Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 13: Q.6 - Chương 13: Sai lầm hay không ?






“Hả! Huynh?!” Tiêu Nhạn Tuyết lại là một tiếng hô thất kinh. Đôi tay nhỏ nhắn bịt cái miệng xinh xắn lại, trong mắt toát lên thần sắc không tin vào những gì mình vừa nghe được. Tiếp theo đó là ngọn lửa buôn chuyện bẩm sinh của phụ nữ được đốt cháy lên phừng phực. Nói gì thì nói đây là chuyện bên lề về gia chủ của thiên hạ đệ nhất võ học thế gia Ngọc Mãn Lâu....

“Nhanh... nhanh, nhanh. Nói cho muội biết đi. Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào vậy? Huynh đã xúi giục như thế nào?! Lợi hại như vậy? Hi hi hi. Lăng Thiên, muội phát hiện ra huynh thật sự có thể làm bà mối được đấy”. Tiêu Nhạn Tuyết hơi thở dường như gấp gáp hơn, hai mắt tròn to đong đưa, nắm chặt lấy cánh tay của Lăng Thiên mà lắc.

“Sự việc là như thế này….” Lăng Thiên tự nhiên trong người cũng có một ham muốn được biểu hiện, xét cho cùng thì đó cũng là tác phẩm đắc ý của mình. Có thể làm cho Ngọc Mãn Lâu chịu sự thiệt thòi câm lặng lớn như vậy. Điều này không phải là người bình thường có thể làm được. Liền vừa cười vừa thuật lại mọi chuyện một cách chi tiết.

Tiêu Nhạn Tuyết vừa nghe vừa cười ngặt nghẽo. Hai mắt híp vào giống như hình trăng lưỡi liềm. Nhưng sau khi nghe xong, đột nhiên nàng không cười nữa. Thần sắc cũng ngày càng trầm tư hơn. Nàng nhìn sắc mặt của Lăng Thiên, đột nhiên nàng trở lên nghiêm túc lạ thường, lạnh lùng hỏi: “Huynh rất đắc ý à?”.

“Hả….ơ…” Lăng Thiên lúng túng không nói nữa. Hắn nhìn Tiêu Nhạn Tuyết. Trong lòng cằn nhằn: bà tiểu cố nội này lại làm sao đây? Đang nghe vào cầu vậy tự nhiên lại thay đổi sắc mặt? Thay đổi sắc mặt tuyệt đối còn nhanh hơn lật sách. Chả trách có người nói phụ nữ là khó hiểu nhất trên đời. Còn có cả câu, chỉ có phụ nữ vào kẻ tiểu nhân là khó nuôi. Chỉ nói cái sắc mặt thay đổi thất thường này thôi, cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi.

Lăng Thiên than thở trong lòng: Phụ nữ… Phụ nữ! Đúng là một lại động vật khó có thể lí giải được!

Tiêu Nhạn Tuyết thần sắc trịnh trọng, vừa tức vừa vội chỉ vào trán của Lăng Thiên: “Huynh ơi là huynh, đúng là thông mình một đời, hồ đồ một phút rồi!”.

Lăng Thiên trong lòng có chút bừng tỉnh, cảm thấy có chút gì đó không ổn, lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Xin chỉ giáo?”.

“Haizz!” Tiêu Nhạn Tuyết thở dài một hơi. Nói: “Nếu như huynh là Ngọc Mãn Lâu. Nếu như đứa con trai cả có tiền đồ nhất bỗng nhiên chết ngoẻo. Mà hai đứa con còn lại đều là phế vật. Thì huynh sẽ nghĩ như thế nào? Có ba điều bất hạnh lớn trong đời người, đó là thiếu niên mất cha, trung niên mất vợ, lão niên mất con; Ngọc Mãn Lâu hiện giờ cũng được xem như là một nửa lão già rồi? Sự đả kích lớn như vậy. Đối với người bình thường mà nói, thì đúng là quá nặng nề không thể chống đỡ được! Kể cả năng lực tự khống chế của Ngọc Mãn Lâu là cực mạnh, có thể tự khống chế được bản thân, nhưng trạng thái tâm lí của hắn chắc chắn sẽ cảm thấy suy sụp chán nản. Chỉ bởi vì hắn đã không còn nhìn thấy hi vọng gì nữa cả”.

“Có lí”. Sắc mặt của Lăng Thiên cũng trở nên trầm ngâm. Thầm nghĩ bản thân mình dưỡng như trong lúc vô ý đã phạm phải một sai lầm cực lớn. Đã đem lại cho đối thủ một sự khích lệ về tinh thần cực lớn!

“Hiện nay thứ mà con người xem trọng nhất không ngoài việc kéo sinh mạng của mình được tiếp diễn, truyền từ đời này sang đời khác”. Tiêu Nhạn Tuyết oán giận nói: “Ngọc Mãn Lâu vốn dĩ đã không còn nghĩ đến phương diện này. Chỉ là muốn bản thân hắn sống nốt quãng đời này một cách hoành tráng oanh liệt. Hắn đã không còn ôm hi vọng về sự nối truyền hậu thế của gia tộc. Nhưng huynh lại ngay chính lúc này đem lại cho hắn thêm một hi vọng cực lớn! Huynh đã nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn vẫn có thể sinh….”. Tiêu Nhạn Tuyết mặt bỗng đỏ lên, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Dựa vào địa vị thân phận của Ngọc Mãn Lâu, lại đến tuổi như vậy rồi, vốn dĩ tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chuyện đó; thế nhưng huynh lại tự cho rằng có thể mượn chuyện đó để đả kích đối phương, ai ngờ lại chính là đang nhắc nhở hắn”.

“Một câu nói của huynh làm cho hắn bước ra khỏi được cái vòng luẩn quẩn mà đáng nhẽ ra hắn không bước ra được. Từ đó mà chắc chắn sẽ bộc phát ra mưu đồ và tâm địa càng cao càng hiểm ác hơn trước đây. Huynh đã cho hắn được niềm hi vọng lớn nhất và mục tiêu rõ ràng, làm tâm lí vốn cảm thấy mệt mỏi của hắn lại một lần nữa được nạp năng lượng. Làm cho hắn vốn là một đối thủ rất khó đối phó trở lên càng khó đối phó hơn! Trạng thái tâm lí , một khi xảy ra sự chuyển biến cực lớn, chắc chắn sẽ làm sinh ra sự phấn chấn về tinh thần!”. Tiêu Nhạn Tuyết tức giận nhìn Lăng Thiên: “Mà huynh thì lại ngồi đây dương dương tự đắc”.

Tiêu Nhạn Tuyết không hổ danh là nữ tử thiên tài một thời. Chỉ từ trong một vài câu nói của Lăng Thiên đã có thể suy đoán ra hậu quả vô cùng đáng sợ như vậy! Đôi lông mày thanh tú trau chặt lại với nhau, nàng rất lo lắng, Ngọc Mãn Lâu càng mạnh, thì có nghĩa là Lăng Thiên, thậm chí là Tiêu Gia sẽ càng gặp nguy hiểm. Mà cả hai nhà này, Tiêu Nhạn Tuyết đều không thể vứt bỏ được, cho nên vừa suy đoán ra kết quả như vậy, bản thân nàng liền là người cảm thấy lo lắng đầu tiên.

Lăng Thiên bỗng cảm thấy sợ hãi, thở dài nói: “Đúng thật, quả nhiên là ta đã sai rồi, quả nhiên là sai lầm cực lớn”. Từ lúc nói ra những lời vừa nãy, hắn đã cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, nhưng chỗ nào không đúng thì lại không nói ra được, nghe sự giải thích tường tận như này của Tiêu Nhạn Tuyết, hắn mới thật sự ý thức được sai lầm của mình, không ngờ lại lớn đến vậy!

Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất?! (Nghĩa: Người tài giỏi đến đâu suy nghĩ chu toàn đến thế nào, nhưng không thể hoàn hảo đến mức một sai lầm cũng không có).

Thế nhưng, kể cả là hiện nay nhận thức ra được sai lầm, thì cũng đã muộn rồi. Ngọc Mãn Lâu đã dưới sự “kích thích” của Lăng Thiên đã giống như phượng hoàng được tái sinh, từ trong sự chán nản, không còn hi vọng gì bước ra ngoài. Trong lòng Lăng Thiên có một chút gì đó cảm thấy hối hận, nhưng cũng có sự hưng phấn càng cuồng nhiệt!

Thấy Lăng Thiên thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết lại cảm thấy thương thương, nhẹ nhàng an ủi nói: “Tuy là như vậy, cũng không phải là chuyện lớn lắm, giặc đến thì đánh, nước đến thì đắp đập, dựa vào thực lực của huynh, cũng chưa chắc sẽ thất bại dưới tay Ngọc Mãn Lâu, hơn nữa hắn cũng đã sắp 50, có thể nói….cái gì đó…., chưa biết chừng là sinh con gái cũng nên?”.

Lăng Thiên cười lớn, nhẹ nhõm vô cùng, thậm chí có chút vui sướng nói: “Quả thật là thế sự không có chuyện gì là tuyệt đối cả, kể cả là để cho Ngọc Mãn Lâu bước ra khỏi phạm trù vốn có, thì cũng có gì chứ? Chẳng nhẽ nàng không cảm thấy, như vậy mới càng thú vị sao?”.

“Càng thú vị?” Tiêu Nhạn Tuyết trợn tròn mắt: “Ý huynh là gì vậy?”. Nàng vừa nãy chỉ là đang an ủi Lăng Thiên, nói một câu thật lòng, mức độ buồn phiền của nàng về việc Ngọc Mãn Mâu đột phá tâm cảnh, tuyệt đối không có ai bằng nàng!

Lăng Thiên chắp tay sau lưng đứng dậy. Nói một cách cao ngạo: “Hiện nay là thời buổi loạn lạc, cũng là thời đại anh hùng xuất hiện, nói chung trong lịch sử mấy ngìn năm nay, một khi xuất hiện thời đại như thế này, chuyện tiếp theo sẽ đến chắc chắn sẽ là sự thống nhất toàn diện, cái được gọi là phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân, chính là đạo lí này?”.

“Nhưng điều này… điều này thì có quan hệ gì với Ngọc Mãn Lâu và chuyện này?” Tiêu Nhạn Tuyết chớp chớp mắt. Cảm thấy không hiểu, ngơ ngác.

Lăng Thiên cười hihi nói: “Nếu đã là thiên hạ cần phải thống nhất, vậy thì chắc chắn sẽ phải xuất hiện một vị tuyệt thế bá chủ quét sạch thiên hạ, có đúng không nào? Đó là quy luật tất yếu của sự phát triển của lịch sử?”.

“Đó là đương nhiên. Một người tầm thường thì làm sao có thể thống nhất được thiên hạ, trở thành thiên hạ chí tôn được?”. Trên mặt Tiêu Nhạn Tuyết là bộ dạng với ý muốn nói “Huynh nói những điều này đúng là bằng thừa”.

“Vậy thì, như thế nào mới có thể thể hiện ra được sự bất phàm thật sự của một người đây?”. Lăng Thiên dựng ngược ngón cái lên : “Đó chính là, chắc chắn phải có những nhân vật anh hùng khác, nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhân vật nham hiểm cáo già. Tất cả các nhân vật này, trong một thời đại hỗn loạn, lấy thiên hạ làm bàn cờ, đánh một trận chiến sinh tử! Nếu như thuận buồm xuôi gió thì có thể thống nhất thiên hạ, đó chỉ có thể nói là may mắn đến mức cực điểm, hoàn toàn không thể nói rõ được điều gì cả”. Lăng Thiên cười một cách ngạo mạn: “Cần phải có cái nền là các đối thủ mạnh khác thì mới có thể tôn lên được chỗ bất phàm thật sự của vị bá chủ thiên hạ này!”.

“Cuộc đời mà không có đối thủ, thì cô độc biết bao nhiêu”. Lăng Thiên thở than một hơi. “Giành được thành công mà không có một sự thử thách nào, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả! Ngọc Mãn Lâu, cũng giống như viên đá mài dao lớn nhất của về ta!”.

Ánh mắt Lăng Thiên trở nên sáng chóe: “Chỉ có viên đá mài này mới đủ lớn và đủ cứng, mới có thể mài được lưỡi dao càng sắc nhọn hơn”.

Nhìn thấy Lăng Thiên bỗng bộc lộ ra dáng vẻ uy bá thiên hạ, trong mắt Tiêu Nhạn Tuyết bỗng vụt lên một sự say đắm, nàng say đắm trong lòng, mặc dù vậy nhưng mồm nàng vẫn dùng một giọng điệu giễu cợt nói: “Ồ? Nếu nói như vậy, ý của huynh chính là… bản thân huynh chính là vị bá chủ sẽ … thống nhất thiên hạ đó?”.

“Đương nhiên!” Lăng Thiên ngẩng đầu lên, tự cao tự đại nói: “Trong thiên hạ này, Lăng Thiên ta, chính là nhân vật chính! Ta tên là Lăng Thiên, ta muốn ‘lăng thiên’ (nghĩa: xông lên tận trời, chiếm cả thiên hạ) ta vì ‘lăng thiên’ mà đến!”. Nói vậy nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: đúng là nói thừa, nếu như ta không phải là nhân vật chính, vậy thì ta vượt thời gian quay về đây làm quái gì chứ? Là vượt thời gian quay lại quá khứ đó. Nếu như vượt thời gian để quay về đi bán rau… vậy mới là chuyện lạ đấy!

“Hứ!”. Tiêu Nhạn Tuyết khinh thường giễu cợt một tiếng, quay đầu đi không nói thêm câu nào.

Hồi lâu, Tiêu Nhạn Tuyết lại quay đầu lại, bộ mặt khó hiểu: “Còn có một chuyện nữa, muội nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra”.

“Chuyện gì vậy? Mà đến cả Tiêu đại tiểu thư anh minh thần võ của chúng ta cũng nghĩ không ra?”. Lăng Thiên cười, đùa một cách tinh ngịch.

Tiêu Nhạn Tuyết hừm một tiếng, vừa trau mày vừa nói: “Ngọc Mãn Lâu nếu như chỉ đơn thuần là muốn có một người nối dõi, hắn sao không tìm đại trong nhà hắn một tì nữ hay tì thiếp nào đó? Phụ nữ trong nhà Ngọc Gia nói thế nào thì cũng không ít hơn cả trăm người chứ? Chẳng nhẽ hắn không chọn ra được một người? Mà lại cứ phải đến làm nhục tể tướng tiền nhiệm của Bắc Ngụy? Cần phải biết gia tộc của vị tể tướng này, cũng là một gia tộc lớn không thể xem thường!”.

“Làm nhục?”. Lăng Thiên nhìn nàng một cách kì quái: “Điều này sao có thể nói là làm nhục được? Phải nói là vinh dự cực lớn mới đúng. Nàng có thể nghĩ thông suốt được nhiều việc như vậy, sao lại không nghĩ ra được điểm này?”.

“Ửm? Lời này nói thế nào vậy? Chẳng nhẽ hắn muốn người ta đường đường là một tể tướng tiền nhiệm trong vòng ba ngày phải gả con gái cho một lão già như hắn. Đó mà là một sự vinh dự to lớn sao?”. Tiêu Nhạn Tuyết bĩu môi nói.

“Đương nhiên là một vinh dự to lớn!”. Lăng Thiên kêu lên: “Ta đoán vị tể tướng đại nhân đó lúc này có lẽ đang vui quá mà phát điên! Một vị tể tướng, nói thế nào thì cũng sẽ có đầu óc một chút phải không!’

“Vui đến phát điên? Muội thấy là tức phát điên, tức đến muốn chết mới đúng!”. Tiêu Nhạn Tuyết hừm một tiếng: “Con gái rượu của mình, một thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc, lại phải gả đi làm thiếp cho người ta, mà còn là làm thiếp cho một lão già tuổi đã 50. Đã thế còn không được thương lượng, thậm chí còn không có một chút gì quyền chủ động cả. Ông ta có gì đáng để vui chứ?”.

“Nha đầu ngốc. Đó là tâm thuật đế vương. Ngọc Mãn Lâu cố tình xắp xếp như vậy, chính là đã nghĩ thông điểm này, sẽ chỉ cảm thấy vinh dự mà không có chút gì cảm thấy ấm ức”. Lăng Thiên cười nói: “Vị tể tướng đại nhân đó xét cho cùng thì cũng từng làm tể tướng của một nước. Nếu như nhìn không rõ điểm này, thì đời này kiếp này của ông ta đúng là đã sống uổng phí rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.