“A Kiếm, nói như thế thì ngươi vẫn còn quá non”. Lăng Thiên nhịn không
được nói: “Vô luận là địch nhân hay là bằng hữu thì trong đó đều có
người khiến ngươi luyến tiếc bởi vì những người này đều là kiêu hùng
đương thời. Loại cảm giác thương tiếc này tin tưởng là bậc nhân sĩ nào
cũng có, thật sự không phải là cái gì nghiêm trọng. Bất quá, ngươi chỉ
thấy Ngọc Mãn Thiên mà không thấy Ngọc Mãn Lâu sao. Chẳng lẽ thủ đoạn
của Ngọc Mãn Lâu không đáng bội phục. Nhìn đến Thủy gia đệ nhất trưởng
lão Thủy Vô Ba. Chẳng lẽ võ công Thủy Vô Ba không đủ để làm cho người ta bội phục. Võ công của hắn là thực luyện ra a, so với việc tiểu tử ngươi dựa vào ngoại vật gia tăng thì hoàn toàn bất đồng”. “Nhân sinh nhất
thế, bằng hữu cố nhiên là trọng yếu nhưng nếu có thể có được một địch
nhân cởi mở mới chân chính đáng quý! Hắn có thể làm cho nhân sinh đơn
điệu của ngươi trở nên đa dạng nhiều màu sắc, ngay cả có bị thua thì
cũng là không tiếc nuối. Loại địch nhân này đáng giá là địch nhân tôn
kính. Đối với những người như thế, trong tình huống song phương đã minh
xác thế đối lập mà ngươi có khả năng giết chết hắn thì cần nhanh chóng
giết chết”.
“Giết chết hắn mới là sự tôn trọng của ngươi đối với
hắn. Lăng Thiên thản nhiên nói “Ví như như Ngọc Mãn Lâu....”. “Về phần
Ngọc Mãn Thiên...... Ngược lại lại không thuộc loại người như thế, hắn
và chúng ta vĩnh viễn sẽ không là địch nhân”. Lăng Thiên yên lặng nói:
“Cho nên, ngươi không thể giết hắn, người này tuy rằng thô hào nhưng lại là một bằng hữu đáng tương giao. Nếu Ngọc Mãn Lâu binh bại thân tử,
Ngọc Mãn Thiên với mối quan hệ phức tạp với chúng ta thì tất sẽ không cử binh báo thù, mà tại thời điểm đó Ngọc Mãn Thiên là nhân tuyển tốt nhất để ổn định phương bắc. Ta sở dĩ hạ công phu lớn như vậy với Ngọc gia
hết thảy đều là vì bước này. Ngọc gia hoàn toàn khác Thủy gia, Ngọc gia
đối với phương bắc mà nói, thật sự là quá trọng yếu”. “Mà cũng bởi vì
quan hệ với Băng Nhan nên Ngọc Mãn Đường vốn là nhân tuyển tốt nhất
nhưng đáng tiếc hiện tại cũng không phải”. Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói :“Ngọc Mãn Lâu có thể chết nhưng Ngọc Mãn Thiên không thể chết”. “Ta
hiểu được”. Lăng Kiếm có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, hắn
thật sự không nghĩ là mình sẽ tự tay giết chết người này, nếu không cần
cùng bằng hữu đối địch nơi sa trường thì tự nhiên là tốt nhất”. Hôm nay
Ngọc tam gia lại rất nổi bật, vừa đánh Thủy Mạn Thành miệng không nhàn
rỗi nói :“Tiểu tam a, bộ áo giáp hôm nay của ngươi thật xấu, thật không
xứng với lão tiểu tử có quan điểm thẩm mỹ như ngươi”.
Mấy câu này liền làm cho Thủy Mạn Thành tức chết, khí huyết vừa bình phục lại bắt
đầu bốc lên khiến cho chiêu pháp tự nhiên tán loạn! Ngọc Mãn Thiên thầm
nghĩ thống khoái đồng thời càng thêm kiêu ngạo thêm, mỗi một quyền đánh
ra đều dùng chất giọng long trời lở đất kia hét lớn một tiếng, mỗi một
cước đá ra ngoài đều phải rống to một tiếng. Nếu quyền cước chạm được
vào thân thể Thủy Mạn Thành thì hắn lại cười ha ha một trận quái dị. Cả
tràng đấu thì nghe thấy giọng hắn, toàn bộ Vô *** Đốn chỉ còn lại có âm
thanh gầm rú của hắn. Nếu ai không biết tất nhiên sẽ nghĩ chỗ này có mấy ngàn người đang xúm lại cùng nhau đùa giỡn. Càng bị Ngọc Mãn Thiên dùng hình tượng thô lỗ và lời lẽ thô tục chọc tức rồi lại không hề có biện
pháp chỉ có thể toàn lực ứng đối, tránh né. Vốn thực lực hai bên đại
khái sàn sàn như nhau nhưng trong lúc đó trong hai người lại có một
người sợ chết nên cục diện biến thành nghiêng về một bên.
Thủy
Mạn Thành sớm đã là hối hận không thôi, chính mình vốn đã tính chết thay con, lấy mệnh tướng đã đấu mà sao chuyện tới trước mắt lại đột nhiên
sinh lòng khiếp đảm, thực là không nghĩ ra tại sao. Thân hình Ngọc Mãn
Thiên vốn đã hùng tráng lại có mồm to nên trông có vẻ uy mãnh vô cùng,
Lăng Thiên cơ hồ muốn vỗ tay ủng hộ, lại muốn học nữ nhân mềm mại tán
dương một câu: “Thật sự là quá đã, Thiên ca, thật là uy mãnh a!”. “Lực
phách tam quan!” Ngọc Mãn Thiên vốn có chút như người điên, nhảy vọt lên không trung xoay người, xoát một tiếng, song chưởng lập tức giống như
khai *** phủ rầm rầm chém xuống. Thủy Mạn Thành cắn răng giơ chưởng đón
đỡ.
Phanh một tiếng, Ngọc Mãn Thiên tiêu sái xoay người bay ra,
sau đó trong miệng “Di nha” rống lên một tiếng, để lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn: “Quét ngang tứ hải”. Kình phong như đập vào mặt mà đến! Thủy Mạn
Thành đỏ mắt đang muốn không để ý sinh tử xông lên thì lại nghe thấy
Ngọc Mãn Thiên cười ha ha nói: “Tiểu tam a, nhanh kêu một tiếng tam gia, Tam gia nghe được thư thái thì tạm tha cho lão vương bát đản ngươi”.
Thủy Mạn Thành tự xưng là tam gia, trong lúc mình rơi xuống hạ phong lại đột nhiên nghe đối phương nói ra những lời này thì giận đến mức tay
chân lạnh lẽo, nội lực cơ hồ tan đi, tay không nhịn được thoáng chậm di. Sai một ly đi một ngàn dặm, cao thủ so chiêu chỉ hơn nhau chút xíu!
“Bang bang bang bang.....”. Ngọc Mãn Thiên thấy sơ hở thì thừa cơ mà
vào, liên hoàn mười chín chưởng đều đánh vào không môn, trúng vào ngực
Thủy Mạn Thành, thanh âm chưởng kích giống như đánh trống. Tại thời điểm Thủy Mạn Thành bị chưởng lực của Ngọc Mãn Thiên đánh trúng ngực, trong
mắt hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hít mạnh một hơi, liều mạng vung tay
ra ngoài, giờ phút này hắn đã không còn cầu xoay ngược bại cục, chỉ cầu
cùng xuống hoàng tuyền.
Đáng tiếc bại cục không phải bằng vào sự
liều mạng có thể bù lại được. Xuy! Phần thịt trước ngực Ngọc Mãn Thiên
bị trảo của hắn kéo đứt một khối, nhất thời máu tươi đầm đìa. Ngọc Mãn
Lâu cùng Ngọc Mãn Đường đồng thời vội vàng hô lên một tiếng:“Tam đệ!”.
Bất quá hai người đều là do quan tâm đến an nguy của Tam đệ đồng thời
cũng là nhắc nhở Tam đệ không nên giết Thủy Mạn Thành...... Ngọc Mãn
Thiên thét dài một tiếng, không biết là do bị đau hay là hưng phấn, đối
với tiếng hô của hai vị ca ca tỏ vẻ như mắt điếc tai ngơ, hắn tung một
cước, phanh một tiếng, đá thật mạnh vào hạ phúc của Thủy Mạn Thành. Hắn
bị thương mà sinh ra phẫn nộ, một cước này là muốn phá hủy nơi tụ tập
toàn thân công lực của Thủy Mạnh Thành. Thủy Mạn Thành hét thảm một
tiếng, thân thể giống như bóng cao su bị hất bay lên ca, sau khi bay lên khoảng bảy tám trượng thì thất khiếu trào ra máu tươi. Trong lúc nhất
thời, toàn trường yên tĩnh như tờ! Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên
trời sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn cái thân thể giống như bao tải rách
kia rơi xuống. Bộp một tiếng nện lên mặt đất.
“Ngọc gia Ngọc Mãn
Thiên thắng, Thủy Mạn Thành thân bại thân vong”. Lão già mũi ưng dài
giọng tuyên bố. Trước ngực Ngọc Mãn Thiên máu tươi đầm đìa nhưng vẫn
ngạo nghễ đứng thẳng, cười cạc cạc hai tiếng quái dị rồi ngẩng đầu ưỡn
ngực, dùng một loại tư thái anh hùng, bộ dáng long hành hổ bộ, ưng thị
lang cố từ trên sân khấu ngang nhiên quay trở về...... Ngọc Mãn Lâu râu
tóc chổng ngược, tức giận nói không nên lời định trách cứ đệ đệ vài câu
nhưng sau khi liếc mắt nhìn vết thương trước ngực Ngọc Mãn Thiên thì lại không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù sao đây chính là ấu đệ của mình a, hắn rầu rĩ thở dài phất tay sai người mau đem thuốc trị thương đến. Nhìn ra giữa sân, Ngọc Mãn Lâu không khỏi có cảm giác đau khổ. Chính mình mang
nhân mã đến không chỉ trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi cho Thủy
gia mà còn vì một hệ của Thủy gia thanh lý môn hộ. Trong trận doanh của
Thủy gia không ít kẻ mặt xám như tro tàn, nhìn Tam gia mới vừa rồi còn
thần khí uy phong lẫm lẫm nay đã giống như một đống thịt lợn nát trên
mặt đất, loại cảm giác tương phản thật lớn này làm cho mỗi người đều tạm thời không thể thừa nhận.
Nhìn Ngọc Mãn Thiên bên trận doanh
Ngọc gia đang hưởng thụ sự tung hô như anh hùng thì trong mắt đều nổi
lên lửa giận hừng hực. “Ngọc Mãn Thiên, gã thất phu này có dám cùng ta
đơn đả độc đấu một hồi không”. Một người nhảy dựng lên quát. Người này
vẻ mặt bi phẫn, tròng mắt rưng rưng, râu ngắn tóc đen, đúng là huynh đệ
của Thủy Mạn Thành, Thủy Mạn Thư! “Lui ra!” Thủy Mạn Không tức giận hét
lớn: “Giáp chiến không giống như cá nhân quyết đấu, sinh tử có mệnh,
thắng bại do trời, sinh giả vô cừu người chết không oán! Đây còn là di
huấn của tổ tông hai nhà, chẳng lẽ ngươi dám chống lại di hấu của tổ
tông”. Thủy Mạn Thư hung hăng nhìn Thủy Mạn Không không nháy mắt, thật
lâu sau mới oán hận hừ một tiếng, ngồi thật mạnh xuống. Việc này cũng là do Thủy gia, nếu đổi thành Ngọc Mãn Lâu thì chỉ riêng một hành động này đã mạo phạm đến uy quyền, tội rất lớn, Ngọc Mãn Lâu có thể đương trường đánh gục Thủy Mạn Thư.
Mà Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không thì mặt ngoài cũng không có hành động gì, chỉ thấy từ đáy mắt xuất hiện hàn mang, hắn âm thầm hừ lạnh một
tiếng, thầm nghĩ, sau giáp chi chiến sẽ là thời điểm các ngươi diệt
vong, tha cho các ngươi nhất thời đi. Trường hợp này lại rất là quái lạ, vốn thắng hẳn phải là cao hứng thì mặt Ngọc Mãn Lâu lại tỏ vẻ ủ dột,
rất là mất hứng mà bên thua thì Thủy Mạn Không lại có chút vui mừng. Tuy đã cực lực tỏ vẻ nghiêm mặt nhưng đuôi lông mày lại tỏ vẻ khoái ý như
thế nào cũng không che dấu được . Khoái ý vì báo được đại cừu, mắt thấy
cừu nhân chết ở trước mặt mà khoái ý. Thủy Mạn Không cho tới bây giờ vẫn không quên được con trai mình là bởi vì súc sinh của Thủy Mạn Thành nên mới có thể uổng mạng ở Thiên Tinh. Hắn hận chính mình không thể tự tay
giết chết Thủy Mạn Thành nên khi thấy Thủy Mạn Thành chết thì trong lòng vô cùng khoái ý thậm chí đến mức không thể che dấu! Hai tràng chiến đấu kế tiếp đều là Ngọc gia thắng, hiện tại cũng chỉ còn lại hai tràng.
Thủy Thiên Nhu đối đầu Ngọc Băng Nhan. Thủy Vô Ba đối đầu Ngọc Mãn Lâu!
Mà cái Lăng Thiên và Lăng Kiếm chờ mong nhất, hứng thú nhất cũng chính
là hai tràng này.
Từ phía Thủy gia, một bóng người mặc hắc y dáng người cao gầy thướt tha đi ra, chính là Thủy Thiên Nhu đi ra. Bên phía
Ngọc gia, Ngọc Băng Nhan trên mặt hàm chứa vẻ cười thản nhiên từ trong
đám người đi ra, dáng vẻ như khiếp sợ, tựa hồ như yếu đuối từng bước một tiêu sái đi lên. Ngọc Mãn Đường lắc đầu thở dài, vẻ mặt thống khổ, Ngọc Mãn Thiên nắm chặt quyền đầu, hung hăng nhìn đại ca Ngọc Mãn Lâu vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người. Ngọc Mãn Lâu nhẹ nhàng nghiêng mặt đi,
hai mắt ánh mắt buông xuống, ngồi ngay ngắn như núi. “Băng Nhan muội
muội”. Thủy Thiên Nhu mở đầu nói, ngữ khí nhu hòa.
“Thiên Nhu tỷ
tỷ”. Ngọc Băng Nhan thản nhiên cười, hai nàng nhìn nhau cười. Bộ dáng
làm ra vẻ này làm cho những người không rõ nội tình nhất thời giật mình: Nga, hóa ra hai nàng cũng không quen biết nhau nhưng cũng có người âm
thầm khinh bỉ: Hai nha đầu này thực là biết diễn diễn, đã ngủ với nhau
trên một cái giường rồi còn kết bái tỷ muội với nhau thế mà cư nhiên còn có thể biểu diễn tự nhiên như vậy, quả thực là diễn viên có hạng a!
Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy Mạn Không đồng thời ngồi thẳng lên, tại một khắc, trong lòng hai gia chủ của hai gia tộc đứng đầu hai đại lục hai cư
nhiên đều nhất trí với nhau! Thủy Thiên Nhu tất thắng, Ngọc Băng Nhan
tất bại! Bại là chết, Ngọc Băng Nhan hẳn phải chết. Ngọc Mãn Lâu có chút khẩn trương, thậm chí cảm thấy có chút khát nước, loại cảm giác vi diệu này không biết bao nhiêu lâu hắn chưa từng gặp qua, tin tưởng chỉ cần
Ngọc Băng Nhan chết ở chỗ này, chết ở trong tay Thủy Thiên Nhu thì Thủy
gia cùng Lăng Thiên từ nay về sau chính là không chết không ngừng! Thủy
Mạn Không cũng có chút khẩn trương, chỉ có Thủy Thiên Nhu thắng thì mới
có thể mau chóng trở lại bên người Lăng Thiên, vì hạnh phúc chung thân
của nữ nhi, cũng vì tiền đồ của Thủy gia.
“Băng Nhan muội muội
cẩn thận, ta xuất thủ đây”. Thủy Thiên Nhu phong tư thản nhiên, trường
kiếm như lưu thủy đón gió xuất ra. Ngọc Băng Nhan áo trắng như tuyết,
phong thái yểu điệu, chấp kiếm như chấp bút, đoan nghiêm cẩn mật, môn hộ kín đáo, phái phong cách quý phái khẽ cười nói:“Tỷ tỷ cứ yên tâm ban
chiêu”. Yên tâm ban chiêu, những lời này đó là ám hiệu giữa hai nàng, ý
tứ tức là Ngọc Băng Nhan đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, tất cả mọi người cứ
yên tâm. Thủy Thiên Nhu hô lên một tiếng, thân mình nhẹ nhàng tựa hồ như theo gió phiêu khởi, nhảy lên không trung, khi đã lên tới độ cao nhất
định thì trường kiếm ngân quang chợt lóe lên rồi giữa thiên không đột
nhiên xuất hiện một dải ngân hà như thác nước, trong suốt phản quang,
lấy thế như rơi thẳng từ cửu thiên chụp xuống! Ngọc Băng Nhan dưới chân
đảo một cái, thân mình vươn lên, trường kiếm trên không trung lấy kiếm
chỉ bút đoan chính viết một chữ “Nhất”. Chữ viết tuy rằng đoan chính
nhưng ở trong mắt người biết thư pháp thì lại có thể rõ ràng nhìn ra,
nhất bút này theo thu phong mà khởi, mang theo phong tà, ngoại bình
trung câu, tàng phong cho ngoại, thời điểm thu bút ẩn ẩn hướng vào trong lòng mình!
Đây là do nét bút nghiêng đi, hơn nữa không phải dùng thư pháp kiểu chữ khải, tuy thoạt nhìn đại khí đoan chính nhưng biến
hóa trong đó thì không phải ai cũng có thể thấy được. Một đạo quang hoa
màu bạc vọt lên giữa hai người, dải ngân hà kia rơi xuống chạm vào một
chữ đoan chính này thì đột nhiên trượt qua một bên, Ngọc Băng Nhan thuận thế một kiếm lướt tới, tay như cầm trọng bút nặng ngàn cân, từ đuôi đến đầu, đầu bút như vừa nhúng mực đậm đặc múa mà lên, nhất chiêu lợi thế
chuyển thủ thành công. Thủy Thiên Nhu làm như cả kinh, kiếm pháp cũng
đồng thời biến đổi, trở nên giống như xuân thủy liên miên vô tận, cũng
là áp dụng thế thủ . Trận chiến này khiến mọi người cư nhiên đều có một
loại cảm giác đại khai nhãn giới. Quả thật, lấy võ công của hai nàng
trong số những người ở đây thì nhiều nhất cũng tính là trung lưu mà
thôi, nhưng chiêu pháp của Ngọc Băng Nhan vô luận là nhất hệ gia chủ
Ngọc Mãn Lâu hay là nhân vật võ công đệ nhất Thủy gia Thủy Vô Ba đều
chưa từng thấy qua. Nhìn qua tựa hồ rất có vẻ nhàn hạ thoải mái viết chữ vẽ tranh nhưng lại có uy lực rất lớn, loại võ công kỳ lạ này làm cho
tất cả mọi người quan khán cảm thấy rất là vui vẻ thoải mái, nhìn không
chớp mắt.
Còn có Thủy Thiên Nhu kia đối kiếm pháp cổ lão của Thủy gia đã rất nắm chắc, cũng làm cho người xem thấy mãn nhãn. Tuy công lực của nàng còn thấp, chỉ mới vừa tiến vào tiên thiên cảnh giới có chút
thành tựu nhưng kiếm chiêu kia liên miên không ngừng. Kiếm chiêu này
chân chính giống như hành vân lưu thủy. Trong nháy mắt, hai nàng đã giao đấu bảy tám mươi chiêu, cả hai đều cũng đổ mồ hôi đầm đìa, cư nhiên là
thể lực ngang nhau, không phân biệt được thắng bại. Thủy Mạn Không có
chút lo lắng, chẳng lẽ Nhu nhi lại có thể thất thủ. Ngọc Mãn Lâu cũng
sốt ruột, chẳng lẽ Băng Nhan cư nhiên thật sự có bản lĩnh thủ thắng.
Chẳng lẽ võ học của Vô Thượng thiên quả nhiên có khả năng đoạt thiên địa tạo hóa. Kiếm pháp của Thủy Thiên Nhu đột nhiên biến đổi giống như là
đại hải triều dâng, sóng sau tiếp sóng trước, chậm rãi triển khai thế
công trầm trọng . Ngọc Băng Nhan hừ nhẹ một tiếng, bộ pháp dưới chân
biến đổi, trường kiếm trong tay đại khai đại hợp như long phi phượng
múa, quỷ bí khó lường. Hai người cư nhiên lại lâm vào cục diện lực lượng ngang nhau, lúc này đây mọi người đều nhìn ra kiếm pháp của Thủy Thiên
Nhu.
Đây chính là cuồng thảo thư pháp. Thắng bại chính là vào lúc này! Thủy Mạn Không bỗng nhiên đứng lên, trong lúc này thần sắc tha
thiết nói không nên lời còn Ngọc Mãn Lâu mắt như chim ưng, gắt gao nhìn
chằm chằm vào Ngọc Băng Nhan, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt giống như
mây đen. Thân thể hai nàng như hồ điệp xuyên hoa, thanh âm song kiếm
giao kích đang đang giống như đậu nỗ vang lên không ngừng, trong lúc tất cả mọi người đang lo lắng thì hai nàng rốt cục đã tách ra. Ngọc Băng
Nhan hai tay chống kiếm, mồ hôi đầm đìa, cố gặng hít từng ngụm không
khí. Thủy Thiên Nhu thì sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bộ dáng thoát lực
nặng, cố gắng đứng thẳng, hai chân run lên rồi thân hình đột nhiên mềm
oặt ngã ngồi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Ngọc Băng
Nhan cũng rời tay, keng một tiếng rơi trên mặt đất rồi cũng ngồi bệt
xuống. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm! Kết cục cư nhiên là cả hai cùng kiệt lực.
Một ngàn năm qua, chưa
từng xuất hiện loại tình huống này. Năm nay đúng là việc lạ liên tục xảy ra. Thủy Mạn Không như trút được gánh nặng còn Ngọc Mãn Lâu thì căm tức đều bốc khói. Diệp Khinh Trần cùng lão già mũi ưng của Thiên Ngoại
Thiên cũng đều trợn mắt há hốc mồm giật mình. Như thế này thì sao có thể phán định được thắng bại. Xem bộ dáng của hai nàng thì tin tưởng rằng
đừng nói đến cái gì tái chiến mà cho dù là cử động một ngón tay cũng
thấy khó khăn ...... Ngọc Mãn Đường mừng rỡ, Ngọc Mãn Thiên thì há cái
miệng như miệng hà mã ra mà cười, xem tư thế thì như trâu cười, mãi lâu
sau mới xoạch một tiếng khép lại, khóe miệng run rẩy một trận, cằm như
có vẻ bị trật khớp...... Ngay cả như thế, Ngọc tam gia vẫn giãy dụa mơ
mơ hồ. Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nhưng
không ai nhìn ra trong đó có điểm gì không đúng. Hai nàng quả thật cố
hết sức, sát chiêu ùn ùn cuối cùng mà kiệt sức. Ngay cả người bàng quan
cũng nhiều phen vì hai nàng mà đổ mồ hôi, nào ai sẽ biết hết thảy điều
nay cư nhiên là trước đó đã sớm tập luyện tốt.
Cũng không thể
trách những người này ánh mắt không tốt mà thật sự bởi vì trận biểu diễn này của Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu đã đạt tới trình độ thiên chuy bách luyện, thậm chí còn có vị thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý tự mình ra tay chỉ điểm, ngoài ra còn có vị quái thai Lăng Thiên
tinh thông cổ kim nghìn năm võ công chiêu thức chỉ giáo. Thiên Lý thậm
chí đã từng nói, nếu không phải là đã biết trước các nàng đã luyện tập
với nhau thì cho dù là lấy nhãn lực của hắn cũng khó có thể khám phá ra
huyền cơ trong đó. Ngay cả vị đại lão này cũng phải nói như vậy thì đừng nói những người ở đây còn có ai có thể nhìn ra vấn đề, cái đó mới thực
sự là thấy quỷ. Ánh mắt Thủy Mạn Không nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu trầm
giọng nói:“Trận chiến này hòa, Ngọc gia chủ nghĩ như thế nào”. Đằng sau
Thủy Mạn Không chợt có người đứng lên nói: “Sao có thể hòa được. Tổ tông di huấn, giáp chi chiến không chết không ngừng, kẻ sống thắng, người
chết bại, sao có thể có kết cục hòa”. Người lên tiếng chính là Thủy Mạn
Thư, Thủy Mạn Bình một bên cũng lên tiếng phụ họa nói: “Nếu kết quả hòa
thì chẳng phải là làm trái di huấn của tổ tông”.