Người của Lăng Thiên đang làm việc nhưng chính là giúp Thủy gia dàn xếp. Đứng nhìn người của Thủy gia bị giết hắn cũng thấy không dễ chịu gì.
Chính hắn không có khảng năng giải quyết nên mới phải nhờ đến người ngoài
nhưng mà khoanh tay đứng nhìn cũng thấy có gì đó không phải. Dù thế nào
cũng là nói dễ làm thì khó.
Ho khan hai tiếng, Thủy Mạn Không cười khổ nói:“Lăng công tử có chỗ không biết, chuyện này.”
Lăng Thiên mỉm cười. Nói:“Ta hiểu rồi.” Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trịnh trọng nói:“Ta thật sự là đã hiểu rồi.”
“Bất luận bọn họ quá đáng thế nào, ức hiếp thế nào nhưng nói cho cùng họ vẫn là người của Thủy gia, nên ngươi không nỡ đứng nhìn người nhà mình bị
thảm sát đúng không? Cảm giác này ta đã trải qua rồi, bởi vậy người ác
do ta xử lý là đúng rồi.” Lăng Thiên than thở một tiếng nói.
Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn nói:“Nhưng mà
lần ra tay này không thể tránh khỏi Thủy gia tương tàn. Chàng đã giúp
Thủy gia trừ hậu họa, giúp chúng ta thoát khỏi lụi bại. Cho nên ân đức
này chúng ta sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.”
Lăng Thiên nghe xong
cũng thấy quái dị, thầm nghĩ nha đầu này sao lại nói những lời này, rốt
cuộc ám chỉ điều gì. Những lời này phải do Thủy Mạn Không nói ra mới
đúng, Thủy Thiên Nhu sao lại làm cái chuyện không lượng sức mình ấy? Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ra Thiên Nhu sắc mặt nghiêm túc nhưng đôi
mắt diễm lệ lại nhanh chóng liếc liếc mấy vòng, khiến cho Lăng Thiên
hiểu ra.
Không thể tưởng được nha đầu kia khi trận chiến vẫn còn
chưa kết thúc đã cùng hắn nói chuyện nhân tình. Hiển nhiên là lo hắn xấu hổ không dám mở miệng nên phải làm phương án dự phòng.
Lăng
Thiên trong lòng không khỏi cười thầm. Thầm nghĩ ta đã bỏ ra nhiều công
sức như vậy nếu như không báo đáp có phải là chết thiệt thòi không? Đến
lúc phải nói thì dù là ai hắn cũng không mềm lòng.Về chuyện xấu hổ, hắn
chưa bao giờ biết điều đó. Nhưng tâm ý của Thủy Thiên Nhu khiến cho Lăng Thiên rất vui mừng.
Thủy Mạn Không cười ha ha nói:“Nhu nhi.
Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ con còn lo lắng gì? Hơn nữa, với thực lực
của công tử, cha con chống chế có được không? Mà chống chế cũng có ý
nghĩa gì nữa không?” Thủy Thiên Nhu ưm một tiếng. Đỏ bừng mặt..
Lăng Thiên cũng cười nói:“Nhu nhi. Nàng xem thường cha nàng quá. Nàng chắc phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ?”
“Chuyện gì?” Thủy Thiên Nhu có chút mơ hồ nói. Nàng dẫm chân nói:“Chỉ là cha của ta thôi sao?”
Lăng Thiên cười hì hì sờ sờ mũi nói:“Có thật là nàng không phát hiện ra hay
không. Chuyện xảy ra cho tới lúc này, tiếng kêu thảm thiết không ngớt,
vậy mà không một thủ hạ nào của Thủy gia tới đây? Lệnh tôn đã sớm chuẩn
bị rồi.”
Lăng Thiên cười mà như không cười nhìn về phía Thủy Mạn
Không:“Cũng chỉ chờ ta đến đây để giết mấy người đó mà thôi. Nhưng mà
lúc này ta lại cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng, đây là lần đầu tiên
từ khi ta sinh ra.”
Thủy Mạn Không xấu hổ ho khan nói:“Lăng công
tử quả nhiên thông minh. Ha ha. Quả nhiên thông minh.” Thủy Thiên Nhu
không ngờ phụ thân của mình đã sớm có tính toán.
Thậm chí đến
ngay cả mình cũng giấu diếm. Nàng hừ hai tiếng, giận dỗi không nói.
Nhưng lại rất vui mừng vì những gì Lăng Thiên làm là vì mình.
Nàng quá si mê hắn nhưng Lăng Thiên trong nội tâm đang suy nghĩ nếu không để Thủy gia nợ hắn thì sao có thể cao giọng được chứ? Nợ hắn càng nhiều
càng tốt.
Đúng lúc này từ đại sảnh vang lên tiếng cầu xin. Năm
người Lăng Kiếm đều thu kiếm. Mấy người đi cạnh Lăng Kiếm mặt đầy máu
tươi, vẻ mặt sợ hãi..
Trong đại sảnh sau lưng số người còn sống
chưa đến một nửa. Thủy Thiên Hải cũng sợ đái ra quần. Nhưng cái tên này
đúng là gan bé, đái ra quần cũng chưa xong, về sau hắn còn bị dọa cho sợ chết.
“Công tử. Có mấy kẻ chạy thoát rồi có cần đuổi theo giết không?” Lăng Kiếm hỏi.
“Không cần . Những chuyện này gia chủ Thủy gia sẽ xử lý, chẳng nhẽ ngươi vẫn
còn muốn chém giết nữa sao?” Lăng Thiên cười nhìn mấy tên thủ hạ.
“Không sai. Lăng tiểu huynh đã vì Thủy gia mà làm nhiều chuyện như vậy, chuyện nhỏ đó không cần phải ra tay.” Thủy Mạn Không nhìn Lăng Kiếm chân thành đáp. Thủy Mạn Không không dám không tử tế nói chuyện với hắn.
“Vậy thì tốt.” Lăng Kiếm ho hai tiếng đi về phía sau lưng Lăng Thiên đứng
thẳng. Năm người đều bị thương, Lăng Kiếm thực lực mạnh nhất nhưng lại
bị thương nặng nhất, chính là vì để các huynh đệ bị thương nhẹ nhất nên
hắn gánh hầu hết. Cao thủ đứng đầu, vết thương cũng đến mấy chục vết,
nội thương cũng có vẻ nặng.
Bốn người còn lại thì toàn thân cũng đầy vết thương nhưng không ai kêu rên tiếng nào.
Nhưng mà có thể chống lại mấy trăm kẻ địch bao vây như vậy đối với Thủy gia
mà nói đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi. “Người đâu, mau đưa năm vị huynh đệ này đi trị thương.” Thủy Mạn Không hét lớn.
Thủ
hạ Thủy gia vội vàng chạy tới. Những người chạy vào đều thất kinh, có
người còn nôn mửa chạy ra ngoài. Những thi thể không lành lặn, nằm đầy
trên mặt đất, máu chảy thành những dòng nhỏ, ngày một tràn ra rộng hơn.
Đây đúng là biển máu địa ngục.
Thủy Mạn Không nhìn về phía Lăng
Thiên nói:“Chúng ta vào trong nói chuyện để bọn người làm quét dọn.” Hắn liếc mấy kẻ người làm nói:“Mời các vị trưởng lão đi theo ta. Đám người
còn lại giải tán hết, chuyện ngày hôm nay phải giữ kín, không được nói
linh tinh.” Mọi người cùng kêu lên đồng ý.
Cách đại sảnh không xa có năm người đàn ông mặc đồ đen đang ẩn nấp nhìn nhau. Một người trong
đó nhỏ giọng nói:“Tiếng chém giết đã kết thúc. Xem ra chúng ta không cần ra mặt.”
“Câm miệng.” Tên còn lại gầm lên:“Chưa nhìn thấy Kiếm
ca và công tử an toàn đi ra thì không thể nói là không có chuyện được.
Không được nói linh tinh, đứng đây chờ đợi đi.”
Đó là Lăng Nhất
Lăng Nhị Lăng Tứ Lăng Thập Cửu năm người đứng chờ. Lăng Thiên mang theo
Lăng Kiếm Phong Vân Lôi Điện vào Thủy gia bản thân thực lực cũng đã đủ
nhưng Lăng Thiên vẫn rất cẩn thận dặn năm người bọn họ đứng chờ bên
ngoài. Nếu là chuyện thuận lợi. Thủy gia không giở trò gì thì đương
nhiên không cần đến bọn họ nhưng nếu như bọn họ có âm mưu gì thì sau khi chiến đấu năm người kia bị thương, còn có bọn họ hỗ trợ.
Đây
không phải là hắn không tin Thủy Mạn Không mà là đây dù dao cũng là
Thiên Phong đại lục. Cho tới bây giờ, thân phận của mình, Lăng Thiên cố
tình mạo hiểm cũng không được vì hắn không có tư cách được mạo hiểm.
Lăng Kiếm từ chối người của Thủy gia giúp mình trị thương. Bọn họ giúp đỡ
nhau xử lý qua vết thương, sau đó đứng ở sau lưng Lăng Thiên không nói
một lời. Đến ngay cả nơi an toàn hơn nữa bọn họ cũng luôn ở cạnh Lăng
Thiên.“Chuyện đã chấm dứt từ nay trở đi Thủy gia không còn tranh chấp
nữa.” Lăng Thiên chắp tay cười nói. “Lần này có thể dẹp loạn được là nhờ có công tử nếu không e rằng hôm nay Thủy gia đã tan thành mây khói
rồi.”
Thủy Mạn Không vội vàng hoàn lễ mỉm cười nhìn Lăng Thiên. Càng nhìn càng thấy quý, càng nhìn càng thấy có cảm tình. Có cảm giác cha vợ con rể.
“Hai bên cũng không phải là người ngoài. Lăng Thiên ra tay giúp đỡ cũng
là điều đương nhiên.” Lăng Thiên ý tứ nói. Đã tới đây sao có thể nói là
người ngoài được.
“Không sai không sai. Ha ha ha.” Thủy Mạn Không bỗng nhiên cười to nói:“Nói đúng lắm. Không lâu nữa chúng ta chính thức là người một nhà. Như thế lão phu cũng không khách khí nữa.” Vị này
hiển nhiên đã phong cho mình chức nhạc phụ Lăng Thiên nhìn Thủy Thiên
Nhu xấu hổ đứng cạnh cha, tựa hồ như không thuận theo. Cả cha lẫn con
đều nghĩ đến cùng một phương diện.
Lăng Thiên nháy nháy mắt, mới
nhớ ra lời nói của mình có chút mập mờ. Hắn có ý khác tất nhiên là không thể khống chế suy nghĩ của người khác. Chỉ có thể trách người ta nghĩ
nhiều. Mất vị trưởng lão Thủy gia mập mờ nhìn lẫn nhau. Trong mắt dường
như hiểu ra điều gì đó:“Thì ra là thế. Ta rốt cục đã hiểu ra rồi, gia
chủ đúng là cao minh!”.
Lăng Thiên nhìn sắc mặt mấy người. Trong
nội tâm hít một tiếng, dứt khoát không giải thích . Thầm nghĩ đúng là
bùn rơi vào đũng quần, . Không phải phân thì cũng bị nghĩ là phân.
“Chuyện đã như vậy. Lăng thiếu huynh có thể nói cho rõ; những vị ngồi
đây đều là nhân vật quan trọng của Thủy gia, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Nếu là chuyện lớn nhỏ của Thiên Phong đại lục thì chúng ta cũng có thể
giúp đỡ.” Thủy Mạn Không nhìn Lăng Thiên nói.
Cách xưng hô đã
thay đổi vừa rồi còn là “Lăng công tử” giờ đây đã biến thành “Lăng thiếu huynh” cứ như là thông gia rồi ý. Về chuyện kế hoạch, Lăng Thiên sẽ
không khách khí nữa, hắn nói:“Tôi nỗ lực nhiều như vậy đương nhiên phải
có cái giá lớn.”
“Lăng thiếu huynh có kế hoạch gì thì cứ nói. Lão phu nếu có thể giúp đỡ thì sẽ giúp hết mình.” Thủy Mạn Không sắc mặt
cũng trang trọng, nghiêm túc nói..
“Đã như vầy. Ta đây cũng nói thẳng .
Thuận Thiên Minh là người của ta; Từ hôm nay trở đi. Thủy gia với hợp tác với Thuận Thiên minh, điều kiện của ta chính là: ta muốn” Lăng Thiên hàm
răng khẽ cắn như con sư tử hung dữ nói:“. Cả Thiên Phong đại lục.”
Nói đến điều kiện Lăng Thiên không chút khách khí khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Tuy nói Lăng Thiên đã giúp Thủy gia một chuyện lớn , thậm chí đã làm thay
đổi cả cục diện. Nhưng điều kiện này dường như là quá sức.
Thiên
Phong đại lục liên quan đến rất nhiều thế lực. Ân oán tình thù, quả thật không thể nói rõ. Thủy Mạn Không đồng ý cũng chính là chấp nhận hứng
chịu sóng gió.
Thủy gia có thể sẽ bị tổn thất nặng nề hơn cả lần
vừa rồi. Lần vừa rồi Thủy gia vẫn là Thủy gia nhưng nếu như làm theo lời Lăng Thiên thì Thủy gia có thể sẽ vĩnh viễn biến mất. Lùi một vạn bước
để tiến một bước, nếu như sau khi thống nhất thì nguyên khí của Thủy gia nhất định sẽ bị tổn thất nặng, thiên hạ thuộc về Lăng Thiên, thuộc về
Lăng gia đến lúc đó hắn muốn đối với Thủy gia thế nào vẫn còn chưa thể
biết được.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.Thủy Mạn Không đứng người lên chắp tay đi thong dong vài bước, ánh mắt lóe sáng, cắn răng
xoay người nhìn Lăng Thiên nói:“. Được.”
“Được.” chữ này vừa phát ra đến ngay cả Lăng Thiên cũng ngơ người. Lăng Thiên đợi hắn mặc cả trả bằng tiền nhưng không ngờ Thủy Mạn Không lại trực tiếp đồng ý.
“Gia chủ.” Mấy vị trưởng lão lo lắng nói.
Thủy Mạn Không khoát tay, trầm giọng nói:“Ta ý đã quyết. Các vị không cần nhiều lời.”
Thủy Mạn Không thở dài, con trai hắn đã mất rồi, Thủy gia cũng không người
kế tục, hắn chỉ còn lại có cô con gái. Hôm nay Lăng Thiên đã mở miệng,
vì con gái bất kể điều kiện gì , hắn cũng đồng ý. Hơn nữa thiên hạ thuộc về tay con rể hắn còn hơn là rơi vào tay Ngọc Mãn Lâu. Cho nên Thủy Mạn Không không chút do dự đồng ý.
Lăng Kiếm theo Lăng Thiên cùng
Thủy Mạn Không đi ra ngoài, xuyên qua hoa viên của Thủy gia. Thủy Thiên
Nhu cúi đầu yên lặng đi theo phía sau, không biết nghĩ gì mà nói rất
nhỏ. “. Thuận Thiên Minh ở Thiên Phong đại lục sức mạnh không phải là
lớn cũng có thể nói là thâm căn cố đế. Dù thế nào hắn cũng đang áp đảo
Thiên Phong đại lục, bất kì một thế lực nào cũng không thể vượt qua.
Hoàng Phủ Tống sau khi bị tiêu diệt thì cũng chỉ còn có Thủy gia chống
cự lại mà thôi. Hôm nay Thủy gia lại cùng Thuận Thiên Minh liên kết thì
ta tin rằng Thiên Phong đại lục không ai là đối thủ. Mấy bọ người châu
chấu đá xe cũng không lo ảnh hưởng đến đại cục. Chuyện này ta có thể
hứa.” Đó là lời của Thủy Không.
“Đầu tiên, ta sẽ ra lệnh cho tất
cả người nhà Thủy gia toàn lực hiệp trợ Thuận Thiên Minh đồng thời không can thiệp vào chuyện quân sự. Nói vậy Lăng thiếu huynh đã rõ rồi chứ?”
Thủy Mạn Không chậm rãi đi về phía trước nói.
“Có lẽ là đã hiểu
một rồi.” Lăng Thiên nói tiếp:“Nhưng tại sao không cho Thủy gia tham dự
vào chuyện chính sự quân đội? Thiên Phong đại lục cho dù thống nhất,
Thuận Thiên Minh chiến sự rất giỏi nhưng hậu cần thì không đủ khả năng.
Thủy gia thì lại có khả năng đó. Lần này xử lý nội bộ tổn thương nguyên
khí nhưng mà ta tin cũng không ảnh hưởng đến toàn cục .
Nếu Thủy gia có thể cho người tài giúp đỡ thì đúng là chuyện tốt. Ta cũng không có khúc mắc gì.”
Thủy Mạn Không mỉm cười liếc nhìn hắn nói:“Tất cả mọi người đều rõ, thực tế, sức mạnh tuyệt đối mới là quan trọng nhất. Thủy gia giờ đây không tiện
để làm như vậy. Cho dù thật sự muốn cung cấp nhân tài thì cũng phải sau
khi thống nhất , bây giờ thì không thể; Hơn nữa nếu người của Thủy gia
có ai đó tham gia vào chuyện chính sự thì chỉ có một khả năng Thủy gia
đã không tồn tại .Bây giờ mà tham dự vào khó tránh khỏi mấy kẻ hay kéo
bè phái kể công; Vô luận thế nào cũng không thể để những kẻ có dã tâm
hiểu lầm. Nếu là vì vậy mà khiến cho Thủy gia gặp họa diệt vong thì ta
cũng không thấy làm lạ.”
Thủy Mạn Không nói tiếp:“Chỉ cần có gia
thế thì sau lưng đã có trợ lực rồi. Lăng Thiên sau này khi ngươi đã có
thiên hạ thì nhất định ngươi sẽ không thể bất kì một gia tộc thế gia có
tầm ảnh hưởng nào tồn tại. Lúc đó chính là hậu họa của Thủy gia. Ngươi
là người mà Nhu nhi phó thác cả đời. Ta là cha của Nhu nhi, tất nhiên hy vọng các ngươi hạnh phúc. Nhưng ta còn là gia chủ của Thủy gia. Là tử
tôn của Thủy cho dù biết Thủy gia không thể vinh quang như trước kia
nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy nó tồn tại, ít nhất cũng là trước khi ta
nhắm mắt. Thế nhân vẫn biết có Thủy gia ngàn năm thế gia. Cho nên ta
cũng phải dự tính trước...”
Lăng Thiên âm thầm gật đầu, không khỏi bội phục hắn.
Thủy Mạn Không nhìn về phía Thủy Thiên Nhu cười nói:“Lăng Thiên, ngươi là
một vương tài. Tuy ta biết khi ta hay Nhu nhi còn sống thì Thủy gia vẫn
còn quyền thế nhưng ta cũng không thể đem cả gia tộc đặt lên vai ngươi.
Như vậy là quá mạo hiểm là không khôn ngoan. Cho nên sau khi ngươi thống nhất ba đại lục xong, ta sẽ chọn lựa một thời cơ thích hợp giải tán
toàn bộ Thủy gia, Thủy của Thiên Phong vẫn còn nhưng Thủy gia thì không
còn. Chỉ tới lúc đó người của Thủy gia mới có thể tham gia chính sự.”