Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 85: Q.7 - Chương 85: Cơn bão tuyết tử thần!




Sự việc là như thế này.

Một trận bão tuyết lớn tràn đến sau năm mới, tân xuân có tuyết rơi vốn dĩ là hỉ sự, nhưng lượng tuyết rơi là quá lớn, quả thật là đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Quân doanh ngoài biên ải càng là lạnh thấu xương thấu tủy, thậm chí rất nhiều binh sĩ vì đó mà bị mắc chứng nứt da.

Mà trong thời khắc then chốt này, hơn 1 vạn 5000 binh mã tiên phong của đế quốc Thần Châu cũng vì cơn bão tuyết lớn này mà bị vây hãm ở vị trí ngoài quận Yên 300 dặm, đường quay về tất cả đều là đường núi, đã bị tuyết che phủ, căn bản là không có cách nào tiến hành dò đường, hành quân. Điều duy nhất có thể làm trong tình trạng này là án binh bất động.

Thế nhưng, ngay đến vấn đề án binh bất động cũng không có được sự giải quyết, họ có thể tạm thời án binh bất động, nhưng vật tư quân sự thì thế nào? Sinh hoạt ăn uống của 15000 người là một con số cực lớn, đến nay đường rút bị cắt đứt, con đường tiếp tế lương thảo, dược phẩm… cũng theo đó mà đứt đoạn. Trong khi đó đội quân tiên phong 15000 người này đều là hành quân gấp, còn do nhiệm vụ hành quân lần này quả thật không xa lắm, cho nên tất cả chỉ mang theo lương thực của 7 ngày!

Lúc đó tuyết rơi thì ai cũng không để ý, nhưng khi phát hiện ra tuyết rơi ngày càng lớn, cảm thấy không hay thì thời gian đã qua một ngày rưỡi, đợi đến khi phát giác ra đường rút đã bị tuyết phong tỏa chặt thì muốn làm gì cũng đều đã muộn.

1 vạn 5 ngìn người, lượng lương thực tiêu hao mỗi ngày ít nhất cũng đã là 5 ngìn kg, còn cả những thứ khác như nước sạch… Hơn nữa, đây là còn chưa bao gồm thuốc men cho những người bị bệnh, thời tiết lạnh như vậy, lương thực không cung ứng được, chỉ cần thể chất hơi yếu một chút là sẽ mắc bệnh ngay! Cũng may binh lính của đội quân này thể chất cũng không tồi, không có ai mắc bệnh cả!

Điều làm họ khó có thể chịu đựng được là, lúc tuyết còn rơi thì cũng không phải là đặc biệt lạnh lắm, nhưng khi tuyết ngừng rơi, cái lạnh thấu xương gần như muốn đóng băng tất cả, mà những người này lúc đi tuy ít nhiều cũng mang theo quần áo chống rét, nhưng hoàn toàn không đáp ứng đủ nhu cầu thực tế.

Chính cơn bão tuyết bất ngờ này, đã bức cả một vạn 5 nghìn người vào tuyệt lộ, một tuyệt lộ gần như là không có hi vọng thoát ra!

Mà thời gian để cho tuyết hoàn toàn tan chảy ít nhất cũng cần hơn 10 ngày, thậm chí là nhiều hơn. Nếu như đợi đến lúc đó, chỉ sợ 1 vạn 5 nghìn người này đã biến thành 1 vạn 5 nghìn bức băng điêu.

Hiện nay trước mắt họ chỉ có hai con đường có thể chọn, một là tiếp tục tiến về phía trước, cướp sạch nhà dân ven đường. Nhưng những thôn trang nhỏ ở ven biên giới này, mỗi một thôn trang nhiều lắm cũng chỉ trăm hộ dân, thôn trang như thế nào có thể đủ lương thực cung cấp cho một đại quân 1 vạn 5 nghìn người? Càng huống hồ còn phải nuôi cả bao nhiêu là con chiến mã?

Một con đường lựa chọn khác là tiếp tục tiến về phía trước, bất chấp tất cả xông đến quân địch ở đối diện, đánh bại hoặc giết sạch, cướp lấy vật tư của chúng để đảm bảo cho sự tồn tại sống sót của mình. Đương nhiên sự lựa chọn này là vô cùng nguy hiểm. Nhưng so sánh giữa hai con đường này, thì nó lại là một lựa chọn tương đối khả thi!

Đại tướng dẫn đầu của đội binh mã tiên phong này là tướng quân anh dũng Phùng Mặc, vị thủ lĩnh Thiết Huyết Vệ năm đó, mang theo 20 vị huynh đệ của mình dẫn theo đội quân tinh nhuệ này, khó khăn lắm mới có được sự phê chuẩn của Lăng Thiên, có được cơ hội một lần nữa bước lên chiến trường, nhưng lại không thể ngờ cảnh nghộ hiện nay đúng là làm cho Phùng Mặc gần như muốn phát điên!

Bất luận là xuất phát sớm một ngày hay muộn một ngày, thì có lẽ không đến nỗi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thảm hại vô cùng như thế này, thế nhưng mọi chuyện lại cứ vừa khéo như vậy! Chẳng nhẽ mình cùng các huynh đệ ra đi, chưa lập được công tích gì mà đã phải chết ở vùng núi hoang vu này chắc? Phùng Mặc không cam tâm, quả thực là hắn rất không cam tâm!

Nhưng kể cả là không cam tâm hắn cũng không dám kháng lệnh của Lăng Thiên, Lăng Thiên nói rất rõ ràng, tiết xuân ấm áp năm sau sẽ là lúc san bằng Ngọc Gia! Mà hiện nay tuyết bay đầy trời, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất để khai chiến, bất luận là địch hay ta đều như vậy. Cho nên Phùng Mặc cứ do dự có nên triển khai hành động hay không.

Có điều, trong đội quân này còn có hai nhân vật cực kì to gan lớn mật, là Lăng Phong và Lăng Vân. Hai người này sau lễ thành thân của Lăng Kiếm liền được Lăng Thiên phong cho tước vị. Sự tẻ nhạt của hai năm này, tuy họ thường xuyên giúp đỡ Lăng Kiếm xử lí những việc lặt vặt, đào tạo một số người khác. So sánh với những ngày tháng của cuộc sống chém giết trước đây đúng là kém hơn rất nhiều, ít nhất thì họ cho rằng là như vậy. Lần này xuất quân, cũng đại khái là do nguyên cớ cảm thấy vô vị với hai năm ở Thừa Thiên này, thấy Phùng Mặc xuất binh, liền cầu sống xin chết mà đi theo.

Còn Lăng Thiên và Lăng Kiếm thì nghĩ, có vị đại tướng tài ba như Phùng Mặc thống lĩnh binh lính, lại có hai sát thủ tuyệt đỉnh như Lăng Phong, Lăng Vân phò tá, chắc chắn là sẽ càng tăng thêm sức mạnh, vạn vô nhất thất. Đội quân như thế này, chỉ cần không phải là bị đại quân nhiều gấp mấy lần bao vây bốn phía, thì tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý liệu. Hơn nữa, Lăng Phong và Lăng Vân thời gian này đúng là nén chịu lâu quá rồi, cũng nên ra ngoài bay lượn, thậm chí hai người còn đang thương lượng, để cho 50 tên sát thủ hung thần này lần lượt ra ngoài thư giãn, xem như là đi nghỉ mát.

Thế là liền bắt đầu từ Lăng Phong và Lăng Vân, đương nhiên trước lúc họ đi có không ít ánh mắt ghen tị đều đỏ ngàu lên. Nếu không phải là Lăng Kiếm quát tháo chửi bới những người khác thì chỉ sợ những người muốn đi theo sẽ càng nhiều.

Thế nhưng, ai cũng không thể ngờ được rằng, vừa đi ra đã gặp phải tình trạng như thế này!

Nhưng Lăng Phong, Lăng Vân hoàn toàn không hề cảm thấy lo lắng gì, mà ngược lại còn cảm thấy mấy phần hưng phấn, ra sức xúi giục Phùng Mặc xuất quân đánh đột kích, một là có thể làm giảm sức mạnh của kẻ địch, hai là cũng có thể giữ được mạng cho các huynh đệ của mình.

Đối diện với sự do dự của Phùng Mặc, lí do của Lăng Phong là vô cùng hùng hồn và có lí lẽ: Môi trường khắc nghiệt chỉ mang tính chất tương đối, còn thời tiết khắc nghiệt như này, công tử nếu đã nhận định là không có lợi cho việc tác chiến, vậy thì Ngọc Mãn Lâu cũng không phải là kẻ ngốc, chắc chắn hắn cũng sẽ không xuất binh trong thời tiết như thế này! Cho nên, chúng ta nhân cơ hội trời cho này làm thịt mấy vạn người của hắn, cướp chút lương thực, rồi chơi bài phá hoại gì đó, sau đó chuồn luôn. Kể cả là Ngọc Mãn Lâu có biết, thì trong thời khắc then chốt này cũng chỉ biết chịu thiệt thòi trong lặng câm mà thôi.

Kể cả Ngọc Mãn Lâu thật sự muốn báo thù gì đó, thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm xuất binh trong tình trạng thời tiết như thế này, nhất định hắn sẽ đợi đến lúc tiết trời ấm áp năm sau, tuyệt đối sẽ không ra ngoài uống sương ăn tuyết, chúng ta hiện nay đã là con thuyền sắp chìm không còn sự lựa chọn nào khác, còn hắn thì hoàn toàn không như vậy; mà nếu như đợi đến đầu xuân nắng ấm, đợt tổng công kích của đế quốc Thần Châu chúng ta cũng đã bắt đầu rồi, kể cả Ngọc Mãn Lâu không đến thì chúng ta vẫn còn phải đi tìm hắn cơ mà, sợ cái gì chứ?

Cho nên, bất luận thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chiến lược tổng thể, lùi 1 vạn bước mà nói, xông về trước thì chúng ta còn có đường sống, nếu không chẳng nhẽ tất cả phải ngồi đợi cái chết sao?

Phùng Mặc lại bắt đầu do dự, sau đó hắn trầm tư, sau đó là bước đến bước lui, thận trọng suy nghĩ, cuối cùng cũng nói ra được một câu: “Nói đúng lắm, hay, đúng là diệu kế! Cứ làm như vậy đi!”. Nói xong vuốt bộ râu mọc đầy mặt, cười híp mắt, nói: “Rất hợp ý ta!”. Điều này làm cho Lăng Phong và Lăng Vân vừa nãy tốn mất bao nhiêu nước bọt bỗng cảm thấy có chút gì đó như bị mắc lừa, lão tiểu tử này chắc không định xong việc là đẩy hai ta đi gánh trách nhiệm chứ?

Thế là Phùng Mặc lựa chọn ra 3 nghìn người có trạng thái sức khỏe tốt làm quân tiên phong, do chính hắn, Lăng Phong, Lăng Vân dẫn đầu, tập trung toàn bộ 20 cao thủ Thiết Huyết Vệ, lặng lẽ tiến vào lãnh địa của Ngọc Gia. Còn 1 vạn 2 nghìn người ở phía sau thì giữ một cự li nhất định với 3 nghìn người này, bám theo từ xa, nếu như đắc thủ thì có thể thuận thế lao lên chém giết, còn nếu như có gì ngoài dự liệu thì cũng có thể kịp thời cứu viện. Thế nhưng, không ai có thể nghĩ được rằng, kết quả sẽ là………

Phía bên kia, cũng là tuyết bay đầy trời, tràn ngập mặt đất, tất cả các binh sĩ trong quân doanh của Ngọc Gia đều chui trong lều bạt tạm thời, đốt lửa sưởi ấm.

Gặp phải thời tiết giá lạnh khắc nghiệt như thế này, bất luận là thống soái có kinh nghiệm phong phú như thế nào, cũng không thể dự đoán ra được trong môi trường như thế này sẽ có quân địch đến đánh trộm. Biên giới giữa hai nhà cách nhau mấy quả núi, đường núi trơn trượt, lại có tuyết bao phủ, chỉ cần trượt chân là sẽ chôn xác dưới thâm sơn cùng cốc, xuất binh lúc này cũng tức là đồng nghĩa với việc đi tìm cái chết, điều này từ lâu đã là điều cấm kị trong binh pháp.

Chưa nói gì đến binh thư, cứ lấy lí thường mà nói, trước giờ có chiến sự nào được diễn ra trong thời tiết đông giá? Điều này vốn dĩ đã trở thành một loại thói quen từ xưa đến nay!

Rồi có ai có thể nghĩ ra được, giờ này ngày này lại có một đội quân liều mạng, vội vã tiến đến từ Thừa Thiên, đội quân đi nghỉ mát trờ đèo vượt suối đến này lại đen đủi tiến vào trong núi trước lúc có bão tuyết? Mà ngọn núi này lại là ngọn núi nằm phía bên kia biên giới hai nước, sự trùng hợp quả thật là quá đáng sợ.

--------------------

Ở vào tuyến đầu phía biên giới của Ngọc Gia cũng không phải là những nhân vật tầm thường. Trong thời gian này lại chính là lúc thời tiết lạnh giá, không thích hợp cho chiến sự. Các con cháu của các trưởng lão cũng được xung quân một cách đầy đủ. Nhưng những cao thủ già hơn một bối đó tất nhiên càng không muốn để con cháu của mình thật sự tham gia vào chiến trường gươm thật đao thật, tàn sát đẫm máu, ngộ nhỡ có mất mát gì, thì thế nào là tốt? Lấy tiếng là một chuyện, nhưng ra trận mạo hiểm tự nhiên lại là một chuyện khác!

Mà thời tiết như hiện nay, chính là thời cơ trời cho để đánh bóng tên tuổi, chọn lấy thời khắc vẫn chưa có chiến sự, đưa con cháu đến nơi gian khổ nhất, cũng là nơi bình thường thì nguy hiểm nhất còn bây giờ là an toàn nhất. Một khi đợi đến lúc thời tiết ấm trở lại, lại lên ngựa quay trở về, quả thực có thể nói là vạn vô nhất thất.

Cứ như vậy, cũng coi như là hoàn thành được chuyến du lịch đánh bóng tên tuổi, thăng quan tiến chức cũng có cái cớ hoàn mĩ hơn: đóng thủ biên cương trong điều kiện gian khổ nhất, đến ăn tết cũng không quay về nhà! Sự trung thành tuyệt đối như vậy, kể cả là không có công lao thì cũng có khổ lao ya! Như vậy không những có thể bảo toàn được tính mạng, giữ được huyết mạch, mà còn có thể có được chút công lao không nhỏ, sau này kiểu gì cũng có được một chỗ trong vương quốc Ngọc Gia. Với kiểu tính toán như thần như vậy, thế là đám lão già của Ngọc Gia giơ cờ hiệu là bảo vệ quốc gia, thực chất là để cho một toán con cháu xung quân đi du lịch để lấy tiếng. Vị trí tiền tiêu nhất của ba vạn quân ngoài biên giới của Ngọc Gia lúc này gần như trở thành doanh trại tập trung của các con cháu hậu bối của Ngọc Gia, quá nhiều những công tử ăn chơi thác loạn của thành Minh Ngọc ngày thường đều cưỡi ngựa lên đường, mặc áo khoác gấm thay cho áo giáp, hùng dũng oai vệ tập trung ở nơi đây! Điều này làm cho vị tướng canh giữ biên cương là Ngọc Siêu Vĩ gần như là một đêm sầu não đến bạc trắng cả đầu! Về phương diện an toàn có lẽ là không phải lo lắng gì, thế nhưng…. Cái đám tiểu tổ tông này nếu như chỉ đơn thuần là đến làm lính, an phận giữ kỉ luật thì cũng chẳng sao cả, thế nhưng tên nào tên nấy thói quen ăn chơi không sửa, có tên thì mang theo theo tầm 10 con chó săn, có tên thì ngồi xe ngựa sang trọng đến, còn có tên thì trực tiếp đem tì thiếp ở trong nhà đến. Thời tiết giá lạnh thế này, nhưng trong quân doanh của Ngọc Gia lại là cảnh tượng sục sôi náo nhiệt vô cùng! Có tên thì tập trung binh lính để đánh bạc, có tên thì đang chơi đá gà, có tên thì cả ngày lẫn đêm cùng với người đẹp ở trong lều không biết là làm gì, chỉ thấy lúc nào cũng phát ra những tiếng rên rỉ… Còn có một số người không có việc gì làm, lại còn đi ra ngoài săn bắn. Trời lạnh tất nhiên là không lên núi để chịu khổ, thế là đến những thôn trang ở xung quanh để “đi săn”. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong mười mấy thôn trang xung quanh, không còn thấy tiếng chó sủa, tất cả đều đã chui vào trong bụng! Còn các loại gia cầm như gà, vịt, ngan ngỗng, cũng là khó thoát được độc thủ. Làm cho bách tính xung quanh phẫn uất vô cùng, cũng may là chưa có vụ nào bức ép người dân đến mất mạng. Cứ như vậy, Ngọc Siêu Vĩ mỗi ngày ít nhất nhận được mười mấy thông tin đến tố cáo của dân thôn. Điều này làm cho vị cao thủ thượng thừa này càng cảm thấy đau đầu. Phía sau đám tiểu tử này, có tên nào không phải là người có tư cách của Ngọc Gia, Ngọc Siêu Vĩ đều là không thể đụng vào được, sau mấy lần dạy dỗ người lại bị người dạy lại, hắn nộ hỏa xung thiên, dứt khoát để mặc kệ. Cũng may là chúng chỉ ở đây 3, 4 tháng, nếu như là lâu hơn, thì ta cũng không muốn quay về nữa, đập đầu mà chết còn hơn! Nếu không thì cũng bị chúng làm cho tức chết. Thấy tết đã qua, đám tiểu tổ tông này cũng sắp đến ngày cút về, trên mặt của Ngọc Siêu Vĩ cuối cùng cũng có chút nét vui vẻ. Quả thật là không đụng được vào chúng ya. Nhưng chính tại lúc đám tiểu tổ tông này sắp sửa cuốn gói về thành Minh Ngọc, thì ông trời lại cho một trận tuyết rơi trăm năm khó gặp một lần này! Ngọc Siêu Vĩ thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi cả quà, chỉ đợi đến lúc nói một tiếng cáo từ là nhanh chóng phát cho mỗi người một cái, nhanh nhanh cút đi cho khuất mắt lão tử. Nhìn những hạt tuyết bay đầy trời, Ngọc Siêu Vĩ dường như muốn khóc: lại phải mất ít nhất 10 ngày nữa mới thoát khỏi đám tiểu tổ tông này ya! Những ngày tháng này đúng là như địa ngục, có đám người này ở đây ta còn có thể luyện binh gì nữa? Đều bị cái lũ đó kéo đi đánh bạc uống rượu cả rồi. Ngọc Siêu Nhiên cảm thấy rất hoài nghi, nếu như để cái lũ thiếu gia này ở đây sống 1 năm nửa năm, chỉ sợ quân doanh này không cần đế quốc Thần Châu đến đánh, tự mình đã có thể sụp đổ rồi… Nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt truyền đến từ xung quanh, Ngọc Siêu Vĩ than dài một hơi sầu khổ, lao lên giường, kéo chăn trùm kín đầu. Đây, đây còn là một quân doanh sao? Chính khi đại soái Ngọc Siêu Vĩ cảm thấy uất ức cực độ, một sự bất ngờ khủng khiếp sắp làm cho sự uất ức của hắn kết thúc. Một cuộc đột kích bất ngờ lạ lùng nhất tự cổ chí kim, đang đến rất gần! Đại soái Ngọc Siêu Vĩ bỗng mơ hồ phát hiện ra, những tiếng huyên náo ở xung quanh đột nhiên ít hơn rất nhiều. Vốn dĩ bị những tiếng ầm ĩ inh ỏi ở bốn phương tám hướng bao vây, nhưng hiện nay những âm thanh ở phía Đông bỗng đột nhiên ít đi rất nhiều, dường như là trong khoảnh khắc biến thành im lặng, vốn dĩ cũng không được xem là gì, nhưng ở những phương hướng khác vẫn đang rất huyên náo, bản năng trong lòng của cao thủ thượng thừa như Ngọc Siêu Vĩ liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hướng phía đông có hai đứa cháu của đại trưởng lão Ngọc Gia dẫn đầu, đám tiểu tử này chính là bọn vô pháp vô thiên nhất, trước giờ đều không xem quân lệnh của mình ra gì, tại sao đêm nay lại tắt lửa đi ngủ trước giờ vậy? Nếu nói là lãng tử quay đầu, thì khó tránh quá không hiện thực? Hay là chúng chơi đủ rồi? Kể cả là chơi đủ rồi thì động tĩnh này mất đi cũng là quá gọn gàng một chút! Ngểnh tai lên nghe ngóng một lúc, phát hiện những âm thanh ở phía nam cũng biến mất, một khắc trước vẫn còn đang cười nói ầm trời, rồi đột nhiên im bặt! Những âm thanh ở phía Bắc và phía Tây vẫn không ngừng truyền đến, trong đó còn kèm theo những tiếng hét hưng phấn, nhưng phía đông và nam thì cứ như là biến thành vùng tử địa, sự khác biệt này đúng là quá lớn! Ngọc Siêu Vĩ bỗng rùng mình, toàn thân lạnh toát, một cảm giác nguy cơ xuất hiện từ nơi thâm sâu nhất trong lòng. Tiếp đó hắn vận hết nội lực, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nhưng vẫn không nghe thấy gì cả, chỉ có những tiếng gió rít vô cùng vô tận, phía xa có âm thanh gì đó rất nặng nề, nhưng nhỏ quá không thể biết là âm thanh gì. “Người đâu!”. Ngọc Siêu Vĩ toàn thân toát mồ hôi, hét lớn một tiếng, nhưng không hề có ai trả lời. Cảm giác bất an trong lòng của Ngọc Siêu Vĩ càng ngày càng nồng, binh lính của mình đi đâu hết rồi. Hắn bước vội ra cửa, cầm lấy một cái ghế ném vù ra ngoài, tiếp đó thanh trường kiếm rút ra khỏi bao, roẹt một tiếng chém rách mặt khác của lều, chui ra ngoài. Trời bão tuyết vẫn mịt mù, mặt đất một màu trắng toát. Gần như là không hề có chút gì khác lạ cả, cái ghế mình vừa ném ra năm trơ trọi trên mặt đất phủ đầy tuyết. 4 tầng lính canh gác mình sắp xếp ở xung quanh lều đại soái đã không thấy tung tích đâu! 32 thị vệ cận thân của mình, lúc nào cũng đi bên cạnh mình, kể cả là trời giá lạnh căm căm như này cũng chưa từng vắng mặt, nhưng hiện nay sao không thấy một người nào. Ngọc Siêu Nhiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác rùng rợn, đó chính là cảm giác rợn người khi đứng trước cái chết. Trong quân doanh hai mặt Đông và Nam, hoàn toàn không một chút tiếng động, tĩnh lặng vô cùng, dường như còn có chút mùi máu tanh đang lan tỏa đến, Ngọc Siêu Nhiên quyết định, triển khai thân pháp, nhanh chóng chạy về phía Tây. Là một thống soái một đội quân, thi triển khinh công lao như điên như dại trong chính quân doanh của mình, đúng là mới gặp lần đầu. Chính tại lúc Ngọc Siêu Nhiên vừa triển khai thân pháp, mặt đất đầy tuyết trước mặt hắn bỗng nhiên động đậy, một lớp tuyết dầy đột nhiên bị bẩy lên, lao thẳng đến mặt hắn, tiếp đó hai bóng người toàn thân trắng toát bay vọt ra, hai thanh trường kiếm một trái một phải đâm đến với tốc độ tuyệt luân sấm chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.