Lăng Thiên vuốt mũi, ra khỏi mật thất đến thang phòng của Thủy Thiên Nhu
Sau khi thụ thương trong trận chiến với Lôi gia Thủy Thiên Nhu dứt khoát
mượn thương thế mà ở lại Lăng phủ biệt viện, Dù sao nàng và Lăng Thần,
Ngọc Băng Nhan cũng kết nghĩa kim lan, Lăng Thần đương nhiên sẽ chuẩn bị một khuê phòng dành riêng cho nàng, lần đại chiến này lại thụ thương
không nhe liền thuận lý thành chương ở lại nơi này
Thứ nhất, sau
khi Thủy Thiên Nhu bị thương, thực sự không nghĩ tới mà cũng không có
tâm tình để nghĩ tới chuyện đối mặt với mấy trưởng lão đang ở Thừa Thiên cùng với bọn bại hoại Thủy Thiên Hải, Thủy Thiên Giang, chỉ sợ nhìn
thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của bọn họ lại không nhịn được mà buôn nôn, Lại càng không có lợi cho việc hồi phục thân thể, Thứ hai Thủy Thiên Nhu ở
đây đương nhiên cũng chính là dự định của bản Thân nàng
Quyết
định này của Thủy Thiên Nhu chiếm được sự ủng hộ tuyệt đối của thị nữ
Điệp Nhi, bất quá đã vài ngày nàng chưa gặp vị thị nữ luôn theo hầu bên
cạnh này, Trong khoảng thời gian này, Điệp Nhi cơ bản không làm việc gì
khác ngoài "hầu hạ" chính là một người hầu thực sự, chỉ phục vụ cho một
mình Lăng Trì, Khiến cho những huynh đệ bị thương khác vô cùng đố kỵ. có một lần Lăng Phong trêu ghẹo mà nói với Điệp Nhi rằng “Điệp cô nương,
cộ cậu là nam nữ thụ thụ bất Thân, cô chiếu cố cho cẩu Đãn như thế, giặt quần áo xếp chăn màn, chữa thương đổi thuốc, thân thể thuần khiết của
hắn đều lọt cả vào mắt cô rồi, cô phải chịu trách nhiệm đó nha"
Điệp Nhi cũng chẳng buồn để ý: “Phụ trách thì phụ trách, sợ gì chứ Ta thích chiếu cố cho Trì ca thế nào chẳng được "
Lăng Vân thấy Lăng Phong há hốc mồm vội vàng tương trợ: “Điệp cộ nương à, cô tận sức chiếu cố cẩu Đãn thế ai chiếu cố tiểu thư nhà cô đây"
Ai ngờ Điệp Nhi lại càng tỏ ra không quan tâm: “Tiểu thư, tiểu thư nào ? A, a, Ta quên mất rồi"
cái này có tính là rất tuyệt tình hay không đây ?
Sau khi Lăng Trì bị thương, Điệp Nhi đau lòng cũng chẳng buồn về nhà, cả
ngày lẫn đêm đều trông chừng ở bên giường Lăng Trì, Giây lát không rời
cho dù là Tống Quân Thiên Lý thi triển diệu thủ chữa thương cho Lăng Trì từng có nghiêm lệnh cấm không cho người khác ở bên ngoài quan khán,
nhưng nha đầu Điệp Nhi này cũng ngoảnh mặt làm ngơ không buồn để ý
Sau khi biết được chuyện này, Thủy Thiên Nhu cũng thay vị thị nữ tình như
tỷ muội này mà đổ một Thân mồ hôi lạnh, Tống Quân Thiên Lý là ai chứ ?
Hắn thi triển y thuật làm gì có chuyện để cho người ta ở bên cạnh quan
khán, Ngươi nói hắn suốt đời tính khí thất thường, Tiện tay giết luôn
Điệp Nhi thì sao đây ? Thật là may mắn quá đi
Kỳ thực đây ngược
lại cũng không phải là Tống Quân Thiên Lý độ lượng, Đơn giản là vì trong mắt Điệp Nhi chỉ có Lăng Trì, Hoàn toàn không có tâm tình học trộm y
thuật của người khác Nhưng bởi vì trong hoạ có phúc, Trong khoảng thời
gian này, Cảm tình giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, Nhìn thấy vậy ánh mắt hai tiểu tử Lăng Phong Lăng Vân tóe lửa, Đều oán giận kẻ kia thừa
dịp trọng thương mà tán gái, Thậm chí ngay cả Tống Quân Thiên Lý vốn
định điều giáo, thao luyện Lăng Trì cũng bất đắc dĩ phải buông tha kế
hoạch ban đầu của hắn
Thấy Lăng Thiên gõ cửa tiến vào Trái tim Thủy Thiên Nhu trong nháy mắt đập loạn, Lập tưc nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đến rồi ư ?”
“Ta đến rồi " Lăng Thiên sờ sờ mũi, Tự có cảm giác lời này thật vô nghĩa
chúng ta đứng ở đây chẳng lẽ còn nói là chưa đến hay sao ? Đây là vấn đề gì vậy ? Nữ nhân này thường ngày cực kỳ khôn khéo sao lại có thể hỏi ra một vấn đề như vậy nhỉ ?
Giữa lúc hắn còn đang không hiểu vì sao mà, tự hỏi tự đáp thì bầu không khí bên trong phòng lâm vào tình trạng
nặng nề xen lẫn vài phần xấu hổ và ám muội
Thủy Thiên Nhu cúi
đầu, ngồi ở trên ghế bàn tay nhỏ bé bất tri bất giác chậm rãi vân vê vạt áo phảng phất như một chú chim cun cút đang chấn kinh không ngờ lại còn bộ dạng co quắp run rẩy, hô hấp cũng có phần trở nên gấp gáp
Lăng Thiên nói xong câu kia, như là vô ý thức đi vào trong phòng cũng lại lạ một trận trầm mặc, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, Đối
với thái độ của Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên chợt cảm thấy mình xấu hổ Mà
bầu không khí nặng nề như thế này thì thật sự là hắn chưa hề nghĩ đến
“Ngươi ..." Thủy Thiên Nhu
“Nàng ..." Lăng Thiên
Hai người cùng lúc mở miệng, trăm miệng một lời
“Ngươi nói trước đi "
“Nàng nói trước đi "
Lại là trăm miệng một lời
Đúng là ăn ý khác thường
"phì ..." Thủy Thiên Nhu rốt cục phì cười, Lăng Thiên cũng khẽ mỉm cười, Hai người đều cảm giác bầu không khí thực sự có phần buồn cười, cùng nhau
cười Bầu không khí nặng nề xung quanh nhất thời như gió thu cuốn lá vàng biến mất sạch sẽ
“Vẫn phải ưu tiên nữ sĩ đi, nàng muốn nói gì nào ?” Lăng Thiên mỉm cười nói
Thủy Thiên Nhu cười cười bộ dáng phục tùng, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là muốn
hỏi ngươi đến chỗ của ta, không phải là chuyên môn đến để cùng ta ngây
ngẩn đấy chứ ?“
“Ha ha " Lăng Thiên mỉm cười, thu lại tâm tình
khó hiểu lúc trước cất giọng sang sảng nói: “Nghe nói nơi đặt căn cứ của Thiên Phong Thủy gia chính là ở dưới chân Mạc Không sơn”
Thủy
Thiên Nhu ừ một tiếng nói: “Viêc này sớm đã không còn gì là bí mật, nghe nói là ba trăm năm trước, Thủy gia từ phía nam thành Kim Thủy, di dời
đến dưới chân Mạc Không Sơn, cũng chính là Vô Hạn Sơn bây giờ cho tới
nay trước sau đã trải qua tám đời gia chủ, nhờ vào các đời gia chủ dốc
lòng kinh đoanh, thì cũng coi như khá là quy mô “
" Khá là quy mô ? Thủy cô nương thật sự quá khiêm tốn .. " Trong mắt Lăng Thiên lộ ra
vẻ suy nghĩ sâu xa nói: “Không biết trong khoảng thời gian qua, trong
gia tộc Thủy gia có động tĩnh gì không ?“
Trên mặt Thủy Thiên Nhu lộ ra vẻ chua chát cúi đầu nói: “Lúc trước ta che giấu tin tức ca ca đã chết, Hiện tại tuy rằng vì chuyện ấy mà trong gia tộc nháo nhào ầm ĩ,
nhưng tạm thời vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, Bất quá, sau chuyện này,
địa vị chi trưởng chúng ta đã lung lay muốn đổ. Nếu không phải chúng ta
thành công kiến lập Thủy gia biệt viện làm cho những người Thủy gia đứng vững tại đại lục Thiên Tinh, sợ rằng vị trí gia chủ của cha ta đã ..."
Thủy Thiên Nhu buồn bã nói, ngẫng đầu nhìn Lăng Thiên ánh mắt lộ vẻ cảm
kích nói: “Lại nói, chuyện này may mà có ngươi xuất đại lực hổ trợ "
Lăng Thiên cười nói: “Thủy cô nương ngược lại không cần cảm kích ta như vậy, mọi người đã là minh hữu hai bên hổ trợ lẫn nhau là việc phải làm hơn
nữa nếu không phải ta có mục đích, ta sẽ không tùy tiện phóng tay như
vậy, Nói cho cùng, chúng ta đều là vì mục đích riêng, Không cần phải nói lời cảm tạ"
Đối với những lời nói cực kỳ thẳng Thắn của Lăng
Thiên, Thủy Thiên Nhu ừ một tiếng buông mắt nhìn xuống chỉ cảm thấy trái tim mình không hiểu sao trầm lại Trái tim nam nhân này chẳng lẽ không
phải là máu thịt sao lại sắt đá như vậy
Lăng Thiên bước thong thả hai bước trầm giọng nói: “Lấy thực lực như hiện tại của các ngươi nếu
trong giáp chiến chống lại Ngọc gia vốn đang ở thời kỳ hưng thịnh có vài phần chắc thắng?"
“Nhất giáp chi chiến ? Ha ha ..." Thủy Thiên
Nhu cười tự giễu hai tiếng nói: “Kỳ thực vào lúc này giáp chiến đã sớm
mất đi ý nghĩa ban đầu của nó, chỉ còn đơn thuần là hai nhà giết chốc
lẫn nhau mà thôi, Bao nhiêu năm qua, hai nhà đã từng xuất hiện những
nhân vật Thiên tư tuyệt thế, đều đã từng có vài chục năm phong tao,
nhưng mà theo dã tâm của hai nhà từng bước lớn dần lên, tranh đấu cũng
bắt đầu biến chất ..."
“Thủy gia hiện tại, chỉ dựa vào một cái
xác khổng lồ ở bên ngoài để chống đỡ, dù sao tại đại lục Thiên Phong,
Thủy gia lấy thúng úp voi, càng ngày càng đi vào con đường suy thoái, Mà đại lục Thiên Phong chỉ có ba quốc gia, gần như đều phải ngữa mặt nhìn
hơi thở của Thủy gia mà hành sự, điều này cũng nuôi dưỡng cá tính duy
ngã độc tôn của Thủy gia, Khi những trưởng bối của ta vừa mới đến Thừa
Thiên, cử chỉ vênh váo tự đắc, ý định thôn tính Lăng gia cũng chính là
vì thói quen đó mà ra, So với tình hình của Ngọc gia ở đại lục Thiên
Tinh, Thủy gia mạnh hơn rất nhiều, Tuy rằng cao thủ chân chính của Thủy
gia có lẽ ít hơn so với Ngọc gia, nhưng nhân thủ của Thủy gia lại gấp
vài lần Ngọc gia, Đặc biệt là trong vòng chiến này người được chọn để
xuất chiến lại là Ngọc Băng Nhan muội muội vốn là một người ốm yếu, Thân nhiễm kỳ bệnh có thể chết bất cứ lúc nào, Ngọc gia vốn đã rất không coi trọng nhất giáp chi chiến này nữa rồi, Cho nên có tính Là nam tử thất
bại, thì ở phương diện nữ tử lại chiến thắng dễ dàng, Nhưng tình huống
hiện nay, võ công của Băng Nhan muội muội gần như là tiến triển cực
nhanh, có trời mới biết một năm sau sẽ thành bộ dáng thế nào ? Ta đã
không tính là thắng chắc rồi"
Thủy Thiên Nhu thở gấp vài hơi lại nói: “Bất quá chiến tranh xưa nay, chủ chiến đều là ở đại lục Thiên
Tinh, dù sao đại lục Thiên Phong và đại luc Thiên Dương so với đai lục
Thiên Tinh nhỏ hơn rất nhiều, chẳng qua là cách nhau bởi biển rộng mênh
mộng đành phải an phận mà thôi, Hiện tại Ngọc gia đã bắt đầu khuếch
trương thành trì, đã chiếm được nữa giang sơn tại đại lục Thiên Tinh, so với Thủy gia lúc này vô luận là vũ lực tài lực hay là binh lực, đều đã
vượt rất xa rồi, Mà người của Thủy gia trong khoảng thời gian gần đây
lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy, còn nói gì đến giáp chiến, Ý nghĩa của
trận chiến này thật sự là Lòng ta đau còn lo Lắng cái gì là nhất giáp
chi chiến nữa, Kỳ thực ngươi hẳn là rõ ràng hiện tại điều mà ta thực sự
lo Lắng chính là trước “Nhất giáp chi chiến" Thủy gia còn hay không còn”
Lăng Thiên trầm ngâm nói: “Thực ra nàng cũng không nhất định phải lo Lắng
như vậy, Trước khi Ngọc Mãn Lâu tiêu diệt ta, tin rằng hắn tuyệt đối
không dám tiêu diệt Thủy gia, thậm chí còn chưa chắc đã dám khiêu khích
Thủy gia, Bởi vì lưỡng bại câu thương một cách vô ích như vậy sẽ tạo
điều kiện thuận lợi cho ta, Lo Lắng ta sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả cho
nên bề ngoài của Thủy gia tuy là xấu hổ, nhưng tạm thời còn chưa có nguy cơ diệt tộc, Chỉ là ta có chút không rõ, vì sao các ngươi nhất định
phải đứng vững trên đại lục Thiên Tinh ? Đơn thuần xưng bá đại lục Thiên Phong không tốt hay sao ? Hà tất làm việc vô ích như vậy "
Thủy
Thiên Nhu cười chua chát nói: “Tranh đấu quyền lực trong Thủy gia đã
trải dài mấy thế hệ Thủy gia cũng từng có người tài trí siêu quần, sớm
đã nhận ra, nếu còn tiếp tục như vậy, Thủy gia chúng ta chỉ có một con
đường diệt vong cho nên từ một trăm năm trước, tổ tiên đã lưu lại truyền ngôn, nói nếu có thể tiêu diệt Ngọc gia, vậy dứt khoát phải triệt để
làm cho chi trưởng và chi thứ ở cách xa nhau một ở lại đại lục Thiên
Phong phát triển một khai phá đại lục Thiên Tinh. Bằng cách này, xa cách trùng dương tự mình phát triển, sẽ không có nguy cơ diệt tộc, cho dù
một chi phát triển bất lợi, cũng sẽ không gây hoạ cho toàn Thủy gia, Như vậy sau này, người của hai chi cũng có thể tự yên tâm, Thế nhưng Ngọc
gia, há lại dễ diệt như vậy hay sao ? Nếu cả hai nhà chân chính sống mái với nhau, chết trước nhất định là Thủy gia, Chỉ sợ ngay cả lưỡng bại
câu thương cũng là vọng tưởng"