Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 124: Q.6 - Chương 124: Một kích của Lăng Trì






Lôi Chấn Thiên cố nén đau nhức và lạnh buốt nơi lồng ngực, chạy tới nơi phát ra tiếng hô hoán, “Hiểu Tùng sao vậy bị trọng thương ư ?” Lúc nầy, hắn còn ôm hi vọng mong manh, đáng tiếc lời nói vừa ra khỏi miệng liền đã thấy thi thể chết không nhắm mắt của con trai, cũng thấy một mũi lợi tiễn xuyên qua đầu con trai mình

" Là ai làm ?” Lôi Chấn Thiên nhất thời điên cuồng hét lớn một tiếng, cặp mắt đỏ như máu nhìn vào trong đám người. Những ánh mắt cừu hận của đám võ sĩ Lôi gia đồng loạt tập trung nhìn về một hướng, bên đó là hai nữ tữ đang nương tựa vào nhau, thở ra từng hơi từng hơi gấp gáp, nhìn Lôi Chấn Thiên, cặp mắt lộ ra hàn ý vô tận

“Tiện tỳ, Ta phải giết ngươi, Chôn các ngươi cùng với nhi tử của ta " Lôi Chấn Thiên quát lớn một tiếng tựa như lôi đình giữa trời cao, lao thân lên đánh tới hai nàng, Một lần vọt đến này, Lôi Chấn Thiên đã ngưng tụ công lực toàn thân, một lần Vút đến âm thanh như sấm động thế không thể đỡ

Đây là tuyệt chiêu tối cao của Lôi gia “Ngũ Lôi Thiên Tâm“ toàn lực thi triển, tin rằng cho dù là Lăng Thiên trở về, Ngọc Mãn Lâu ở đây, đối mặt với chiêu thức mạnh mẽ nhường này cũng phải tạm thời tránh né

Hai nàng lúc nầy công lực đã hao tổn nhiều, đặc biệt là Thủy Thiên Nhu sau khi bắn ra một tiễn tuyệt mệnh, gần như đã hư thoát, Cả hai nàng đều phải dựa lưng vào nhau mới có thể đứng vững, sao có thể tránln thoát một kích kinh thiên bao hàm phẫn uất của Lôi Chấn Thiên xuất thủ, Hai người cho dù có ý định xuất thủ nhưng chung quy là hữu tâm vô lực, gần như cùng lúc nhắm hai mắt lại từ từ đợi cái chết đến gần

“Thiếu phu nhân“ Vài tiếng rú điên cuồng vang lên, tiếp đó là những thanh âm bịch bịch bịch , Trên mặt đất, vài tên đệ tử của Lăng gia thân thể vốn đã không thể nhúc nhích đột nhiên hung mãn, giẫy dụa đứng lên tận lực liều mạng lao vào chưởng lực của Lôi Chấn Thiên, dùng chính thân thể của mình để ngăn chặn trước mặt hai nàng

Khóe môi của Lôi Chấn Thiên nhếch lên nở nụ cười mỉm tàn khốc tới cực điểm, phất tay liền đánh gục mấy tên võ sĩ trung tâm của Lăng gia, Vài tên võ sĩ ấy thoáng như tro củi, cũng giống như bi thiên lôi oanh kích còn thân hình của Lôi chấn Thiên vẫn không chút nào dừng lại, tiếp tục bay tới!

Hai huynh đệ Tiết Lãnh, Tiết Phi vốn đã mệt mỏi không thể cử động, lúc này thấy Ngọc Băng Nhan lâm vào tình thế nguy cấp, không biết thân thể lấy đâu ra sức mạnh, đứng thẳng lên, điên cuồng hét lớn che trở trước người Ngọc Băng Nhan, điên cuồng phát động công kích về phía Lôi Chấn Thiên

“Kiếm phấp của Ngọc gia" Nhãn thần Lôi Chấn Thiên khẽ động, đột nhiên hét lớn một tiếng:" của Ngọc gia thì đã sao ? Giết con ta phải đền mạng " Song chưởng không chút lưu tình một lần nữa bổ ra. Hai tiếng kêu thảm thiết, Hai người Tiết Lãnh, Tiết Phi cùng lúc ngã xuống đất, Hai mắt u ám vô thần, Trong miệng, máu tươi điên cuồng phun ra, Trộn lẫn cả những khối nội tạng bị vỡ nát, Hai người đồng loạt trợn mắt Nhìn về phía Ngọc Băng Nhan Muốn nói gì đó, Nhưng rốt cục không nói thành lời, cuối cùng vô lực gục trên mặt đất, Nhưng từ miệng đang cố nói ra của họ mơ hồ có thể thấy được Đó là hai chữ: “chạy mau "

cũng bởi vì nộ công tâm quá cấp bách, công lực hộ thân không được bao nhiêu, rốt cục dưới sự liều mạng của hai người kia, nội phủ của Lôi Chấn Thiên cũng bị một ít chấn thương, Thế lao đến ngừng hẳn lại, Khẽ lảo đảo mà khuỵu xuống, Điên cuồng quát lớn: “Giết hết Không để lại một kẻ nào“ Võ sĩ của Lôi gia thấy gia chủ hạ lệnh giết, Nhất thời như thủy triều cuồn cuộn lần thứ hai lao đến

Thân thể Lôi Chấn Thiên lảo đảo một hồi, Nhìn thi thể băng lãnh của nhi tử, Rốt cục nhịn không đưọc mà trào hai hàng lão lệ, nước mắt lã chã tuôn rơi, Lần nầy công kích Lăng phủ biệt viện, Hắn vốn tưởng rằng có thể hoàn thành một cách dể dàng, Dù sao chủ nhân của lăng gia cũng không có ở đây, Nhưng hắn trăm vạn lần cũng không thể nghĩ được rằng, Không những tổn hại gần một nữa nhân thủ tinh nhuệ vẫn chưa thể thắng lợi, Hơn nữa chính đứa con trai duy nhất của mình lại chết thảm ở đây. Đã kích như vậy Đối với Lôi Chấn Thiên mà nói quả thực là khó có thể tiếp nhận nổi, Lôi Chấn Thiên hiện tại Thần trí đã gần như điên cuồng

Vút vút hai tiếng, Lăng Phong và Lăng Vân toàn thân đầy máu xuất hiện ở trước mặt Ngọc Băng Nhan, Hai người họ vốn đang chiến đấu ở gần đó, Nhưng thấy tình thế bên này nguy cấp, Liều chết xông qua đây, Hai người đếu đã toàn thân thụ thương, Thậm chí trên mặt Lăng Vân còn bị chém hai đao, Tựa như giao nhau tạo thành một hình chữ thập, Máu tươi đầm đìa Sống mũi cũng bị chém đứt, Nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước đầy sát khí lẫn vẻ nghiêm nghị, Nữa bước không lùi

“Thiếu phu nhân, Thủy cô nương, Nếu không muốn có thêm nhiều huynh đệ hi sinh Vì các ngươi, thì mau chóng rút xuống đi ' Thanh âm của Lăng Phong không quá lớn, Nhưng truyền vào tận sau trong tim hai nàng, Hắn biết cũng chỉ có khuyên nhũ như vậy, mới có thể làm cho hai nàng tạm thời rút lui

Nhãn thần của Ngọc Băng Nhan ngây dại, nhìn thi thể của hai thuộc hạ đã luôn ở bên cạnh mình từ nhỏ đến giờ bi thống vô hạn, không nói nên lời, Thủy Thiên Nhu phản ứng nhanh hơn rất nhiều, gắt gao kéo Ngọc Băng Nhan lùi về phía sau

“Giết mấy đứa nó, Báo thù cho công tử" Các võ sĩ của Lôi gia điên cuồng lao đến, hai người Lăng Phong, Lăng Vân nhìn nhau đều lộ ra nụ cười với mang theo một tia bi tráng, Lăng Phong cười ha hả nói: “Huynh đệ, xem ra đây là trận đánh cuối cùng của hai huynh đệ ta liên thủ với nhau rồi ”

Lăng Vân cười hắc hắc vết thương trên mặt co rúm, máu tươi lăng lệ chảy ra làm cho hắn có vẻ dữ tợn đáng sợ vô cùng, chỉ nghe hắn cười nói: " Có gì mà phải sợ, cùng lắm thì kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ "

"Đúng, Kiếp sau lại làm huynh đệ” Lăng Phong cười ha hả đột nhiên tiếng cười trầm xuống buồn bã nói: “Đáng tiếc sắp chết cũng không được nhìn thấy công tử và Kiếm ca một lần, quả thực là tiếc nuối duy nhất mà"

“Ngu xuẩn" Lăng Vân tức giận mắng một câu, thở hổn hển nói: “Nếu gặp được công tử và Kiếm ca, sao chúng ta chết đưỢc“

“cũng đúng, ha ha ha " Trong tiếng cười lớn, hai thiếu niên ấy vọt thẳng đến địch nhân đông đảo ở trước mặt, lao vào chém giết, Một khi đã đi như thế, tức là đã biết rõ, không thể trở về Từ phía sau võ sĩ của Lôi gia, có hai người điên cuồng một đường giết đến, hoàn toàn không để ý bản thân mình, mỗi chiêu đều là lấy mạng đổi mạng. máu tươi trên người phun tung tóe hòa cùng máu của địch nhân bắn ra, nhưng không có chút nào tiếc nuối, Giọng nói khản đặc, gần như là gào khóc mà hét lớn: “Lăng Phong, Lăng Vân, nếu các người đã quyết cảm tử, bốn mươi tám huynh đệ chúng ta sẽ không bỏ các ngươi, Con mẹ nó Lăng Phong, Lăng Vân, hai người các ngươi cảm tử thử xem " Hai người đó chính là Lăng Lôi, Lăng Điện

Hai người nhìn thấy Lăng Phong, Lăng Vân nguy cấp, không hẹn mà cùng bỏ đối thủ trước mắt vọt trở lại đây, nhưng khoảng cách quá xa, dù không còn kịp nữa rồi, Thân ảnh hai người Lăng Phong, Lăng Vân đã mang theo vô tận những tiếng cười hào sảng nhào vào trong đoàn người chen chúc của Lôi gia

Lăng Thần một kiếm ngăn trở tam đại cung phụng gần như vừa động thủ liền bị vây trong thế hạ phong, tuyệt đối dù sao khí thế mạnh mẽ cũng không thể thay cơm ăn, Ba lão già này cũng không phải là Lôi Hiểu Tùng không chút nào thương hoa tiếc ngọc mỗi chiêu đều là ra sức hạ sát thủ, không chút lưu tình, Thân thể Lăng Thần chìm trong kiếm phong cùng ánh chưởng, lảo đảo lắc lư, tựa như nến tàn trước gió, tuỳ thời đều có thể bị chưởng phong như bài sơn đảo hải bao phủ,

“BỖP " Thân hình một lão gia chợt lóe, nhanh như thiểm điện ấn một chưởng lên tiểu phúc của Lăng Thần, tiếp đó lui về phía sau, đã có thừa vui mừng vì đắc thủ, nhưng không ngờ một kiếm truy hồn nối gót mà tới, một cánh tay đã bị một kiếm của Lăng Thần chém rụng, đau đớn kêu lên tiếp đó lảo đảo ngã xuống đất

Lăng Thần bị một chưởng của hắn kích trên tiểu phúc, trước mặt tối sầm, chân khí cũng tán loạn tan ra, sau khi nổ lực chém ra một kiếm, cũng không thể nắm nổi kiếm nữa, keng một tiếng, rơi trên mặt đất, thân thể như diều đứt dây bay đi, ở giữa không trung, miệng nhỏ há ra, ọc một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi,

Hai lão già còn lại gầm lên một tiếng, một người lao đến đỡ lấy đồng bạn của mình, tên còn lại tựa thiểm điện lao đến bên cạnh người Lăng Thần giơ thẳng chưởng đao, nhằm yết hầu của Lăng Thần bổ xuống, tận sức hạ sát thôi

Trong chớp mắt nguy cấp này ,

“Bịch " Một hắc ảnh lăng không hạ xuống, một chưởng nhẹ nhàng kích trên ngực của lão già, nhưng lão già đó lại như một quả bóng cao su lăn đi, một người khinh thường mắng “Ba người tuổi cộng lại cũng đủ hơn hai trăm không ngờ lại liên thủ khi dể một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi không biết xấu hổ hay sao ?”

Người nầy vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lăng Thần mang nàng xẹt qua mười trượng trên không trung thẳng như thiên ngoại phi tiên, ầm ầm hạ xuống, hữu chưởng vừa thu lại đã hư không quét ra, một đạo chưởng phong tuyệt cường phát ra, tựa như đất bằng nổi bão, một vòng qua đi, hơn mười tên võ sĩ của Lôi gia la thất thanh lảo đảo ngã bắn ra ngoài

Tại nơi Lăng Thần cùng với ba vị cao thủ của Lôi gia giao chiến, tam đại cao thủ của Lôi gia đang đứng nhìn thân ảnh của hắc y nhân vẻ mặt đậm nét kinln nghi và sợ hãi, nhìn nhau rồi nói: “Người nầy là ai ?" ba người lại liếc mắt nhìn nhau từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy được thần sắc không tin nổi, cùng lúc hít lấy một ngụm lãnh khí: “Chẳng lẽ là hắn ?”

Nhưng vào lúc này, một hắc ảnh khác vô thanh vô tức bay ra xẹt qua vừa đủ bốn năm trượng cự ly trên không liền hạ xuống, trong tay là một thanh trường kiếm đen kịt và nhỏ hẹp, một kiếm vẫy ra

Ba người còn chưa kịp phản ứng, thì kiếm kia đã từ sau lưng vị cung phụng thứ hai rút ra, Thân thể vị cung phụng này mềm nhũn, khi đang lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, thì trường kiếm lại đã xuyên thủng vào sau lưng vị đại cung phụng. Thân thể đại cung phụng xoay mạnh lại, trở tay đánh ra một chưởng Vô thẳng vào giữa ngực người vừa đến, Người nọ ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu thật lớn, nhưng trường kiếm đã đâm sâu vào cơ thể đại cung phụng lại chết cũng không buông tay, trường kiếm bị thân thể hắn mang đi, hướng theo một góc nghiêng nghiêng trượt ra ngoài, Ánh mắt của đại cung phụng mang theo vẻ không thể tin nổi, chậm rãi ngã xuống, giữa thắt lưng và bụng, ruột già nối tiếp nhau cùng với ngũ tạng rơi ra ngoài

Một lần vặn thân của đại cung phụng đủ tận sức, đồng thời nội lực toàn thân đều vận đến lưng, phần lưng liền cứng như cương thiết, mạnh mẽ vô bì kẹp lấy lưỡi kiếm Vốn định nương theo lực một lần xoay người đó, bẻ gẫy lưỡi kiếm, lai không nghĩ rằng độ cứng của thanh kiếm nầy đủ kiên ngạnh đến cực điểm, một lần vặn cũng không thể vặn gẫy, tiếp đó trường kiếm của người nọ theo hướng bên trái mà ra, thân thể hắn mặc dù bị mình kích bay đi, nhưng đồng thời cũng mang theo trường kiếm chém ngang qua thắt lưng và bụng mình gần như đại cung phụng bị cắt thành hai nữa

Cơ thể được nội lực quán chú cứng như cương thiết với thanln kiếm nầy, không ngờ chẳng khác gì đậu hủ, không chịu nổi một kích Đây quả thực chẳng khác gì đại cung phụng cùng người liên thủ giết chính mình. Người nọ chính là Lăng Trì thân đang thụ trọng thương

Sau khi Lăng Trì nghe thấy động tĩnh có người xâm phạm đến đây, biết thế công của địch nhân rất mạnh, Lăng phủ biệt viện nguy tai sớm tối, sao có chuyện nguyện ý ẩn nấp chỉ lo cho tính mạng của bản thân, Liền lén lút trốn ra ngoài, sau đó nấp ở một góc hoa thụ, Hắn một mực đợi thời cơ, thấy Lăng Thần và Lôi Chấn Thiên đánh nhau trên mái nhà, liền lặng lẽ chuyển vị trí đến phía dưới hai người

Ý định ban đầu của Lăng Trì, một là cứu trợ Lăng Thần, hai là lấy mạng đổi mạng tại đây, ám sát Lôi Chấn Thiên, Lấy trực giác của một sát thủ, hắn đã sớm đoán được khi Lôi Chấn Thiên đánh nhau với Lăng Thần tất nhiên sẽ chẳng mấy dể dàng, đợi khi nội lưc của hắn tổn hao đến một mức nào đó, thì đó chính là thời khắc Lăng Trì xuất thủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.