\"Công tử không sao cả!\" Khi Lăng Kiếm dùng biểu tình trầm lạnh nhìn phong mật hàm này, chỉ đọc lạc khoản, thậm chí không chú ý tới nội dung, sau đó thốt lên có chút thất thố, trên mặt là vẻ vui mừng như điên! So với nội dung của bức mật hàm này, Lăng Kiếm kỳ thực quan tâm tới một chuyện hơn, đó là sự an nguy của Lăng Thiên.
Cho tới nay, từ lúc Lăng Thiên bắt đầu bị Giang Sơn Lệnh Chủ truy sát, không có nửa điểm tin tức liên quan tới Lăng Thiên được truyền về. Tuy nói là không có tin tức chính là một tin tức tốt, nhưng Lăng Kiếm vẫn không sao yên tâm được. Khác hẳn với vẻ lãnh tĩnh hàng ngày, thay vào đó là lo lắng, tự trách, hận không thể lấy thân ra để thay thế. Mấy ngày này dài như cả năm, tính khí của hắn cũng càng lúc càng biến thành thô bạo, ngay cả mấy huynh đệ cùng thuộc Đệ Nhất Lâu của hắn, ai ai ở trước mặt hắn cũng câm như hến. Lúc này cuối cùng cũng nhận được bức thư do Lăng Thiên tự tay viết, chứng thực được tin tức rằng Lăng Thiên hiện tại vẫn bình yên khỏe mạnh, Lăng Kiếm chỉ cảm thấy trong lòng đầy kích động, cơ hồ như muốn rơi lệ.
Lúc này nghe thấy giọng nói vui mừng như phát điên của hắn, ai ai cũng giật nảy mình; Tiếp theo nghe thấy năm chữ mà hắn thốt lên, lại nhìn bức mật hàm mà hắn đang vung vẩy trong tay, bộ dạng đầy vẻ kích động, ai ai cũng mừng rỡ, vẻ mặt phấn chấn.
\"Diệt hoàng gia Bắc Ngụy, làm loạn trận doanh Ngọc gia, phá rối cục thế thiên hạ! Đây chính là chỉ lệnh mới nhất của công tử.\" Lăng Kiếm nắm chặt bức mật hàm trong tay, đi đi lại lại, nhíu mày suy nghĩ. Diệt hoàng gia Bắc Ngụy chính là việc phải làm rồi, nhưng \"làm loạn\" trận doanh của Ngọc gia chính là một nhiệm vị rất hư vô mờ mịt, cũng là một nhiệm vụ rất khó hoàn thành. Chỉ lệnh của Lăng Thiên bên trên không có nói rõ là nên dùng phương pháp nào, cũng chính là muốn nói, chuyện này là do Lăng Kiếm tự mình quyết định!
Mà làm được hai chuyện này rồi, trên cơ bản tất sẽ làm loạn bố cục thiên hạ. Khiến cả Thiên Tinh đại lục biến thành một vũng nước đục.
Nhưng, làm thế nào mới có ý nghĩa chân chính là làm loạn trận doanh của Ngọc gia đây? Lăng Kiếm khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, mỗi một hạng mục mà công tử giao cho mình, đều là một khảo nghiệm dành cho mình, mà theo mỗi một khảo nghiệm, võ công, trí kế, kinh lịch nhân sinh của mình cũng từng bước trưởng thành hơn. Từ sau khi tiếp quản Đệ Nhất Lâu, loại tình huống này mới ít đi đần.
Hiện tại chỉ lệnh này của Lăng Thiên có thể nói là một mệnh lệnh không đầu không đuôi, lập tức khơi dậy ký ức khắc cốt ghi tâm mà Lăng Kiếm vĩnh vĩnh khó quen. Lăng Kiếm nhạy cảm cảm thấy rằng, chỉ sợ đây lại là một khảo nghiệm mới của công tử đối với mình.
Trong nhất thời, Lăng Kiếm trong lòng lập tức sục sôi đấu chí. Từ trước cho tới nay, Lăng Kiếm thủy chung vẫn tin rằng, chỉ cần là khảo nghiệm của công tử đối với mình, vậy thì công tử đã cho rằng mình nhất định có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, cũng là nhiệm vụ mà mình có thể hoàn thành!
Nếu công tử đã có lòng tin với mình như vậy, mình sao có thể khiến cho công tử thất vọng? Lăng Kiếm càng nắm càng chặt bức mật hàm trong tay, cổ tay nổi lên những đường gân xanh, trong mắt, sát khí càng lúc càng đậm.
Trên mặt bàn đặt một tờ giấy trắng, bên trên vẽ sơ đồ bố phòng và hoán phòng của hoàng cung Bắc Ngụy, được đánh dấu rất rõ ràng.
Lăng Kiếm đưa tay cầm sơ đồ lên, lẩm bẩm: \"Hoàng cung Bắc Ngụy. Hoàng Hậu chết sớm, Hoàng Đế lắm bệnh. Tần phi có sáu người. Bốn con trai. Chín con gái. Thái giám có ba trăm ba mươi ba người. Cung nữ có bốn trăm sáu mươi tám người.\"
Cổ tay của hắn hơi run lên, tờ giấy trắng bay trên ngọn đèn dầu rồi đột nhiên bốc cháy. Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt của Lăng Kiếm biến thành tàn khốc và ngoan độc vô cùng.Trong ánh mắt, tràn ngập vẻ giết chóc điên cuồng.
Người phụ trách tình báo ở Bắc Ngụy luôn đứng bên cạnh hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, một cỗ khí lạnh từ bàn chân xộc thẳng lên não.
Buổi đêm. Bảy bóng người giống như quỷ mị lặng lẽ tiếp cận hoàng cung Bắc Ngụy. Người dẫn đầu phất tay một cái, bảy người tách ra, phân thành bảy hướng, cắt hương sợi, đốt cháy rồi ném vào trong mỗi mỗi xó xỉnh xung quanh hoàng cung. Sau nửa tiếng, bảy bóng ảnh vô thanh vô tức nhảy qua tường mà vào.
Trong bóng tối lập tức truyền ra những tiếng động \"bịch bịch\" rất khẽ, giống như là một người nhẹ nhàng phẩy bụi trên người mình vậy...
Từng cỗ huyết khí bốc lên cao...
Trong tẩm cung của Thái Tử Ngụy Thừa Bình, một cung nữ dựa vào hành lang, tựa hồ như nghe thấy gì đó, nhíu mày lẩm bẩm: \"Tiếng gì vậy nhỉ, sao kỳ quái thế.\" Ả vừa thò đầu ra, đột nhiên cả người co rút lại, cái miệng nhỏ đã bị một bàn tay to lớn bịt lấy, không khỏi hoa dung thất sắc. Một giọng nói lạnh như băng nhẹ nhàng hỏi: \"Ngụy Thừa Bình ở đâu?\"
Giọng nói nhu hòa như băng lạnh đó tựa hồ như mang theo một loại ma lực thần kỳ, khiến người ta bất tri bất giác liền phục tùng heo ý của hắn, không hề có nửa điểm ý định làm trái, cung nữ đó hồn lìa khỏi xác đưa tay chỉ ra sau, dùng một giọng nói run rẩy trả lời: \"....Thái... Tử điện hạ... ở... bên đó...\"
\"Cám ơn, lên đường bình an.\" Trong ánh mắt kinh hoàng của cung nữ, bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng vặn một cái, một tiếng rắc vang lên, xương cổ của cung nữ gãy rời, đầu mềm oặt ngoẹo sang một bên, hô hấp đứt hoàn toàn, một mạng đi tong.
Một bóng đen giống như là u linh từ sau người cô ta hiện ra, thấp giọng lẩm bẩm: \"Rất xin lỗi, có điều, ngươi thực sự không nên làm việc ở hoàng cung Bắc Ngụy, đây là chỗ sai lầm nhất của ngươi! Có lẽ ngươi không có sự lựa chọn, nhưng ta cũng vậy, cũng không có sự lựa chọn đối với việc giết ngươi!\" Chậm rãi đặt thi thể của cung nữ lên mặt đất, bóng đen không dừng lại một chút nào, bóng ảnh lóe lên rồi vụt tắt. Trên đường, mấy chúc cung nữ thị vệ đều ngã xuống đất một cách vô thanh vô tức, ai ai cũng nằm trong vũng máu.
Tiếng chiêng trống kịch liệt vang lên không ngừng, lập tức bốn phương tám hướng đều trở nên nhốn nháo, vô số thanh âm kinh hoàng thất thố vang lên: \"Có thích khách! Có thích khách vào cung rồi! Người đâu mau lên...\"
\"Người đâu, người đâu, mau tới bảo vệ Hoàng Thượng, bảo hộ quý phi nương nương...\"
\"Á... đây là Ngụy thống lĩnh, Ngụy thống lĩnh cũng chết rồi, cứu mạng với...\"
\"... Khắp nơi đều có người chết... Thị vệ chết hết ở đâu rồi? Hộ giá đi!\"
Tiếp theo là một chuỗi những tiếng gào thét vang trời nối tiếp nhau, ở giữa thậm chí còn không có một sự gián đoạn nào, liên miên bất tuyệt, từ đó có thể thấy, tốc độ của kẻ sát nhân nhanh như thế nào, cũng độc ác vô tình bao nhiêu.
Cuối cùng cũng bị người ta phát hiện rồi, bảy người vốn cũng không nghĩ rằng mình có thể trong vô thanh vô tức giết chết tất cả mọi người trong hoàng cung Bắc Ngụy, dược lực của mê hương mà công tử đặc chế tuy bá đạo, nhưng cũng không thể làm cho tất cả mọi người đều ngã gục được. Lúc này bị phát hiện, bảy người ngược lại còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, càng thêm không chút cố kỵ, phóng tay mà giết chóc.
Chém gà giết chó, hà tất phải cẩn thận như vậy?
Huống chi, trận chiến này, chính là để lại một lần nữa tạo dựng thanh uy của Đệ Nhất Lâu!
Kết quả là, bảy sát thủ giết chóc một cách cao hứng bừng bừng, thống khoái lâm ly.
Bắc Ngụy từ sau thất bại lớn lao trong cuộc đại chiến lần trước, tất cả những cao thủ của Thủy gia tiềm phục trong hoàng cung Bắc Ngụy đều đã biến mất mất tăm mất dạng trong một đêm, thân phận của những người này vốn cực kỳ bí ẩn, đột nhiên biến mất tất nhiên là không biết tìm ở đâu. Nhưng do võ công xuất chúng, bản lĩnh xuất sắc của bọn họ, khi còn tại chức, đều đảm đương những chức vụ tương đối quan trọng, một khi biến mất, sẽ tạo một sự đả kích lớn thế nào đến mạng lưới phòng ngự của hoàng cung Bắc Ngụy thì không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên, hiện tại tòa hoàng cung rộng lớn này của Bắc Ngụy, đối với đám người Lăng Kiếm mà nói, căn bản chính là ra vào như chỗ không người! Hoàn toàn không có bất kỳ ai có nổi một chút năng lực để chống lại họ!
Biết được có \"rất nhiều\" thích khách thực lực cường đại đang đại khai sát giới ở trong cung. Bắc Ngụy thái tử Ngụy Thừa Bình cả người run rẩy nằm co trên giường ở cung Thái Tử, gầm lên như bị điên: \"Ra ngoài! Các ngươi mau bắt thích khách đi, ta chi cả đống vàng bạc để nuôi các ngươi, khi có chuyện thì không ngờ ai ai cũng co đầu rút cổ! Ta thà nuôi một đám chó còn hơn! Không cản được thích khách thì các ngươi đi chết đi!\"
Các thị vệ ở xung quanh xấu hổ cúi gằm đầu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, tiếng hô thảm của những người sắp chết ở bên ngoài không ngừng truyền vào, lòng ai cũng nặng như chì. Bọn họ cũng là người, đối với những vật khủng bố chưa biết đến cũng có một loại sợ hãi khó nói thành lời. Không ít người cúi đầu quét mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể tìm thấy một con đường sống.
Ngụy Thừa Bình cuối cũng không chịu nổi áp lức khủng bố này, đột nhiên bật dậy, cầm lấy roi ngựa mà bình thường yêu thích không nỡ rời tay, quất túi bụi vào những thị vệ đứng xung quanh mình, mắt đỏ rực há miệng chửi to, nước miếng bắn tứ tung: \"Thích khách giết vào đến nơi rồi, các ngươi vây quanh ta thì có tác dụng gì? Một đám phế vật! Bọn bất lực! Ra ngoài giết chết bọn chúng đi, giết chết bọn chúng đi a a a! Các ngươi đông như vậy, sợ gì chứ! Mau đi đi!\"
Trong tiếng thúc giục như phát điên của hắn, \"Ầm!\" một tiếng, cửa điện dày hơn một thước đột nhiên nổ tung, vụn gỗ bay đầy trời, một người che mặt mặc áo đen tay xách trường kiếm, chậm rãi bước vào, trên mũi kiếm, những giọt máu tí tách rơi xuống.
Chỉ một một người thôi, nhưng giống như là Diêu Quân nơi âm phủ, Minh Vương chốn địa ngục, hắn tạo cho tất cả mọi người một cảm giác giống như nhau, chỉ có một chữ - \"Chết!\"
Người áo đen này tiến vào, giống như một theo một cỗ gió lạnh âm u, trong đại điện, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người lạnh cóng, giống như là trời đông giá rét, như nhìn thấy một tử thần đang mỉm cười dữ tợn ở trước mặt mình.
Mấy thị vệ đứng ở cửa thấy người áo đen tiến vào, sau sự kinh ngạc lúc ban đầu, nhao nhao gào lên một tiếng, nhấc đao kiếm nghiến răng nghiến lợi lao lên, trong mắt người áo đen hàn quang lấp lánh, cánh tay rung lên. Lập tức trước mặt mọi người xuất hiện một đạo thiểm điện chói mắt, mắt của mọi người bị kiếm quang làm cho lòa đi, không ngờ còn chưa kịp nhìn thấy động tác của người áo đen, tất cả đều đã kết thúc! Người áo đen tay cầm trường kiếm, bảo trì tư thế vốn có, lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Bịch bịch bịch, mấy thị vệ đang lao lên vẫn bảo trì tư thế xông về phía trước, cả người không động đậy, đột nhiên lần lượt ngã xuống, khi vừa chạm đất, mỗi một thân thể không ngờ đã bị tứ phân ngũ liệt! Một kiếm giống như thiểm điện đó, không ngờ đã cắt đứt toàn bộ sinh cơ của bọn họ, chém thân hình họ thành bốn năm mảnh!
Người áo đen bịt mặt hạ chéo trường kiếm, chậm rãi bước vào, hơn trăm thị vệ nhìn lên mũi kiếm của hắn, thấy máu của đồng bạn đang tí tách rơi xuống, ai ai cũng hồn phi phách tán, lui ra sau, hơn một trăm người đối diện với một mình hắn, không ngờ lại không có ai dám quát hỏi chứ đừng nói đến ngăn cản.
Người áo đen bịt mặt giống như tử thần chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng quét qua mặt mọi người, giống như là đang nhìn những thân thể vô tri vô giác, sau cùng, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Thừa Bình, hơn ngừng lại một chút, trong mắt đột nhiên tóe lửa, chậm rãi hỏi: \"Ngụy Thừa Bình?\"