Vốn là các tài tử tới Minh Yên lâu, một là để chứng tỏ tài năng trước mặt người khác, dương danh thiên hạ, tìm một chỗ tốt cho tương lai; hai là cũng bất bình với cái danh \"thiên hạ đệ nhất tài tử\" của Tây Môn Thanh, đặc biệt tới bắt bẻ làm khó hắn, nếu bản thân mình có thể làm khó thiên hạ để nhất tài tử, vậy thì đó là chuyện đáng vinh dự như thế nào?
Nhưng vạn lần không ngờ rằng, hôm nay vừa mở màn, trong môn đầu tiên là thi câu đối, Tây Môn Thanh được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử không ngờ đã bại trận một cách thê thảm, điều này khiến các tài tử nhận được sự cổ vũ rất lớn, đồng thời cũng cảm thấy được sự cường đại của một \"tài tử\" khác - Lăng Thiên. Nhưng làm thơ đối với mọi người mà nói thì chính là sở trường, ai ai cũng đã có vài bài được nghĩ sẵn trong đầu. Có người còn ôn lại những câu thơ tuyệt giai của mình trong đầu một vòng, thầm suy nghĩ xem có câu nào phù hợp với thịnh hội hôm nay không.
Các bình thẩm viên nhìn bộ dạng \'hai tay xoa nhau\' của các tài tử, không khỏi đều thầm thở dài, biết rằng đám tiểu tử này khó tránh khỏi lại bị đả kịch mạnh hơn thêm một lần nữa! Học vấn câu đối há chẳng phải chính là kỹ năng làm thơ cơ bản sao? Có thể trong nháy mắt đối ra được một câu đối hay, hơn nữa không chỉ một câu, vậy thì, bản lĩnh làm thơ còn đạt tới mức nào?
Các bình thẩm không hẹn mà cùng đem hi vọng ký thác lên người Lăng Thiên, hi vọng tên tiểu tử này có thể lại một lần nữa làm ra những câu thơ mà ai cũng thích. Họ đã không còn để ý đến thắng bại của cuộc thi thơ lần này nữa rồi.
Một loạt thanh âm truyền tới, một cỗ mùi rượu đậm đặc cũng theo đó ùa tới, mọi người đều không khỏi nhíu mày. Nhìn theo hướng mùi rượu, chỉ thấy Ngọc Tam gia đang hùng cứ ghế thủ tịch như sơn đại vương, sáu tên gia hỏa ăn mặc như thư sinh, bộ dáng rất thoải mái đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế của mình, trong đó có một tên chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang tay cầm chén rượu, chơi oẳn tù tì cùng Ngọc Tam gia! Thanh âm vang dội.
\"Ngọc Tam gia!\" Người khác không dám làm gì, nhưng Tần đại tiên sinh thì không kiêng dè gì hắn, \"hiện tại đang cử hành hội thơ. Tam gia ngươi có thể nhỏ tiếng một chút không? Nếu không để Cố lâu chủ xếp cho ngươi một cái bàn khác ở bên ngoài, thế nào?\"
Ngọc Mãn Thiên trừng đôi mắt trâu: \"Hội thơ cái gì? Nghe đại ca ta nói, Tần đại tiên sinh ngài là cao nhân chân chính, nhưng ngài cho dù là cao nhân thì cũng không thể cứ nhìn người khác qua khe cửa được, Ngọc Mãn Thiên ta cũng là người đọc sách, Ngọc gia ta là môn đệ dòng dõi nho học, là hàn mặc thế gia. Sao ta phải nhỏ tiếng? Chẳng lẽ bảo ta không biết làm thơ à? Quá xem thường người khác đó!\"
\"Bằng vào ngươi mà cũng đòi làm thơ!\" Một thanh âm bay bổng truyền tới. Thanh âm này lúc ẩn lúc hiện, không thể đoán được, đột nhiên ở phía đông, rồi lại đột nhiên ở phía tây. Với tu vi của Ngọc Mãn Thiên, không ngờ cũng nghe không ra phương vị cụ thể của người vừa nói.
Ngọc Mãn Thiên giận tím mặt, đứng phắt dậy, chửi to: \"Con rùa đen nào vừa nói đấy?\" Ánh đầy uy thế quét qua mặt từng người ở trong trường. Những người bị hắn nhìn đều cảm thấy cả người lạnh toát, khó chịu khôn tả. Thấy không có ai trả lời, Ngọc Mãn Thiên không khỏi rống to: \"Là con rùa đen nào nói lung tung đấy?\" Xung quanh vẫn im lặng, không có ai trả lời.
Lăng Thiên nghe rất rõ ràng, thanh âm này chính là của nữ tử cải nam trang, tên là Tiền Thủy Nhu mà ngày đó mình và Lăng Thần đã gặp, trong lòng không khỏi cũng kinh ngạc. Thanh âm này vâng lên quá đột ngột, nói xong một câu thì liền vô thanh vô tức. Lăng Thiên không ngờ cũng không phân biệt rõ ả ta rốt cuộc là ở hướng nào.
Ngọc Mãn Thiên nhìn một vòng, không có phát hiện gì, nhưng không ngồi về chỗ mà tóm lấy bầu rượu, bước về phía trước mấy bước, cao giọng nói: \"Thế nhân đều cho rằng Tam gia ta không biết làm thơ, chỉ là một người thô lỗ! Hôm nay Tam gia sẽ biện minh chuyện này, trước tiên ngay tại đương trường sáng tác một bài thơ cho các ngươi xem! Để thế nhân biết Tam gia ta cũng rất nho nhã!\"
Mọi người lập tức cứng họng. Ngọc Băng Nhan ở đằng sau Lăng Thiên thì không khỏi giậm chân, mặt đầy tức giận, vị Tam gia này hôm nay sao vậy? Sao lại giống như bị điên thế, thúc mà biết làm thơ ư? Lại còn nho nhã nữa?
Lăng Thiên nhìn thấy Lăng Kiếm ở xa xa đang nháy mắt với mình, trong lòng đột nhiên hiểu ra, chắc chắn là mấy tên tiểu tử này ở đằng sau cổ động phá phách, xúi bẩy gây chuyện.
Tây Môn Thanh cười ha ha, đứng ra dàn xếp, nói: \"Mãn Thiên tam gia tất nhiên là anh minh thần võ, võ công trác tuyệt, có điều ai cũng có sở trường sở đoản riêng; Loại chuyện ngâm thơ viết chữ như thế này, vẫn là nên để đám văn nhân chúng ta làm. Tam gia chỉ cần bình phẩm là được.\"
Lời này của Tâm Môn Thanh không những toàn là hảo ý, hơn nữa còn rõ ràng là đang vỗ mông ngựa Ngọc Mãn Thiên, hơn nữa những lời này được nói ra đúng vào lúc Ngọc Mãn Thiên đang có chút lâm vào thế bí, vừa hay nhắc cho Ngọc Mãn Thiên một lối thoát, vốn là thập phần khéo léo. Theo hắn nghĩ, Ngọc Mãn Thiên là một người thô lỗ, sao biết thế nào là làm thơ? Nhất định sẽ mượn câu nói của mình mà thừa cơ hạ đài, còn sẽ phi thường cảm kích mình, vậy thì mình tất nhiên có thể mượn cơ hội này để gây dựng quan hệ tốt với Ngọc gia.
Tây Môn Thanh trong bụng thì sung sướng, mặt ung dung cười ưu nhã, chờ đợi Ngọc Mãn Thiên hướng tới mình cảm tạ.
Nào ngờ Ngọc Mãn Thiên chẳng thèm cảm kích, ngược lại còn không thể nén được giận, ngoác miệng chửi lớn: \"Ngươi..., Tây Môn tiểu vương bát đản, thằng ranh con ngươi chẳng lẽ cũng cho rằng lão tử không biết làm thơ à?\"
Tây Môn Thanh vỗ mông ngựa mà lại thành vỗ lên đùi ngựa, không khỏi vô cùng xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: \"Vậy thì tùy Tam gia!\" rồi phất tay áo trở về.
\"Keng!\" Ngọc Tam gia rút trường kiếm ra khỏi bao, mũi kiếm chỉ vào bóng lưng của Tây Môn Thanh đang rời đi! Mọi người kinh hãi, đều nghĩ ngươi cho dù không nhận ý tốt của người ta, vậy thì cũng không cần phải rút kiếm giết người chứ?
Xoẹt xoẹt mấy tiếng, Trong Cực Nhạc các của Tây Môn thế gia lập tức có bảy tám bóng người nhay ra, nhao nhao bảo vệ Tây Môn Thanh ở giữa, ai ai cũng cùng rút kiếm ra khỏi vỏ, như gặp phải đại địch.
Ngọc Mãn Thiên ha ha cười lớn: \"Lão tử đang làm thơ, sao lại không có quy củ như vậy, các ngươi định làm gì thế? Muốn động thủ với Tam gia à? Rất hoan nghênh!\"
Mọi người chẳng biết nói gì, ngươi rút kiếm ra, không ngờ là muốn làm thơ?
Ngọc Tam gia lại vung trường kiếm, dài giọng ngâm ra câu thơ đầu tiên của hắn: \"Lão tử thủ trung nhất bả kiếm!\" (Trong tay lão tử một thanh kiếm)
Lăng Thiên phụt một tiếng, phun ra ngụm trà vừa uống vào miệng. Chỉ nghe Ngọc Mãn Thiên tinh thần phấn chấn ngâm ra câu tiếp theo: \"Thế thượng hỗn đản thiên bách vạn!\" (Trên đời hỗn đản trăm nghìn thằng)
Cái miệng nhỏ của Ngọc Băng Nhan cười mà như không cười, vừa có chút tức giận, lại vừa có chút không nhịn được cười. Còn các đại thế gia coi chuyện không liên quan đến mình thì cười vang. Mấy vị bình thẩm đức cao vọng trọng thì mặt mày tức giận, râu rung rung.
Ngọc Mãn Thiên quay người lại, vung ra kiếm quang đầy trời, tức giận chỉ vào Tây Môn Thanh, hét lớn hai câu thơ cuối cùng: \"Nhạ động lão tử tâm đầu hảo, sát quang giá ta vương bát đản!\" (Khiến cho lão tử đây tức giận, giết sạch những thằng rùa đen đó!)
Sau đó thì dương dương đắc ý đút kiếm vào vỏ, Ngọc Tam gia ngẩng câu đầu: \"Thế nào? Mỗi câu đều đúng vần chứ? Hay không? Khen ta đi, ta chịu được mà!\"
Cả một đám người ngã, ngựa đổ!
\"Bốp bốp bốp...\"Tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo liền nghe thấy có người lớn tiếng khen: \"Thơ hay thơ hay!\" Tiếp theo là một tiếng cười lanh lảnh, chính là Lăng Trì!
Các vị đại nho quay sang nhìn nhau, trên đầu như đầy mây đen.
\"Đây cũng coi là thơ à?\" Một tiếng cười chế nhạo vang lên, không ngờ lại có thế nghe rất rõ ràng trong trường đang ầm ĩ tiếng cười. Mọi người đều nghe rõ, người nói câu này chính là người vừa rồi đã cười nhạo Ngọc Mãn Thiên, chỉ là thành âm của ả vẫn ẩn hiện bất định. Trong cả Minh Yên lâu, tuy không phải là đại hội võ lâm, nhưng cao thủ có mặt ở đây cực nhiều, cũng không thua kém loại cao thủ tuyệt đỉnh như Lăng Thần, Lăng Kiếm, nhưng không ai nghe ra người này rốt cuộc là giấu mình ở nơi nào.
Ngọc Tam gia hét lớn một tiếng: \"Ai dám nói đây không được tính là thơ! Đứng ra đây!\" Tiếng nói như sấm rền, lập tức, tất cả mọi người lặng im! Hai mắt Ngọc Mãn Thiên như chim ưng quét nhìn tứ phía, rất rõ ràng, vừa rồi Ngọc Mãn Thiên cũng không nghe ra vị trí của người đó.
Vào sát na thanh âm vừa vang lên, ánh mắt của Lăng Thiên đã nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyệt các!
Quay đầu nhìn vào thiếu nữ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: \"Gọi lâu chủ của các ngươi tới đây!\"
Thiếu nữ đó dạ một tiếng, đi ra khỏi cửa.
Không lâu sau, Cố Tịch Nhan vội vàng chạy tới. Lăng Thiên lạnh lùng nhìn ả, một hồi lâu không nói gì, khiến cho Cố Tịch Nhan cả người toát mồ hôi lạnh! Lúc này mới hỏi: \"Thiên Nguyệt các là phân cho người nào? Ta vì sao không biết có nhân vật như vậy giá lâm Minh Yên lâu!\"
Cố Tịch Nhan quệt mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: \"Xin công tử thứ tội, ngày đó tổng quản của hoàng thất đại nội tới đặt trước Thiên Hương các, nhưng nơi đó sớm đã có người khác đặt nên tiện thiếp đành uyển chuyển từ chối. Hắn cũng không cậy thế bắt nạt người, chỉ đặt Thiên Nguyệt các cấp một.\"
Lăng Thiên nhíu mày, chuyện này hắn sớm đã biết, vốn vì bên trong tất nhiên là hoàng tử hoặc công chúa của quốc gia nào đó, vậy thì mới hợp lý. Nhưng thanh âm vừa rồi chính là của Tiền Thủy Nhu! Tiền Thủy Nhu đã có thể tùy tiện lên tiếng, chứng tỏ có thân phận cao nhất ở bên trong Thiên nguyệt các, Lăng Thiên có thể khẳng định, bên trong không có người của hoàng thất Thừa Thiên! Nếu như có, vậy thì mình không thể không nhận được tin tức!
Nếu là như vậy thì có vấn đề rồi. Tiền Thủy Nhu này rốt cuộc là hạng nhân vật gì? Vì sao hoàng thất Thừa Thiên lại muốn lấy lòng ả, đi đặt trước Thiên Nguyệt các? Với cá tính bá đạo của hoàng thất Thừa Thiên, không ngờ lại chịu hạ mình nhận Thiên Nguyệt các cấp một, nguyên do có phải là vì ả không muốn tiết lộ thân phận không, hơn nữa ả có quan hệ gì với hoàng thất Thừa Thiên? Bên trong rốt cuộc có ẩn giấu biến cố gì mà mình vẫn chưa biết? Những điều này đều là vấn đề!
Trầm ngâm một lát, hỏi: \"Có biết bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu người tới? Bên trong là ai phục vụ? Có người của mình không?
Cố Tịch Nhan thấp giọng nói: \"Ban đầu có bốn người tới, sau đó có thêm ai không thì tiện thiếp không biết. Tất cả đều đội mũi lớn che khuất cả mặt, bọn họ cự tuyệt sự phục vụ của Minh Yên lâu, bên trong không có người của mình.\"
\"Hả?\" Mắt Lăng Thiên híp lại, chuyện này thật sự là rất cổ quái. Xem ra mình phải tìm đại nội tổng quản Long Thiên Hành nói chuyện rồi.
Lăng Thiên gọi Lăng Thần, ghé vào tai nàng nói mấy câu. Lăng Thần dạ một tiếng rồi đi ra.
Cố Tịch Nhan im lặng đứng một chỗ, chỉ cảm thấy trên người Lăng Thiên phát khí tức càng làng càng âm sâm, khiến tim ả không khỏi đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh trên mặt cũng tí tách rơi xuống.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng reo hò, hiển nhiên có vài vị tài tử có chân tài thực học đã đọc ra những sáng tác hay của mình, nhưng trong lòng Lăng Thiên lại không có nửa điểm hứng thú với cái văn hội này!