Đến lúc này Ngọc Băng Nhan quá vui mà khó. Thấy người trong lòng ở trước mắt mệt nhọc vô cùng, trong lòng nàng đau nhói. Lại là một bụng kiêu
ngạo, nhịn không được mà thả người vào trong lồng ngực Lăng Thiên, vững
vàng ôm lấy tấm thân như lõa thể của hắn. Ngay sau đó, hai hàng nước mắt chảy xuống trên mặt, rơi xuống bộ ngực trần của Lăng Thiên.
Lăng Thiên ôm chặt lấy thân thể mơn mởn ở trong lòng. Thầm mừng rỡ nói không nên lời. Băng Nhan, nàng rốt cục đã khỏi bệnh rồi.
Một lát sau, tinh thần Ngọc Băng Nhan mới từ trong kích động khôi phục lại. Liền cảm thấy không khí cực kỳ lạnh, không khỏi giật mình, tâm linh
thoáng run rẩy. Xoay người nhìn lại không khỏi sợ hãi kêu lên. Mục trừng khẩu ngốc nhìn không khí ở trong thạch thất. Lại nhìn hàn băng, cùng
với bốn băng trụ cực lớn ở bốn góc chợt đưa tay che miệng, ánh mắt tràn
ngập vẻ không thể tin nổi nói: “Thiên ca…Thiên ca…Những thứ này…Tất cả
đều là hàn độc trong cơ thể muội tạo thành sao? Thế này có phần hơi
quá”.
Lăng Thiên mỉm cười gật đầu. Hai tròng mắt xinh đẹp mở to
hết cỡ. Gần như muốn hôn mê bất tỉnh. Nàng thực sự không ngờ, hàn độc
trong cơ thể mình lại kinh khủng như vậy. Hơn nũa, nó còn ở trong cơ thể mình nhiều năm như thế.
Thấy ánh mắt của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên biết nàng giật mình không nhỏ, không khỏi bật cười.
Ngọc Băng Nhan quay sang, nhìn Lê Tuyết và Lăng Thần mệt mỏi rã rời thì
không khỏi hổ thẹn nói: “Thực sự là khổ cho hai vị tỷ tỷ rồi, vì muội mà mệt mỏi như vậy, muội muội thật sự không biết nên cảm tạ họ như thế nào đây.”
Lăng Thiên khẽ cười, nói: “Chúng ta là người một nhà, nói
cảm tạ với không cảm tạ cái gì? Thử đổi lại vị trí mà xem, nếu muội ở vị trí của một trong hai vị tỷ tỷ của muội ta tin rằng muội cũng vì nghĩa
quên thân, có phải không?”
Không chút đắn đo, Ngọc Băng Nhan gật đầu liên tục.
Trong lúc nói chuyện, lực chú ý của Lăng Thiên đặt hết trên người Lê Tuyết.
Hắn biết rõ triệt giải Huyền Âm Thần Mạch lần này cho đến hiện tại khi
gần đến phút cuối cùng Lăng Thần và Ngọc Băng Nhạn đều đã có thể xem như bình yên vô sự. Người duy nhất chưa triệt để an toàn cũng chỉ có Lê
Tuyết.
Lần này giúp Ngọc Băng Nhạn triệt giải Huyền Âm Thần Mạch
có thể nói Lê Tuyết có công lớn nhất. Là một nữ tử thân thể yếu ớt, có
thể kiên trì đến lúc này thật sự là một chuyện rất không dễ dàng.
Nhìn một chút Lăng Thiên nhướng mày phát hiện một hiện tượng quái dị. Cánh
tay trái của Lê Tuyết mình đã nhắc nhở nàng buông xuống nhưng cho đến
bây giờ vẫn cứ giữ nguyên tư thế ban đầu đặt ngang trước ngực. Thực sự
là chưa chút thay đổi. Lăng Thiên bình tĩnh quan sát một hồi mới đột
nhiên minh bạch là chuyện gì xảy ra, trong lòng nhất thời trào lên sự
kính phục sâu sắc.
Tay trái Lê Tuyết lại không giống như cánh tay của mình và Lăng Thần, đều đặt lên thần thể người khac. Tuy rằng mỏi
nhưng thủy chúng vẫn có một điểm tựa nên cũng không quá đáng kể. Nhưng
tay trái của Lê Tuyết lại đặt thẳng đứng giữa không trung. Nói cách khác nàng đã đặt tay giữa không trung ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Điều
này cần chí kiên định đến mức nào chứ?
Cho nên Lăng Thiên lập tức hiểu rằng. Tay trái của lê Tuyết không phải không muốn hạ xuống mà là
vì đã hoàn toàn lạnh cóng, đây vẫn còn nhờ bản thân nàng tu luyện Hàn
Băng Thần Công chí âm. Bằng không trong hoàn cảnh như thế này có khả
năng vĩnh viễn không hạ xuống được, cơ nhục trên cánh tay triệt để hoại
tử. Cho dù là như vậy, Lê Tuyết muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ cũng là phải điều dưỡng một thời gian.
Trong lòng Lăng Thiên dâng lên
một cỗ ấm áp. Nỗ lực vận khởi nội lực thuần dương còn lại không đáng kể
lên hai tay. Lại xoa xoa một hồi tăng nhiệt độ trong hai lòng bàn tay
lên rồi nhẹ nhàng đi đến nắm lấy cánh tay trái của Lê Tuyết. Ổn định,
tiếp đó khẽ sờ nắn. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, cũng cảm thấy bất ngờ.
Cánh tay nàng quả nhiên so với một khối băng còn lạnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng Lăng Thiên cũng quen thuộc với đặc tính của Hàn Băng Thần
Công. Bắt đầu từ vai, giúp nàng xoa bóp từng chút một. Nội lực ôn hòa từ từ rót vào. Từng chút làm giãn kinh mạch cơ nhục đã bị cương cứng của
Le Tuyết. Sau đó cực kỳ thong thả di động từ trên xuống dưới. Cho đến
khi da thịt một lần nữa khôi phục trạng thái mềm mại, mới đưa cánh tay
trái của Lê Tuyết đặt lên trên đầu gối nàng. Lê Tuyết vốn quỳ gối. Như
vậy cánh tay trái của nàng chẳng khác nào đã được buông thõng xuống
dưới.
Thần tình trên mặt Lê Tuyết thư thái hơn rất nhiều.
Động tác của Lăng Thiên vô cùng ôn nhu. Thậm chí hắn cũng chỉ giới hạn bên
ngoài cánh tay và vai của Lê Tuyết. Với hàn băng nội lực đang vận hành
bên trong cơ thể nàng, hoàn toàn không ảnh hưởng. Nhưng cũng đã giải trừ được hết mệt nhọc cực độ tại cánh tay này của Lê Tuyết.
Đúng như suy đoán của Lăng Thiên. Cánh tay trái của Lê T uyết bởi vì mạnh mẽ bảo trì một tư thế như vậy trong liên tục ba ngày đêm, lúc này đã rơi vào
trạng thái bị xơ cứng. Gần như đã bị chuột rút. Lê Tuyết lại một mực vội vàng luyện hóa lượng hàn khí cuối cùng. Tuy rằng thấy rõ là khó chịu
nhưng lại không có biện pháp. Nếu cố hạ cánh tay xuống chỉ sợ sẽ tạo
thành tổn thương cực đạ đối với gân cốt. Tối thiểu cũng dẫn đến thương
tổn gân mạch. Nếu như Lăng Thiên không hỗ trợ chỉ sợ phải cố gắng đến
lúc hoàn tất quá trình luyện hóa.
Tay trái của Lê Tuyết xem như
đã không có vấn đề gì, nhưng Lăng Thiên lại cố gắng bức ra chút chân khí thuần dương cuối cùng giúp Lê Tuyết xoa bóp. Thành thử lại đại thương
nguyên khí. Sau này ít nhất cũng phải ngồi điều tức một vài ngày.
Sau khi xác định Lê Tuyết không còn ẩn họa nào khác, Lăng Thiên mới mỉm
cười thư thái hít thở, đột nhiên vòng tay qua eo Ngọc Băng Nhan bế nàng
lên nói: “ Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước, để cho hai nàng tiếp tục ở đây hấp thu hàn khí trong thạch thất. Chúng ta ra ngoài ăn uống thay y
phục chờ các nàng. Ba ngày ba đêm đói chết huynh rồi.”
Ngọc Băng
Nhai ai nha một tiếng. Lúc này mới phát hiện toàn thân mình không mảnh
vải che thân, trần như nhộng. Mặt đỏ thẫm, đôi tay nhỏ bé tức thì che
trên ngực, che đi một đôi phong mãn lung linh, xấu hổ nói: “Huynh, muội
sẽ chờ hai vị tỷ tỷ, huynh mau đi ra đi.”
Lăng Thiên cười ha hả
nói: “Cái này không cân thiết đâu. Thứ nhất đợi các nàng hấp thu xong
hàn khí còn chưa biết tới lúc nào. Hoàn cảnh này đố với hai nàng là
thiên đường luyện công đó. Còn với chúng ta, đặc biệt là muội vừa dứt
bệnh lại phi thường bất lợi. Hơn nữa, chúng ta cũng phải vì các nàng
chuẩn bị chút thức ăn. Bằng không, hai vị tỷ tỷ của nàng sẽ biến thành
xác ướp vì đói đấy.”
Ngọc Băng Nhan chúi cái đầu nhỏ vào trong
ngực Lăng Thiên. Tùy ý để hắn ôm mình đi ra ngoài. Trong miệng lại hàm
hàm hồ hồ mà nói: “Xác ướp là sao cơ?”
…
Đau khổ chờ đợi
ba ngày ba đêm. Rốt cục Lăng Kiếm cũng nghe thấy tiếng Lăng Thiên. Giờ
khắc này làm cho Lăng Kiếm vốn vài lần muốn xông vào kinh hỉ muốn phát
điên. Ngay khi nghe thấy Lăng Thiên nói hắn muốn những thứ gì gì đó. Tức thì liên mồm đáp ứng, bằng tốc độ nhanh nhất đưa tới.
À, là y
phục, áo bông, nội y, giầy, mà chủ yếu nhất chính là cơm nước. Lăng
Thiên đặc biệt dặn dò. Phải mang một chút cháo ninh nhừ đến trước. Lăng
Kiếm ngầm hiểu.
Ba ngày ba đêm không ăn uống. Nếu như không uống
trước một ít cháo cho ấm bụng. Trực tiếp ăn thịt cá vào chỉ sợ sẽ rất
khó chịu. Cho dù đám người Lăng Thiên luyện nội công lâu ngày thì dạ dày so với thường nhân cũng chẳng có gì khác biệt.
Hiệu suất làm việc của Lăng Kiếm vô cùng cao. Không tới một khắc đồng hổ. Tất cả những thứ Lăng Thiên yêu cầu đều được đưa tới.
Mãi đến khi cơm nước xong xuôi. Toàn thân bọc trong quần áo đày cộp như
thân chồn, Ngọc Băng Nhan vẫn còn mắc cỡ đỏ mặt. Ngẩng đầu lên một chút
cũng không dám. Nha đầu này thủy chung không thể quên được khi trước
mình bị Lăng Thiên bế ra từ trong mật thất, toàn thân trần như nhộng.
Đến lúc này, Ngọc Băng Nhan vẫn còn cực kỳ thẹn thùng. Tuy rằng nhìn
thấy thân thể của mình là người trong lòng, sẽ là phu quân của mình.
Nhưng trong đầu Ngọc Băng Nhan vẫn thấy là lạ, ngòn ngọt lại còn có chút xấu hổ nữa.
Ăn cơm xong. Lăng Thiên liền để cho Lăng Kiếm dẫn
Ngọc Băng Nhan đi nghỉ ngơi trước. Còn bản thân hắn, lại mang theo một
thực hạp đi vào bên trong mật thất.
Nghĩ đến bộ dạng khả ái của
Ngọc Băng Nhan khi nãy xấu hổ không dám nhìn mình, gần như cúi đầu vào
bát cơm. Lăng Thiên nhịn không được có chút cảm giác buồn cười. Nha đầu
này, Ừm, rốt cục trưởng thành rồi đấy.
Hoa vừa lúc thì ta bẻ, chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành. Lăng Thiên chợt nhớ đến hai câu thơ ấy. Khóe
miệng không khỏi lộ ra nụ cười thư thái. Cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.
Ba ngày ba đêm hoàn toàn không ăn cơm. Chỉ uống chút cháo loãng mà hương vị cũng ngọt ngào đến thế.
Khi Lăng Thiên đi vào trong mật thất. Lăng Thần và Lê Tuyết vẫn đang khẩn
trương vận công. Vải bố trắng ở bốn phía đã biến thành bình phong cứng
nhắc. Có điều là, vụ khí nồng nặc trong thạch thất rõ ràng đã phai nhạt
đi rất nhiều. Mắt thường có thể thấy được băng vụ nhè nhẹ bắt đầu khởi
động tuôn vào trong cơ thể Lăng Thần. Sau đó đi qua điểm nối tiếp giữa
hai người. Lại đưa vào trong cơ thể Lăng Tuyết. Tiếp đó sau khi Lê Tuyết thông qua chuyển hóa lại đẩy ngược trở lại, chu kỳ cứ như vậy, một lần
rồi lại một lần.
“Thực là hai luyện công nhân nha.” Lăng Thiên
vuốt cằm. Mắt nhìn hai tấm thân xinh xắn đoạt thiên tạo hóa, thỏa thích
thưởng thức. Tiểu phcus tức thì nóng lên. Lăng tiểu công tử liền ngửng
đàu.
Sauba ngày ba đêm khu độc, không ngờ còn đang mượn dịp mà
luyện công. Hai nữ nhân này không muốn sống nữa hay sao ? Thực là quá
mức điên cuồng. Trong lòng Lăng Thiên mơ hồ có chút oán giận. Hắn đương
nhiên biết, hai người này nếu kết thúc ngay bây giờ, sẽ gặp phải vấn đề
gì. Nhưng hàn khí trong mật thất qua một lúc đã thấy tản mát đi rất
nhiều. Đặc biệt nó đều là tối tiên thiên hàn khí. Nên cũng khó trách hai nàng không muốn bỏ qua. Thà rằng không ăn không uống cũng muốn chống đỡ thân thể mệt mỏi chuyển hóa tiên thiên hàn khí này thành chân lực của
nội thể.
Tuy rằng hai nàng ra sức chống đỡ nhưng Lăng Thiên đại công tử lại không muốn.
Cố nhiên là phải đê thăng thực lực, nhưng cũng không thể không cần mạng
như thế này chứ ? Đại Hoàn Đan, nội đan giao long ta có cả. So với chút
thiên tiên hàn khí này chẳng nhẽ không bằng hay sao ?
Đĩnh đạc
xông tới. Lăng Thiên bưng từng bát thức ăn nóng hổi đặt trước mũi Lăng
Thần cho nàng ngửi vài hơi. Tiếp đó lại đặt trước mặt Lê Tuyết vừa vặn
để nàng ngửi thấy. Mùi thức ăn mãnh liệt tràn ngập. Tức thì làm cho thần sắc hai vị luyện công nữ cuồng nhân như đang thần du vật ngoại đều chợt động. Cái mũi nhỏ nhắn hơi phập phồng. Ngay sau đó tiếng “lục bục” rất
nhỏ từ trong bụng hai nàng truyền ra ngoài.
Lăng Thiên cười xấu. Lấy phương thức này cắt ngang tu luyện của hai nàng. Chỉ sợ là cách nhanh nhất.
Sau một khắc. Mi mắt của hai người cùng động đậy, tiếp đó là mở ra. Trong
mắt hai người, đều là một loại biểu tình : tức giận. Hơn nữa còn là
không biết làm sao, cam chịu.
Ngay sau đó. Hai nàng đều bị tiếng
lục bục ở trong bụng kéo thần trí trở về. Cảm giác đói bụng không gì
sánh được, bằng khí thế bài sơn đào hải chợt tập kích hai người. Nhãn
thần đảo qua liền phát hiện thịt cá ngon lành đặt ở trước mặt. Bốn con
mắt mỹ lệ không khỏi cùng lúc tỏa sáng. Không còn bất luận năng lực
chống đỡ. Càng không buồn chỉ trích Lăng Thiên. Ngay cả bàn tay đang nắm vào nhau cũng cùng lúc buôn ra. Đưa tay với lấy đũa tre. Lập tức ăn như hổ đói.