Thật lâu sau, Lăng Thần rốt cục mới nắm được một cơ hội, dẫn chủ đề nói chuyện của hai nam nhân kia trở lại. Lăng Thần thậm chí rất hoài nghi, nếu như mình không một lần nữa kéo trọng tâm câu chuyện trở lại, hai nam nhân này có khi nào thảo luận về trà đạo đến thời viễn cổ hay không đây? Vào lúc mình cắt ngang câu truyện của họ, thì bọn họ đã ngược dòng thời gian nói về trà thụ mấy ngàn năm trước, hơn nữa còn không có chút ý định nào muốn dừng lại.
Ba mặt bên ngoài hơn mười vạn đại quân địch đang rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một hồi chiến sự cực lớn. Trong khi ấy hệ thống tình báo của bên mình đột nhiên vô pháp vận hành, đây là chuyện cấp bách đến mức nào? Theo cách nhìn của Lăng Thần, cho dù là hình dung ba quân cùng tiến đến cũng không quá đáng. Nhưng hai người này dĩ nhiên không thèm để ý dù chỉ một chút. Lăng Thần không thể không lo lắng, đến tột cùng là mình chuyện bé xé ra to hay là dây thần kinh của hai người kia lớn quá mức!
Nhưng vô luận là Lăng Thiên hay là Mạnh Ly Ca đều là những kẻ thần kinh có vấn đề hay sao?
Mạnh Ly Ca lẳng lặng nghe Lăng Thần lần lượt kể ra từng sự kiện, tay vuốt râu, mỉm cười nhìn Lăng Thiên, nói: “Chuyện này lão phu đã có một khái niệm cơ bản. Không biết công tử nghĩ như thế nào?”
Lăng Thiên đảo mắt khinh thường nói: “Nhà ngươi mới là quân sư, có phải không? Nếu như chuyện gì cũng hỏi ta nên làm thế nào, ta đây còn cần gì các ngươi nữa.” Nét mặt hòa nhã, cười dài, nói: “Đang định thỉnh quân sư chỉ ra vài điểm sai lầm, giải trừ nghi hoặc của Lăng Thiên.”
Mạnh Ly Ca cười một cách đầy tin tưởng, nói: “Nếu tin tức công tử hiện đang tọa trấn ở Thừa Thiên được truyền đi, sợ rằng Tiêu gia quyết không dám triển khai hành động lớn mật đến như vậy, sẽ không thanh trừ nhân viên của chúng ta. Dù sao ngàn năm qua, “Một lệnh đổi một mạng” của Vô Thượng Thiên cũng chưa một lần thất thủ. Nhưng cũng bởi vì cái dạng này, nếu công tử trở thành ngoại lệ duy nhất dưới sự uy hiếp của “Giang Sơn lệnh”, tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ đại lục rung động. Hơn nữa với chiến tích không chút cố kỵ xông pha giữa vạn quân của công tử, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào dám khinh thường. Lựa chọn duy nhất của bọn họ, đó là gia tăng lien hệ với Nam Trịnh, Đông Triệu, sau đó khu động binh lực của hai nước này đối chiến trực diện với Lăng gia ta. Về phần đại quân của Tiêu gia, sẽ vào thời khắc khẩn yếu của cuộc chiến, khi ba phương thế lực đều đã tổn hại nặng nề sẽ xông ra đánh up, làm ngư ông đắc lơi, tạo ra một kích chí mạng lập đỉnh càn khôn. Đây mới là phong cách tác chiến của Tiêu Phong Dương. Với người nhà này, ta đã từng nghiên cứu hơn ba mươi trận lớn nhỏ điển hình của hắn. Người này dụng binh cao minh quỷ quyệt khó lường hư hư thực thực, biến hóa thất thường. Nhưng chỉ cần lưu ý, chung quy lại cũng có thể nghiên cứu cặn kẽ được quy luật nhất định của hắn. Trong hơn ba mươi trận chiến của người này, trận chiến thực sự đường đường chính chính, đánh chính diện để thủ thắng, thật sự đã ít lại càng ít. Đại bộ phận đều là chọn chiến thuật trước lấy quỷ kế mê hoặc địch nhân sau đó phát động một kích chí mạng. Đến lúc đó, sẽ hạ tổn thất của quân đội xuống mức thấp nhất, nhưng thu hoạch lại lớn nhất.”
Lăng Thiên nghe đến đây, đã ngầm hiểu rõ ý Mạnh Ly Ca muốn nói, không khỏi thầm thán phục.
“Chiến thuật như vậy, tuy nói có chút khó, phải chờ đợi cơ hôi, nhưng lợi ích không thể nghi ngờ là rất lớn. Nhưng khuyết điểm cũng thập phần rõ ràng. Một khi đã có thói quen làm vậy, liền chẳng khác nào nếm được quả ngọt thì ngược lại có muốn dừng cũng không dừng được. Mà Tiêu Phong Dương đó là như vậy, một mực mưa thuận gió hòa, có thói quen chiếm tiện nghi quen rồi. Nếu một cao minh chi sĩ từ điểm này mà phòng bị thậm chí tạo ra cạm bẫy, như vậy, Tiêu Phong Dương thậm chí là Tiêu gia sẽ gặm quả đắng, mà nhất định sẽ là quả đắng rất to.” Mạnh Ly Ca khẽ cười: “Mà hiện tại chúng ta có lợi nhất chính là công tử đã bình an trở về Thừa Thiên. Ta dựa vào việc xem xét tác phong gần đây của Tiêu Phong Dương để phân tích thì đây cũng là một lý do trọng yếu khiến hắn không có hành động như vậy. Cho dù thế nào hắn chắc chắn sẽ không liều mạng với đại quân của chúng ta. Dù sao thì mặc kệ là Lăng đại tướng quân hay Trầm đại tướng quân, đều là lão tướng than kinh bách chiến chốn sa trường, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó. Một khi song phương đối đầu nhau rồi, chiến đấu tuyệt đối không thể giải quyết trong một thời gian ngắn, bất luận là phương nào cũng khó mà tùy tiện bứt ra được. Hơn nữa, thương vong chắc chắn sẽ rất lớn. Nếu như lâu dài, một mình Tiêu gia thâm nhập, chỉ khẽ động cũng có thể lâm vào nguy cơ toàn quân bị diệt. Cho nên với tác phong của Tiêu Phong Dương tuyệt không mạo hiểm như vậy.”
Đôi mi thanh tú của Lăng Thần nhăn lại, có chút không phục nói: “Mạnh quân sư, lấy ý tứ của ngài, mục tiêu của Tiêu gia kỳ thực là Thừa Thiên phải không? Nếu là như vậy, bọn họ vì sao phải giữ lại lực lượng tình báo ở ba thành khác của chúng ta? Lẽ nào bọn họ không biết, chỉ cần bọn họ có động tĩnh, chúng ta liền có thể lập tức thu được tin tức xác thực mà bố trí mọi việc hay sao?”
Mạnh Ly Ca khẽ cười, nói: “Sở dĩ ta có phán đoán này, có ba lý do: Thứ nhất: trong mắt ngoại giới, công tử không có ở Thừa Thiên, lại them việc Giang Sơn lệnh chủ truy sát, nội bộ Lăng gia ngay cả có Lăng Thần cô nương ổn định trận cước thì chắc chắn cũng có hoảng loạn. Nói là nhân tâm hoảng sợ cũng chính là nguyên do thứ hai. Lăng gia ta hiện nay có ba mươi lăm vạn đại quân ở bên ngoài. Hoặc là phải ổn định nhân tâm, che giấu sự suy yếu của mình, hoặc là cường thế xuất kích, chấn nhiếp thiên hạ. Nhưng vô luận là thế nào, nội bộ cũng sẽ bị hổng. Huống chi, trong hang ngũ hai đại quân, trước khi xuất chinh quả thực đều được Lăng phủ biệt viện bổ sung không ít nhân mã. Cho nên, lực lượng hiện tại của Lăng phủ biệt viện, trong mắt người bên ngoài cũng có thể coi là miệng cọp gan thỏ. Thứ ba, về phương diện dụng binh hiện tại của Lăng gia ta. Nếu nội bộ vạn nhất sinh biến, tất nhiên ba đạo đại quân của Tiêu gia, Đông Triệu, Nam Trịnh sẽ cùng lúc dẫn quân công tới. Đến lúc đó, tự sụp đổ.”
“Cho nên, lần này Tiêu gia chắc chắn sẽ nghi ngờ Thừa Thiên. Cũng không chắc sẽ toàn quân tiến công, chỉ cần có ba đến năm ngàn binh mã tinh nhuệ âm thầm lẻn vào Thừa Thiên, tiến hành tập kích nhằm vào Lăng gia ta và Lăng phủ biệt viện. Với bên ngoài thì tung ra tin đồn, nói công tử đã chết trong tay Tống Quân. Chờ khi nhân tâm hoảng sợ, mấy lộ đại quân cùng lúc phát binh, liền chi phí thấp mà đổi lấy thắng lợi lớn nhất.”
Mạnh Ly Ca cười ha hả, trong mắt tràn ngập vẻ cơ trí: “Nếu ta là Tiêu Phong Dương, trừ cách này ra, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào có thể tốt hơn được nữa. Mà với tác phong nhất quán của Tiêu Phong Dương, bố cục như vậy cũng có tính khả năng cao nhất!”
Sắc mặt Lăng Thần sầm xuống. Nói như vậy, với thực lực của Tiêu gia và Thiên Thượng Thiên, lấy một đội chừng vài ngàn chiến sĩ tinh nhuệ bí mật tiềm nhập, cho dù không đủ để một lần nhổ tận gốc thế lực thuộc về Lăng gia. Thậm chí cho dù toàn bộ những người đó của Tiêu gia bị diệt tại thừa Thiên, nhưng lại là tràng cảnh đó là chuyện không thể tránh được. Trong khi đó hiện tại điều Tiêu gia cần, chính là một hồi đại loạn ở Thừa Thiên.
Lợi dụng hỗn loạn để thủ thắng.
Thậm chí là Nam Trịnh hay Đông Triệu, đều hi vọng một hồi đại loạn như vậy. Chỉ cần Lăng gia bắt đầu loạn, ngay cả có thể tức khắc áp chế được, cũng sẽ truyền ra ngoài những tin tức bất lợi. Tiêu gia cùng với các phương thế lực khác, chờ đợi vừa vặn chính là loại tin tức như vậy.
Mượn lời đồn đại có thể xuất động các lộ đại quân tiến thẳng vào Thừa Thiên. Đến mức như vậy, ắt sẽ tạo cho Lăng gia một cái phiền toái cực kỳ to lớn.
“Nếu nói như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?” Lăng Thần nhìn về phía Lăng Thiên và Mạnh Ly Ca, chỉ thấy Lăng Thiên ngồi cười hì hì, Mạnh Ly Ca thì tay vuốt chòm râu dài, bộ dạng thong dong, trong long không khỏi an tâm vài phần.
“Thần nhi yên tâm. Quân sư nếu đã nhìn ra ý đồ của đối phương, há không có biện pháp ứng phó?” Lăng Thiên mỉm cười nhìn Mạnh Ly Ca, nói: “Nếu như ta ủy thác tiên sinh nắm toàn cục quân vụ, thì tất cả liền do tiên sinh làm chủ. Lăng Thiên sẽ vì tiên sinh mà làm một tiểu tốt ẩn thân trước ngựa.”
“Đâu có. Cho tới khi xảy ra việc này, ta mới thực sự phát hiện ra công tử nhìn xa trông rộng đến mức nào, mưu tính sâu xa ra sao.” Mạnh Ly Ca khe khẽ cười, kinh phục nhìn Lăng Thiên: “Công tử rõ rang đã tìm ra cách ứng phó thích hợp cho từng chuyện, đều đã chuẩn bị thỏa đáng hết cả. Hiện tại Ly Ca chỉ là không tốn chút công sức nào cầm trong tay những bố trí lúc trước của công tử vận dụng ra mà thôi.”
“Lời này của tiên sinh phải giải thích thế nào? Rốt cuộc là có bố trí gì vậy?” Lăng Thần kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp mở to. Lăng Thiên vốn đã giao mọi việc cho Mạnh Ly Ca, sao Mạnh Ly Ca này lại nói đây tất cả đều là công lao của Lăng Thiên? Nhìn dáng vẻ của lão, quả thật không giống như là thổi phồng lẫn nhau.
“Từ mấy năm trước, khi công tử phân hệ thống tình báo của Lăng phủ biệt viện thành nhất minh nhất ám, tạo ra hai chủ tuyến, chuyện này Thần cô nương không biết ư?” Mạnh Ly Ca than thở một tiếng: “Thế gian liệu có ai tưởng tượng nổi, hệ thống “tứ phương tình báo” trải khắp nơi chấn nhiếp thiên hạ của Lăng gia, chỉ nằm trong tay một người. Cũng lại đều không thể hiểu rõ được lực lượng, mức độ nhanh nhạy cũng đã tới cực điểm. Tổ chức nghiêm mật càng khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở. Nhưng lực lượng tình báo như vậy rồi, công tử vẫn như cũ âm thầm tổ kiến thêm một thế lực ám tuyến không chút lien quan… Thủy Tinh Lâu. Mà lực lượng của ám tuyến này, so với tứ phương tình báo không kém chút nào. Thậm chí còn mạnh hơn.”
Mạnh Ly Ca thở dài một tiếng, nói: “Cho nên, vô luận địch nhân phá hủy mạng lưới tình báo thuộc về ám tuyến tới mức nào đi nữa, chỉ cần Thủy Tinh Lâu vẫn còn tồn tại, chúng ta liền không có bất luận cái gì cần phải lo lắng về tin tức tình báo thu nhận được. Chắc hẳn sau khi công tử triển khai việc đó cũng đã phòng bị sẵn bước này rồi. Cho tới bây giờ ta mới biết, công tử không ngờ lại thâm mưu tới mức như vậy.”
Lăng Thiên cũng có chút ngạc nhiên. Hắn bí mật thành lập hệ thống tình báo Thủy Tinh Lâu, tối đa cũng chỉ là vì để thuận tiện hành sự, hơn nữa còn là con đường vơ vét của cải trọng yếu. Không ngờ hiện tại bởi vì xảy ra chuyện Tiêu gia lại bị Mạnh Ly Ca cho rằng đó là sự sắp đặt từ trước.
Thật xấu hổ mà.
Lăng Thiên có chút không biết nói gì. Thầm nghĩ, ngài Mạnh Ly Ca Chư Cát à, ngài cũng xem ta cao quá rồi đó? Ta có thể nào đi nữa cũng không thể trông mong nhân viên của ta bị tổn thất chư? Lẽ nào sự chuẩn bị từ mấy năm trước của ta, người do tự tay ta bồi dưỡng chết mất mấy mạng là do ta bày ra, là ra mưu tính sâu xa ư? Thế này thật quá khoa trương. Thế nhưng nhìn bộ dạng tâm phục khẩu phục tự đáy long của Mạnh Ly Ca, Lăng Thiên sờ cằm, cười khổ lắc đầu.
“Mà hiện tại đã có Thủy Tinh Lâu âm thầm làm việc, vô luận Tiêu gia có hành động nào, chúng ta đều có thể đón đầu, dần cho chúng một trận.”
“Về dự đoán lúc trước.” Mạnh Ly Ca nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, sắc mặt trở nên thận trọng, nói: “Ta chỉ dự đoán theo thói quen dụng binh của Tiêu Phong Dương. Kế hoạch chung thay đổi mau chóng, sự thực cũng không nhất định sẽ là như vậy. Tuy nói có phần nắm chắc, nhưng vẫn phải có những phòng bị khác. Cho nên từ giờ trở đi, hệ thống tình báo ở phương Đông vốn thuộc về Lăng Trì sau vài lần hoạt động, thuận theo tình thế hiện nay lập tức chuyển sang ẩn tang, tốt nhất là làm cho Tiêu gia nghĩ rằng, chúng ta vì tránh bị tấn công, đã triệt để rút nhân thủ trở về. Như vậy, nhất định sẽ có tác dụng tạo ra sự lơ là. Cùng lúc này, tiến them một bước, lien hệ chặt chẽ với Thủy Tinh Lâu, mau chóng thu thập tình báo về những động tĩnh mới nhất của Tiêu gia.”