Nhìn Ngọc Băng Nhan bị Lăng Thần và Lê Tuyết công kích rất cấp
bách, trong lúc chật vật chống đỡ, vẫn có thể bảo lưu được phong độ ưu
nhã tự nhiên, Tống Quân Thiên Lý tuyệt đối vững tin, bậc này ưu nhã đã
thẩm thấu vào trong thân thế Ngọc Băng Nhan. Mỗi tấc da mỗi phân thịt
mỗi một giọt máu đều tràn ngập ưu nhã!
Tống Quân Thiên Lý tin
rằng, Ngọc Băng Nhan vào lúc này, cho dù bị người ta giết chết một cách
tàn nhẫn cũng vẫn có thể bảo trì được vẻ cao quý cùng ưu nhã sẵn có
trong người nàng! Phong độ như thế này, chính là gắn liền với sinh mạng, bất luận kẻ nào cũng không thể xóa bỏ, cho dù là Tống Quân Thiên Lý
cũng không đủ khả năng đoạt nó!
Lê Tuyết công ra mấy chiêu, khiến cho Ngọc Băng Nhan liên tục lùi về sau, nhân đó thu chiêu, định thân
trên mặt không chút biểu tình.
Phương pháp giáo thụ của Lê Tuyết và Lăng Thần khác nhau một trời một vực. Điểm này, Ngọc Băng Nhan cảm thấy rất rõ ràng.
Phương pháp của Lăng Thần là sau khi công ra mấy chiêu mà Ngọc Băng Nhan vô
pháp ứng phó sẽ dừng lại giải thích, mỗi chiêu mỗi thức đều giải thích
một lượt, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười, không nề phiền hà mà
chỉ đạo đến nơi đến chốn, mãi cho đến khi Ngọc Băng Nhan hoàn toàn thấu
hiểu mới thôi.
Mà phương pháp của Lê Tuyết ...cơ hồ đi gần với ngược lại.
Cũng là xuất ra ba chiêu liên hoàn, làm cho Ngọc Băng Nhan vô pháp chống đỡ, chỉ có thể lựa chọn lui về phía sau. Sau đó Lê Tuyết sẽ dừng lại, để
cho Ngọc Băng Nhan tự mình lĩnh ngộ tìm cách phá giải, mà không giải
thích cho nàng hiểu. Sau một thời gian ngắn tự hỏi, Lê Tuyết sẽ lại xuất thủ, vẫn là ba chiêu như cũ, nếu lần này Ngọc Băng Nhan vẫn không thể
chống đỡ nổi, sẽ phải nếm chút khổ sở. Tiếp đó nghỉ ngơi, lại suy nghĩ
cách phá giải. Sau đó lại vẫn ba chiêu lúc trước, nếu Ngọc Băng Nhan còn chưa thể ứng phó như cũ, vậy sẽ phải gặm rất nhiều đau khổ...
Lê Tuyết cứ vậy mà hạ trọng thủ, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ lưu
tình. Mãi đến khi Ngọc Băng Nhan có thể tự mình phá giải ba chiêu kia,
cùng với triệt để phá giải chiêu số của Lê Tuyết thì sự ngược đãi mới
tính là kết thúc. Nhưng ngay sau đó, lại huấn luyện tiếp theo....
Huấn luyện cứ vậy mà tiếp diễn, tiến bộ của Ngọc Băng Nhan cực lớn, thần
kinh nàng thủy chung đều ở trạng thái khẩn trương, lý giải đối với chiêu thức càng thuần thục, khả năng vận dụng nội lực cũng càng ngày càng
nghĩ sao được vậy.
Lăng Thần rất ủy khuất.
Gần như nàng
chỉ dùng biện pháp hết sức ôn hòa để chỉ bảo Ngọc Băng Nhan, không nề
phiền hà hết lần này đến lần khác dốc lòng truyền thụ. Nhưng khi Ngọc
Băng Nhan dùng những chiêu pháp lĩnh hội từ Lăng Thần đến ứng phó Lê
Tuyết lại không có chút tác dụng. Thế nhưng, khi dùng biện pháp mà chính nàng lĩnh ngộ được dưới sự áp bức của Lê Tuyết để đối phó với Lăng Thần lại thường thu được hiệu quả bất ngờ. Điểm này làm cho Lăng Thần cảm
thấy rất thất bại.
Bản thân mình dùng hơn mười loại phương pháp
để chỉ bảo Ngọc Băng Nhan. Mà mỗi phương pháp ấy đều là những phương
pháp mà bản thân mình từng vận dụng qua. Hơn nữa trước mỗi lần giáo
luyện, mình đều phải hao phí rất nhiều thời gian để chuẩn bị giáo án
thật kỹ càng, từng bước tiến hành, không chút bỏ sót. Không những chỉ
ngọc Băng Nhan mệt gần chết, ngay cả bản thân kẻ làm lão sư như mình
cũng mệt mỏi đến mức gần như bị giày vò.
Lê Tuyết thì ngược lại.
Từ đầu đến cuối chỉ là một bộ mặt. Thủy chung chính là một loại biện
pháp đơn giản gần như thô bạo, toàn diện bức bách Ngọc Băng Nhan. Nhưng
thành quả dạy bảo của Lê Tuyết lại tốt hơn mình rất nhiều! Đây là vì sao chứ? Vì sao lại như vậy nhỉ?
Trong quá trình dạy và học, Lăng
Thần cũng nhận thấy rất rõ ràng. Ngọc băng Nhan thích cách giáo dục của
mình hơn. Còn đối với phương pháp của Lê Tuyết thì ngược lại, một mực
chống cự. Nhưng hết lần này đến lần khác chihs phương pháp mà Ngọc Băng
Nhan một mực chống cự lại hiệu quả hơn rất nhiều phương pháp mà tự nàng
cam tâm tình nguyện.
Thật sự là quá ư kỳ quái.
Lăng Thần trăm suy ngàn nghĩ cũng không sao giải thích được.
Tựa hồ thấy được sự suy nghi hoặc của Lăng Thần, Lê Tuyết mỉm cười nói: “Có phải rất kỳ quái hay không?”
Lăng Thần cười khổ một tiếng, có phần vô lực nói: “Đâu chỉ là kỳ quái? Quả thực không hiểu chút nào! Vì sao lại như vậy?”
Lê Tuyết cười hì hì nói: “Từng có một câu nói, đó là : “Bài hát người khác dạy, hát không hay” Trên mặt võ học, đặc biệt hiện rõ đạo lý đó, tức là phải coi trọng tính thực tế!”
“Bài hát người khác dạy, hát không hay?” Lăng Thần thì thào tự nói: “Có ý tứ gì?”
“Hay cho một câu “Bài hát người khác dạy, hát không hay!” Quả thực là lời lẽ chí lý!” Tống Quân Thiên Lý chậm rãi đi đến, trong mắt lộ rõ vẻ tán
thưởng: “Những lời này, tuyệt đối là một cái lạch trời vô pháp vượt qua
giữa võ lâm cao thủ một đời khai tông lập phái với võ lâm cao thủ bình
thường!” Tống Quân Thiên Lý lắc đầu thở dài, tán thán nhìn Lê Tuyết:
“Nha đầu, ngươi rất không đơn giản nha!”
Lê Tuyết cười nói: “Tiền bối quá khen”
“Lăng Thần biết tiền bối vũ kỹ thông thần, thỉnh tiền bối chỉ giáo.” Lăng
Thần tựa hồ minh bạch một chút gì đó, nhưng lại tựa không minh bạch,
cung kính thi lễ. Nàng biết Tống Quân Thiên Lý thần công cái thế, học
thức thiên nhân, có cao nhân như vậy ở đây, không thỉnh giáo kỹ càng một phen, thì thực rất là ngu ngốc rồi!
“Đạo lý của câu nói ấy kỳ
thực rất đơn giản, ngươi chỉ dạy tất nhiên là chu đáo, gần như tỉ mỉ
từng ly từng chút, bất luận cái gì cugnx phải đạt được mới thôi, có thể
nói là dạy rất tốt. Thế nhưng, nguyên nhân chính là bởi vì ngươi dạy quá tốt, cho nên nàng ta học càng kém. Đơn giản là vì, cho dù nàng ta có
thể học được toàn bộ những gì ngươi dạy, nhưng những thứ đó, cũng chỉ là đến từ phía ngươi. Thứ của ngươi thì thủy chung không phải của nàng ta, nói như vậy ngươi hiểu chưa?”
Tống Quân Thiên Lý cười ha hả
nói: “Ngược lại nha đầu Lê Tuyết căn bản không giải thích, hoàn toàn làm cho nha đầu nhà Ngọc gia kia tự mình lĩnh ngộ được những chỗ huyền diệu của chiêu thức, tìm đủ mọi cách để phá giải chiêu thức, rõ ràng là bức
bách nàng ta tự tìm cho mình đường đi. Mà con đường này, hoàn toàn thuộc về nàng ta. Trên con đường này, nàng ta chính là người khai sơn lập
phái, muốn làm gì thì làm, so với bất luận kẻ nào khác cũng sẽ hiểu rõ
hơn. Thậm chí, trên con đường đó nàng ta có thể tủy tâm sở dục tiêu sái, tuy rằng là bị bức bách mới có, nhưng chân chính là thứ mà tự nàng ta
có được. Cho nên, xét về hiệu quả mà nói, hơn xa cách giáo dục của
người, cho nên, ta chỉ có thể nói cho ngươi rằng, nếu muốn Ngọc nha đầu
kia có thành tựu lớn hơn nữa, thì chỉ có cahs tôi luyện nàng nhiều hơn
nữa!”
“Tiền bối quả nhiên cao minh, vãn bối thụ giáo! Nguyên lai là như vậy!” Lăng Thần bừng tỉnh đại ngộ.
“Không sai, chính là như vậy !” Theo ngữ âm trong trẻo, một nhân ảnh như ngọc
lại như mây như gió xuất hiện trước mắt mọi người, trường bào trắng như
tuyết, tóc đen, mũ vàng, lưng đeo một cái đai màu xanh nhạt, phiêu
phiêu, hốt hốt, tiêu sái bất quần. Chính là Lăng Thiên vừa mới kết thúc
bế quan.
“Việc này giống như một người viết sách, viết được nửa
cuốn, đột nhiên dừng lại, không nghĩ ra gì hết. Mà lúc này, có thể dựa
vào cũng chỉ có thể mình hắn thôn. Nếu như thỉnh giáo bằng hữu, bằng hữu của hắn đưa cho hắn một ý nghĩ khác, tự nhiên có thể tiếp tục, nhưng
đợi khi viết hết ý nghĩ này rồi thì phải đối mặt với vấn đề lớn hơn nữa, thậm chí sẽ dẫn đến chuyện quyển sách bị bỏ dở giữa chừng. Vì sao vậy
?”
Lăng Thiên mỉm cười nhìn về phía mọi người : “Bởi vì đây cũng
không phải là ý nghĩ của chính người, mà là ý nghĩ thuộc về người khác. Ý nghĩ của mỗi người không có khả năng giống nhau hoàn toàn. Ta có thể
nghĩ ra ý nghĩ này, thì ta có thể nghĩ ra phía sau của nó nhưng đổi lại
là người tới viết ra ý nghĩ ấy, đến một lúc nào đó, sẽ phát hiện ra mình không thể nào viết tiếp được nữa. Nhất là toàn bộ những gì người viết
trước đó, hết thảy đều liền mạch. Thì thông thường sẽ rời vào một vấn đề lớn hơn nữa, chìm vào trong hỗn loạn, đến lúc đó rồi thì bi ai lớn nhất sẽ xuất hiện.”
Mọi người đều nhất tề gật đầu suy nghĩ.
Lăng Thiên quay sang Lăng Thần, sủng nịnh nói : “Kỳ thực biện pháp của Thần
nhi cũng không phải là sai, thậm chí có thể nói, với hầu hết với mọi
người, biện pháp của Thần nhi đều là hữu hiệu nhất. Nhưng ở đây, lại
không có hiệu quả rõ ràng, biết vì sao không ?”
Lăng Thần nhìn
Lăng Thiên, bối rối gật đầu, cảm giác ở trong đầu mình, tựa hồ tràn ngập hồ dán đặc xịt. Vì sao một hồi nói hữu hiệu, một hồi lại nói vô hiệu ?
Đây là chuyện gì nhỉ ?
“Bởi vì muội chọn sai đối tượng, bởi vì
Băng Nhan là một nữ hài tử thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa nàng ấy có tri thức võ học cực kỳ uyên bác. Muội chỉ dạy quá mức cẩn thận như vậy,
trái lại ngăn trở Băng Nhan tự mình phát huy trí tuệ thông minh và nhận
thức bản thân. Muội dạy càng kỹ, Băng Nhan học được càng nhiều, kỳ thực
ràng buộc của nàng ấy với muội càng lớn.Còn phương pháp dạy của Lê Tuyết lại có thể khai thác ra tiềm lực lớn nhất của bản thân Băng Nhan, làm
cho nàng ấy học được cách tự mình đối mặt giải quyết vấn đề. Mà lấy trí
tuệ thông minh cùng với tri thức uyên bác của bản thân Băng Nhan hoàn
toàn có đủ năng lực để làm được điều này. Cho nên, Lê Tuyết đã giúp Băng Nhan phá tan cực hạn của chính bản thân mình, dẫn đến việc thực lực của nàng tuyệt đối đề thăng !”
“Tất nhiên, nếu như Băng Nhan là một
kẻ ngu ngốc, đánh chết cũng không thông, thì như vậy sợ rằng Lê Tuyết đã bức điên nàng ấy rồi. Nàng ấy cũng sẽ không lĩnh ngộ được gì hết.” Lăng Thiên mỉm cười ôn hòa nói : “Cho nên, phương pháp của Lê Tuyết nhìn thì đơn giản nhưng là phương thức tốt nhấ để chỉ dạy Băng Nhan. Phương pháp của Lăng Thần tuy rằng cẩn thận, nhưng đối với Băng Nhan mà nói ý nghĩa lại không quá lớn.”
Lăng Thiên thong thả bước hai bước, chậm rãi nói ra một câu : “Dạy người thì phải để ý”.
“Nếu như lão sư không căn cứ vào đặc điểm của mỗi đệ tử để dạy bảo, thì bọn
họ vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật, ngay cả đồ đệ của ngươi là một
thiên tài, nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể đào tạo ra người giống như
mình mà thôi ! Đương nhiên, phương pháp của Lê Tuyết cũng không thể dùng cho tất cả mọi người. Nói cách khác, nếu như Lê Tuyết dùng phương pháp
giáo luyện Băng Nhan để giáo luyện một tên vũ phu tứ chi cường tráng đầu óc bã đậu, thì cho dù bức hắn chết tươi, cũng không chắc ngộ ra được
cái gì. Tương tự, nếu dùng biện pháp của Lăng Thần để chỉ dạy một đám
thiên tài như Băng Nhan thì cuối cùng đám thiên tài này chỉ có thể chậm
rãi biến thành những kẻ tầm thường.
Chung quy lại. Lăng Thiên
tổng kết. ”Cũng không có biện pháp nào là vạn năng, cho nên phương thức
hữu hiệu đối với cá nhân nào đó cũng không có nghĩa là có hiệu quả với
tất cả mọi người. Điểm này, các nàng phải nhất định nhớ thật kỹ. Bất kể
là dạy đồ đệ, hay là làm việc, đều phải dùng những phương pháp khác
nhau, bằng những thủ đoạn hữu hiệu khác nhau để hoàn thành mục tiêu.”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt trầm tư.
Tống Quân Thiên Lý đứng ở bên cạnh, sắc mặt dị thường trầm trọng, ngửa mặt
nhìn lên trời, thật lâu không nói gì. Những lời của Lăng Thiên, hắn rất
rõ ràng, nhưng khi hắn ngộ ra tần đạo lý này, Lăng Thiên còn chưa sinh
ra, nhưng là Lăng Thiên còn chưa đến 20 tuổi lại có thể phân tích thấu
triệt đến như vậy, một lần nữa làm cho Tống Quân Thiên Lý nhìn hắn bằng
ánh mắt khác. Tiểu tử này, thật không hổ là đối thủ mạnh nhất mà mính
lựa chọn.