Từ từ có thể nghe thấy tiếng của đội ngũ tìm kiếm đang đi về phía này.
Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt, nghĩ: \"Người này có thể coi là một kỳ nhân, lại là một vị kỳ nhân chi ân không cần báo đáp tất nhiên đã không cần lòng báo ân của ta cho nên mới cố ý trêu chọc. Lúc trước chỉ sợ đã hiểu lầm hắn rồi.\" Không khỏi cảm kích mở miệng nói: \"Không biết huynh đài cao tính đại danh là gì? Huynh đài cứu Nhạn Tuyết, bảo toàn nữ nhi danh tiết của Nhạn Tuyết. Đại ân đại đức như vậy giống như ơn trọng sinh tái tạo. Nhạn Tuyết rất cám ơn, Tiêu gia cũng vậy, hả chỉ một câu cảm tạ là có thể xong?\"
Người áo đen nhún nhún vai, động tác vô cùng tiêu sái, hời hợt nói: \"Thật sự là không có gì, ngươi và ta chắc không có duyên gặp mặt nữa đâu. Cáo từ!\" Cũng không đợi Tiêu Nhạn Tuyết mở miệng, người áo đen vai không rung chân không động, cứ thế cả người nhẹ nhàng bay lêu đầu tường, hiên ngang đứng trong bóng đêm, đột nhiên hét lớn: \"Tiêu gia tiểu công chúa ở đây!\" Trong lời nói của hắn quán chú nội lực vô cùng hùng hậu, giọng nói réo rắt truyền tít ra xa. Ở đằng xa lập tức nhốn nháo, sau đó liền có tiếng ồn di động về phía này.
Tiêu Nhạn Tuyết biết hắn sắp đi, không khỏi hô lớn: \"Huynh đài xin chậm bước, còn chưa lưu lại cao tính đại danh mà?\"
Người áo đen tựa hồ như không nghe thấy câu hỏi của nàng, lại như khinh thường không thèm trả lời, thân hình trên đầu tường loáng một cái đã biến mất trong bóng tối. Khinh công đẹp mắt quả thật ít nghe ít thấy.
Tiêu Nhan Tuyết vì quá nôn nóng cũng tung mình lên đầu tường chăm chú nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một mảng hoang vắng, nào thấy được bóng dáng ai? Nhất thời không khỏi có chút mất mát trong lòng.
Vù vù mấy tiếng. Bóng người lấp loáng, Tiêu Phong Dương mặt đầy vẻ nôn nóng, dẫn đầu lao tới trước mặt Tiêu Nhạn Tuyết, tiếp theo là mấy cao thủ khác cũng lần lượt đuổi tới. Hai mắt Tiêu Phong Dương quan sát cẩn thận sắc mặt của Tiêu Nhạn Tuyết, dè dặt hỏi: \"Tuyết nhi, con không sao chứ?\" Trong ngữ khí đầy ý quan tâm. Tiêu Phong Dương tuy là nhị gia gia của Tiêu Nhạn Tuyết nhưng yêu quý Tiêu Nhạn Tuyết như con mình, đom đóm không dám so với mặt trăng, tuy chỉ phân ly trong phút chốc nhưng thật sự lại nhớ da diết. Đối với chuyện Thượng Quan thế gia không ngờ lại hạ thủ với Tiêu Nhạn Tuyết, thật sự là vô cùng tức giận.
Tiêu Nhạn Tuyết lắc đầu, tât nhiên hiểu rõ ý tứ của câu hỏi này, nói: \"Con không sao.\" Nhịn không được vẫn quét mắt nhìn tứ phía, hi vọng có thể nhìn thấy bóng người màu đen ngang ngược đó.
Thấy Tiêu Nhạn Tuyết vẫn bình yên. Tiêu Phong Dương cuối cùng cũng yên tâm, nếu Tuyết Nhan Tuyết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy bản thân mình là người dẫn hậu bối ra ngoài du lịch thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu.
Nghe Tiêu Nhạn Tuyết kể lại, đặc biệt là chuyện liên quan đến cao thủ không tên đó, Tiêu Phong Dương không khỏi cũng cảm thấy mờ mịt. Có điều trong ký ức của Tiêu Nhạn Tuyết căn bản không có chút gì liên quan đến tin tức của người này. Vào lúc Tiêu Phong Dương nhìn thấy Tiêu Nhạn Tuyết, vốn đã quyết định phải tiêu diệt triệt để đại kế của Thương Quang thế gia khi còn trong trứng nước.
Khi đám người túm tụm đưa Tiêu Nhạn Tuyết về đến nhà thì đã là nửa đêm. Phu phụ Lăng lão gia tử đã nghe được tin tức, tự mình ra nghênh đón. Phu phụ Lăng Khiếu cũng ở trong đó, ân cần hỏi han, ai ai cũng đã có thể buông bỏ được tâm sự lớn nhất trong lòng. Biết rằng lần này Tiêu Nhạn Tuyết đã bị sợ hãi không ít, Sở Đình Nhi ôm Tiêu Nhạn Tuyết vào lòng, không ngừng an ủi vỗ về.
Tiêu Nhạn Tuyết luôn miệng cảm tạ, mắt xoay chuyển nhưng không thấy bóng dáng của Lăng Thiên, trong lòng không khỏi rất tức giận. Thầm nghĩ nhị thế tổ đúng là nhị thế tổ, mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ngờ vẫn có thể kê gối ngủ ngon. Quả nhiên là một phế tài! Có điều đối diện với sự quan tâm của người Lăng gia, Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng lại cảm kích không thôi.
Lăng Thiên lúc này sớm đã lặng lẽ đi về tiểu viện của mình, thay y phục rồi mới gọi Lăng Thần đến. Hai mắt nhìn Lăng Thần nhưng không nói gì.
Lăng Thần thấy vẻ mặt của Lăng Thiên tựa hồ có chút nghiêm túc, không khỏi chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, biết Lăng Thiên muốn hỏi gì, chỉ là nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Lăng Thiên chỉ vào cái ghế ở cạnh giường, ôn tồn bảo: \"Ngồi xuống đi, nói xem có chuyện gì.\"
Lăng Thần ừm một tiếng, cúi đầu ngồi xuống, thấp giọng nói: \"Sau khi công tử đi theo dõi người đó, nô tỳ liền phát hiện ra có người đang lặng lẽ tiến vào tiểu viện mà Tiêu gia đang ở, liền theo dõi, vừa hay thấy bọn chúng đánh thuốc mê Tiêu tiểu thư. Tỳ nữ chỉ muốn xông lên cứu Tiêu tiểu thư, đột nhiên nhớ tới câu nói của lão phu nhân…\" Nói tới tây, Lăng Thần ngước mắt nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên trong lòng hiểu rõ: \"Nàng nhất định nhớ nhiệm vụ nãi nãi muốn ta cưới Tiêu Nhạn Tuyết về nhà? Cho nên nàng mới bỏ qua đám người áo đen đó? Nàng biết ta đã bám theo nữ tử áo đen đó, cho nên định nhường cơ hội giải cứu Tiêu Nhạn Tuyết lại cho ta? Để ta tới diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân? Mượn cơ hội này để lọt vào mắt xanh của Tiêu Nhạn Tuyết?\" Giọng nói của Lăng Thiên rất bình tĩnh, nhưng mỗi câu nói ra đều rất sắc bén, và tràn ngập ý tứ tự chế giễu.
\"Vâng!\" Lăng Thần lại cúi đầu xuống, Lăng Thiên đã nói ra toàn bộ tâm tư của nàng. Lăng Thần đồng thời cũng vì công tử có thể hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của mình mà cao hứng, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi thoáng qua một tia chua xót. Là một nữ nhân, nhưng phải tạo ra một cơ hội để đẩy nam nhân mà mình yêu nhất sang cho một nữ nhân khác cũng xuất sắc như nàng, đây thường là một loại bi ai! Cho dù lòng yêu mến của Lăng Thần đối với Lăng Thiên sớm đã đạt tới mức không thể hơn được nữa, cho dù Lăng Thân cũng biết rõ rằng cuộc đời này mình tuyệt không thể trở thành chính thất của Lăng Thiên, nhưng trong lòng nàng cũng không phải hoàn toàn có thể không quan tâm đến điều đó.
\"Sau đó nàng không yên tâm, lo rằng ta không gặp được bọn họ, hoặc là hai cỗ nhân mã không phải là người cùng một bọn, nàng vẫn đuổi theo, chuẩn bị vạn nhất phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, nàng liền có thể cứu Tiêu Nhạn Tuyết về?\"
\"Ài!\" Lăng Thiên thở dài một tiếng, đứng dậy ôm Lăng Thần vào lòng, Lăng Thần ngoan ngoãn dựa sát vào lòng hắn, trong lòng dấy lên sự thỏa mãn.
“Thần nhi, nàng vẫn chưa hiểu ta rồi!\" Lăng Thiên thở dài một tiếng. \"Trên thế giới này, có mấy nữ tử đáng để Lăng Thiên ta toàn tâm chứ? Có mấy nữ tử đáng để ta toàn lực truy cầu..., nếu là Băng Nhan thì có lẽ còn được, tuy đằng sau Băng Nhan có một gia tộc ngàn năm, nhưng rất rõ ràng là Ngọc gia không có dã tâm như ta. Hơn nữa, Băng Nhan cũng tạo cho ta một loại cảm giác đặc biệt, giống như là tiểu muội muội của ta, hoặc là từ nhỏ đã có quan hệ với ta, luôn tạo cho ta một loại cảm giác vi diệu muốn che chở nàng ta. Nhưng, nếu thực sự nói tới hôn nhân, trước mắt vẫn chưa thấy ai! Chỉ có thể nói, Ngọc Băng Nhan trong lòng ta chiếm giữ phân lượng nhất định, điểm này thì không có gì nghi ngờ.\"
\"Vậy, Tiêu gia tiểu công chúa thì sao? Tiêu tiểu thư rất xinh đẹp, các tiểu thư công chúa đã từng tiếp xúc không ai bằng nàng, tin rằng diện mạo thực sự của Ngọc gia tiểu thư cũng không hơn được thế, chẳng lẽ công tử lại không chút động tâm?\" Lăng Thần thấp giọng hỏi.
\"Xinh đẹp thì có là gì chứ? Trên thế giới này nữ nhân xinh đẹp rất nhiều, công tử của ngươi có thể chiếm hữu toàn bộ ư? Mà có năng lực để chiếm giữ toàn bộ không?\" Lăng Thiên bật cười, \"nếu đơn thuần chỉ nhìn thấy một nữ nhân rất xinh đẹp, ta liền chiếm nàng ta làm của riêng, vậy thì, nàng có phần đánh gia thấp công tử của nàng rồi, công tử của nàng không phải là người sưu tập bình hoa đâu!\"
Lăng Thiên ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp: \"Tiêu Nhạn Tuyết vốn là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta, năm đó một tay ta phá hỏng cuộc hôn sự này, chỉ là vì dã tâm quá lớn của Tiêu gia. Tất nhiên, nếu Lăng gia chúng ta liên hợp triệt để cùng Tiêu gia, có thể nắm chắc trong một đêm lật đổ cả Thừa Thiên quốc này, diệt trừ Dương gia, sau đó dựa vào sơn hà ngàn dặm của Tiêu gia làm căn cứ và hậu phương lớn, dựa vào địa hình của Thừa Thiên, xa thân gần đánh, tứ diện xuất kích, đích xác có thể thống nhất thiên hạ. Hắc hắc.\"
Lăng Thần trở nên phiền muộn: \"Công tử, đây không phải là chuyện mà chàng muốn làm sao? Có chỗ tốt, tiện lợi lớn như vậy, chàng vì sao....\"
Lăng Thiên hừ lạnh, nói: \"Là ta nghĩ vậy thôi, nhưng nếu như vậy, chỉ có thể lấy Tiêu gia làm chủ, Lăng Gia của ta chỉ là một loại tồn tại phụ thuộc của Tiêu gia mà thôi, như vậy thì có ý nghĩ gì chứ? Tất cả các nỗ lực đều để Tiêu gia có thể đoạt được thiên hạ, vậy chúng ta nhận được gì? Nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành pháo hôi hi sinh! Quả thực là ngu không thể tả. Chẳng lẽ Lăng Thiên lại làm như vậy! Hơn nữa, công tử của nàng, há có thể khuất nhục dưới người khác?\"
\"Tiêu Nhạn Tuyết lớn lên trông rất xinh đẹp, nhưng nàng đừng quên, nàng ta vẫn là tiểu công chúa của Tiêu gia! Thân phận này, đủ khiến ta kính nhi viễn chi rồi! Hơn nữa, tâm cơ của nữ tử này kỳ thật rất không đơn giản, tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường. Nếu muốn có được sự đồng ý của ta, thứ nhất, trừ phi nàng ta buông bỏ thân phận tiểu công chúa tôn quý của Tiêu gia, thứ hai, Tiêu gia cũng phải để ta sử dụng. Nếu không, ta quyết không dám lưu nàng ta ở bên cạnh. Có điều, hai khả năng này đều rất mờ mịt, ha ha!\" Lăng Thiên thản nhiên nói.
\"Thì ra là vậy, công tử, là Thần nhi nghĩ sai. Công tử thứ tội.\" Lăng Thần thấp giọng nói, đầu ấn nhẹ vào lòng Lăng Thiên.
Lăng Thiên ừm một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nói: \"Chung thân đại sự của ta, ta tự có tính toán. Thần nhi, những chuyện này sẽ làm nàng phải ủy khuất, tất cả giao cho ta là được rồi.\"
\"Vâng!\" Trong mắt Lăng Thần không khỏi có chút nóng bỏng, chun mũi lại, dí sâu mặt vào lòng Lăng Thiên.
Khi thành Thừa Thiên càng lúc càng náo nhiệt, Ngọc gia ở tận Bắc Ngụy lại rất yên ắng.
Trong Phàn Nguyệt Trích Tinh lầu, Ngọc Mãn Lâu an nhàn ngồi trước cửa sổ, thần thái khoan thai nhìn phong cảnh bên ngoài, vẫn nhìn không biết chán phong cảnh bên ngoài mười năm vẫn vậy, tựa hồ như vẫn tràn đầy hứng thú. Nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, trong con mắt thâm thúy của Ngọc Mãn Lâu, nhìn không ra bất kỳ sắc thái tâm tình nào.