng Thiên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lăng Kiếm, bất giác cảm thấy lo lắng.

“Vết thương không sao cả, nếu như không có áo giáp của công tử ban tặng, e rằng lần này thuộc hạ đã lành ít dữ nhiều rồi”. Lăng Kiếm cười khổ một tiếng, có chút ấp a ấp úng, ghé sát vào tai Lăng Thiên, nói: “Công tử, nha đầu đó tức cả đêm qua”. Nói rồi lén la lén lút nhìn xung quanh, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, mặt mày méo xệch, nói: “Công tử người xem, trên người thuộc hạ đều thế này cả, nha đầu đó quá độc ác!”.

Trên cánh tay Lăng Kiếm, toàn là những vết tím bầm!

Lăng Thiên bỗng im bặt, bộ dạng này của Lăng Kiếm đã lâu chưa nhìn thấy, lần trước là hắn bị Lê Tuyết chơi cho một vố! Có điều cũng là do hắn tự chuốc lấy, hắn hoàn toàn không ngĩ đến vấn đề thể diện của cô nương nhà người ta gì cả, người ta không phát nộ mới là lạ. Lăng Thiên phì một cái cười thành tiếng.

Tiêu U Hàn có chút lề mề bước tới, dường như rất ngượng ngịu, ánh mắt nhìn Lăng Kiếm cũng có chút ngại ngại. Lăng Thiên vừa quay đầu lại nhìn nàng, Tiêu U Hàn đã đỏ hết mặt cúi đầu xuống, sau đó lập tức ngầng đầu lên, trợn mắt lườm Lăng Thiên một cái. Trên hai mảnh đất của Lăng Gia và Tiêu Gia này, kẻ có gan trợn mắt nhìn Lăng Thiên kiểu này, có lẽ cũng chỉ có vị đại tiểu thư này thôi, lá gan này có lẽ là trước đó chưa từng có, sau này lại càng không!

Lăng Thiên cười haha, nhìn nàng một cách tinh quái, nói: “Tiêu cô nương sức khỏe tốt hơn chưa? Không có gì bất tiện chứ?”.

“Cám ơn sự quan tâm của thái tử gia, nhờ phúc của thái tử gia, đã khỏe hơn nhiều rồi”. Tiêu U Hàn hừm một tiếng, nói: “Thái tử gia đúng là tính toán vô cùng chuẩn xác, chỉ là tính toán như vậy với một cô gái, khó tránh có chút thiếu quang minh nhỉ”.

Lăng Thiên cười lớn, nói: “Cô nương tuyệt đối không nên khách khí, chẳng nhẽ đó không phải là tâm nguyện của cô nương? Ta chỉ là thay cô nương giải mộng mà thôi, cô nương không nhất thiết phải cảm kích quá, mọi người đều biết ta trước giờ ban ơn không chờ người khác báo đáp. Đúng rồi, chuyện lần này Tống Quân Thiên Lí tiền bối cũng bỏ ra không ít công sức, nếu như cô nương thật sự muốn cảm tạ, thì có thể đi cảm tạ ông ấy! Cái gì mà âm dương giao thái gì đó, đều là ông ấy nhắc nhở đấy!”.

Tiêu U Hàn nghe thế càng tức, đạp chân xuống đất, cong môi lên, liếc thấy Lăng Kiếm đang cười một cách ngờ ngệch, không kìm được giận mới mắng: “Đều tại huynh!”.

Lăng Thần và Lê Tuyết không hiểu gì cả, tại sao sau có một đêm, Lăng Thiên và Tiêu U Hàn lại đối chọi với nhau như thế này? Trong lời nói còn có chút gì đó như đấm vào mồm nhau, hoàn toàn không giống với tính tình lạnh lùng thường ngày của Tiêu U Hàn, còn có âm dương giao thái gì đó, cái nào với cái nào chứ!

Hai nàng đều cảm thấy hiếu kì, thế là kéo Tiêu U Hàn sang một bên cẩn thận vặn hỏi .

Tiêu U Hàn vốn dĩ không muốn nói, xét cho cùng thì chuyện này cứ cảm thấy ngài ngại, nhưng chuyện này Lăng Thiên lại biết, hai người này đều là người đầu ấp tay gối của Lăng Thiên, Lăng Thiên tính toán với mình như vậy, chắc chắn sẽ khoe với họ, nếu như mình không tự nói, họ cũng sẽ biết. Chi bằng bây giờ cứ thoải mái mà nói ra, nhân tiện còn có thể tố cáo Lăng Thiên, dại gì không nói?

Nghe Tiêu U Hàn vừa mặt đỏ như quả cà chua vừa thuật lại sự việc, Lê Tuyết và Lăng Thần đồng thời cười khúc khích, cảm thấy Lăng Thiên làm chuyện này đúng là quá ranh ma, còn cả lão Tống Quân Thiên Lí già rồi còn không biết xấu hổ đó nữa, còn gọi gì là cao nhân tiền bối nữa.

Trong lòng hai nàng đều cùng lúc mọc ra một suy nghĩ: Lăng Thiên rất biết cách đối phó với phụ nữ như vậy! Xem ra sau này phải quản chặt hắn mới được, nếu như không quản lí chặt, không biết chừng có một ngày trong hậu cung lại nhiều thêm mấy vị tỉ muội nữa. Hèm hèm, hai nàng đồng thời nháy mắt ra hiệu cho nhau, không cần nói lòng cũng hiểu.

Lăng Thiên không biết, chính là tác phẩm kịch bản lần này của hắn, đã triệt để cắt đứt cuộc sống tươi đẹp trêu ong ghẹo bướm của hắn, nếu như để hắn biết được thì chỉ sợ nụ cười đắc ý này của hắn sẽ lập tức tắt ngấm, thay vào đó là muốn khóc mà không có lệ.

“Tiêu Gia chủ, Thiên Thượng Thiên đã bị tiêu diệt, sau này Tiêu Gia dự định sẽ thế nào?”. Lăng Thiên cười, nhìn Tiêu Phong Hàn, chân thành nói: “Tổ phụ đại nhân ngày đêm mong nhớ Tiêu gia chủ, lần này đến viện trợ cũng là tổ phụ thái thượng hoàng đại nhân đích thân dặn dò. Mấy vị lão nhân gia tuổi cũng đã cao, chi bằng nhân đây tụ họp lại với nhau, hưởng cuộc sống thiên luân chi lạc, an độ vãn niên, chẳng phải là rất hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.