"Sao vậy?" Lăng Thiên mặt mày ngu ngơ nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, đột nhiên miệng chẹp chẹp, nhíu mày, mặt mày nghi hoặc, hỏi: "Sao lá trà hôm nay lại thơm đặc biệt thế nhỉ? Còn có mùi phấn nữa... chẹp chẹp... giống như là hôn môi ấy." Nói xong, nhìn đôi môi của Tiêu Nhạn Tuyết với ý đồ xấu, cố ý lè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng.
"Lăng Thiên! Cái đồ dâm đãng huynh..." Không ngờ mặt của tên gia hỏa này lại dày tới trình độ này, Tiêu Nhạn Tuyết xấu hổ đến nỗi toàn thân mềm nhũn, mặt nóng rực, hậm hực giậm giậm chân, mấy tiếng bịch bịch vang lên. Vào lúc đang hỡn dỗi đến cực điểm thì đột nhiên dưới lầu truyền tới một tràng tiếng ho khan, tiếp theo lại một tiếng nói như vịt đực mắng vọng lên: "Ê, người trên lầu, giờ này mà còn giậm chân à... khụ khụ, ai cho các ngươi ở trên lầm giẫm chân? Khụ khụ... canh ba nửa đêm rồi, không cho người ta ngủ à?"
Lầu phòng thời này cơ bản toàn làm bằng gỗ, Tiêu Nhạn Tuyết giậm chân mấy cái, động tĩnh ở dưới lầu như thế nào thì không nghĩ cũng biết.
Nhưng, cái này thực sự là không thể trách người ta mà?
Hai người nhất thời ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau rồi không nhịn được mà bật cười. Tiêu Nhạn Tuyết chui vào lòng Lăng Thiên, cười khúc khích không ngừng. Một lúc sau mới thôi cười, ôn nhu phủi phủi bụi trên quần áo cho Lăng Thiên, hỏi: "Không hạ thủ à? Sao trên người không có một chút mùi máu nào vậy, Đông Phương thế gia dẫu sao cũng là đại thế gia có số má đương thế, đề phòng nghiêm ngặt cũng là điều hợp lý." Nói xong trong lòng có chút yên tâm.
Nàng ta tất nhiên biết Lăng Thiên lần này đi làm gì, cũng biết vị Đông Phương gia chủ đó đúng là một nhân vật bất phàm trong đương thế. Chỉ có ông trời mới biết rằng trong đoạn thời gian mà nàng ta chờ đợi trong khách sạn, căn bản một ngày mà dài như một năm, chuyện mà nàng ta sợ nhất chính là Lăng Thiên cả người đầy thương tích trở lại như hôm đó.
Lúc này thấy Lăng Thiên bình an trở về, trên người lại không hề có mùi máu, theo lý thì đương nhiên cho rằng Lăng Thiên không động thủ, trong lòng thầm nghĩ xem có nên khuyên Lăng Thiên bỏ qua hành động này hay không, dẫu sao thì phải mạo hiểm vì dạng người như Đông Phương Kinh Thiên thực sự là có chút không đáng.
"Hả? Làm gì có chuyện thất thủ? Đã hoàn thành rồi." Cảm giác được sự lo lắng của Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên trong lòng thấy ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói: "Yên tâm đi, giết dạng nhân vật này, thậm trí còn không khiến ta nhiễm mùi máu cơ."
"Hả? Đã giết rồi...ư?" Tiêu Nhạn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên với vẻ không dám tin. Dưới sự chấn kinh, khẩu khí của nàng ta giống như Lăng Thiên vừa giết gà giết chó vậy...
Bị khẩu khí này làm cho giật nảy mình. Lăng Thiên không nhịn được mà sờ sờ mũi, nói: "Ừ, đơn giản như giết gà giết chó vậy thôi."
"Đáng ghét!" Tiêu Nhạn Tuyết hờn dỗi mắng một tiếng. Bất giác lại giậm chân. Lập tức, dưới lầu lại có tiếng ho khan. Cái giọng vịt đực đó phẫn hận mắng: "Lão tử thật xui xẻo... khụ khụ... lão lần sau ở trụ điếm...thề không ở tầng dưới..."
Hai người nàng nhìn ta ta nhìn nàng, lập tức không hẹn mà cùng ôm miệng cười hắc hắc.
"Nghỉ ngơi sớm đi." Lăng Thiên thân thiết véo cái mũi nhỏ của Tiêu Nhạn Tuyết một cái, đứng dậy bước tới cạnh giường, duỗi lưng nói: "Sáng mai còn phải lên đường, chắc rằng ngay mai Đông Dương thành này sẽ thành một mớ hỗn loạn đó." Vừa đi vừa cởi quần áo, đi được hai bước thì cởi xong áo dạ hành, lộ ra áo áo lót trắng như tuyết ở trong.
"Huynh...." Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt, đột nhiên vặn lưng một cái chạy xuống ngồi lên giường, trừng mắt nhìn Lăng Thiên: "Huynh sao không về phòng huynh mà ngủ đi? Muội nhớ chúng ta thuê hai phòng cơ mà."
Lăng Thiên mặc kệ nàng ta ngồi trên giường, nằm suống như núi vàng xô cây ngọc, miệng lầm bầm: "Nơi đây thoải mái, lại có hương vị."
"Huynh... đứng dậy... huynh đè lên muội rồi..." Tiêu Nhạn Tuyết vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, liều mạng xô đẩy. Lúc vừa rồi Lăng Thiên nằm xuống, vừa hay đè lên thân hình thon thả của Tiêu Nhạn Tuyết, hình thành một tự thế cực kỳ ám muội.
"Ôi... mềm thật." Lăng Thiên lại cố ý dộng một cái, mũi hít hà: "Thơm quá đi." Căn bản không để ý đến sự kháng nghị của Tiêu Nhạn Tuyết, không ngờ lại coi vị mỹ nữ tuyệt sắc này như một tấm đệm thịt lót dưới giường, mắt thấy nàng ta vừa nhắm mắt, không ngờ lập tức nghe thấy tiếng hét vang lên.
Tiêu Nhạn Tuyết cả người cứng đờ, tim nhảy loạn như con nai nhỏ, mắt trợn trừng, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Khóe miệng Lăng Thiên cười một tiếng gian xảo, thân hình dịch chuyển cọ cọ một cái lên thân hình thơm phức của Tiêu Nhạn Tuyết, sau đó tựa hồ như vô ý một tay đặt lên eo thon của nàng ta, ôm chặt lấy.
Tiêu Nhạn Tuyết cả người run lên, có chút tức giận, nhưng tựa hồ như trong lòng lờ mờ có chút chờ mong, bản thân cũng không biết là mình muốn gì nữa.
Nghe thấy hơi thở hổn hển của Lăng Thiên, không ngờ đã ngủ thiếp đi, không khỏi người thầm một tiếng, oan gia. Chống tay nhỏm dậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn chỉ gần ngay gang tấc này, đột nhiên trong lòng tràn đầy nhu tình. Đang muốn cầm tay Lăng Thiên đặt sang một bên rồi lặng lẽ xuống giường, đột nhiên cảm thấy người trầm xuống, lại là một cái chân của Lăng Thiên gác lên người nàng ta, lần này thì có muốn cũng không chạy được rồi.
Tiêu Nhạn Tuyết cố nén xấu hổ, lại dùng sức đẩy Lăng Thiên đang ngủ thiếp ra, thấy không chút động dậy, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ buong bỏ nỗ lực, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở khẽ một hơi, trong lòng không ngờ còn lờ mờ có mấy phần thất vọng... đêm nay trăng sáng như thế này mà cứ vậy ngủ ư? Một lúc sau, cuối cùng cũng cảm thấy khó có thể chịu được nổi cơn buồn ngủ ập tới, trong cái ôm ấm áp như thế này, cảm thấy ấm áp và an toàn vô cùng, dụi mặt vào trong lòng Lăng Thiên rồi ngủ thiếp đi.
Lăng Thiên mở mắt ti hí, cười trộm một tiếng... Lăng Thiên không phải là quân tử gì cả, một đại mỹ nhân tuyệt sắc thật lòng luyến ái mình lại cam tầm tình nguyện nằm cạnh mình, trong lòng há lại không khỏi có ý nghĩ xấu xa nào đó. Lại còn ôn nhu dụi vào lòng mình, Lăng Thiên sớm đã giương cung bạt kiếm, nóng lòng muốn thử. Có điều đêm nay lại không thích hợp. Phong ba của Đông Triệu mới nổi lên, Lăng Thiên cũng có thể hoàn toàn nắm chắc, cho dù là phát triển tới mức độ nào thì sáng ngày mai hắn cũng sẽ rời thành, lại còn phải ở cửa thành giao tế một phen, nói không chừng còn phải cường hành đánh ra ngoài cửa thành. Nếu thời khắc này mà phá thân Tiêu Nhạn Tuyết, thực sự là rất không tiện, chỉ đành để tiểu công tử hành quân lặng lẽ mà thôi!
Hơn nữa, với thân phận của Tiêu Nhạn Tuyết, cho dù nàng ta ngoài miệng thì không nói gì, thậm chí nếu mình thực sự hành động thì nàng ta cũng sẽ không phản kháng. Nhưng trong lòng nàng ta, nhất định vẫn có một mộng đẹp rực rỡ của thiếu nữ, hi vọng có thể để dành lần đầu tiên của mình cho đêm động phọng hoa chúc, với mới trọn vẹn.
Nếu như không nắm chắc có thể cho một nữ nhân được phủ khăn hồng, vậy thì ngàn vạn lần đừng phat sinh quan hệ hữu nghị gì với nàng ta. Cho dù là nàng ta có yêu ngươi nhiều thế nào đi chăng nữa. Một đêm của nam nhân, nhưng có thể chính là mong đợi cả đời của một nữ nhân. Rất nhiều nữ nhân chỉ vì một màng trinh mà gặp bất hạnh cả đời trong hôn nhân. Đây là sự kiên trì của Lăng Thiên ở tiền thế và ở đời này cũng vẫn vậy.
Cho dù đã nhận định rằng Tiêu Nhạn Tuyết là nữ nhân của mình, nhưng Lăng Thiên cũng tuyệtkhông hi vọng nữ nhân của mình phải di hận trong cả cuộc đời theo mình, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.
Nữ nhân mỹ hảo luôn phải nhấm nháp từ từ. Có rất nhiều chuyện đáng để dùng cả đời để hồi vị. Cho nên Lăng Thiên thực sự không hi vọng lần đầu tiên của Tiêu Nhạn Tuyết lại phát sinh trong một khách sạn ở nước ngoài, hơn nữa còn là một đêm binh hoang mã loạn.
Tới tới lúc khăn đỏ vén xuống, nha đầu à, xem ta dày vò muội như thế nào nhé!
Đêm nay, Lăng Thiên ngủ vô cùng ngon lành, Tiêu Nhạn Tuyết ngủ cũng vô cùng yên ổn. Nhưng cả Đông Dương thành là một mảng long trời lửa đấy, vô cùng náo loạn.
Đông Phương thế gia gia chủ Đông Phương Kinh Thiên đột nhiên bị thích khách thần bí giết chết trong nháy mắt là một tin tức vô cùng kinh người, sớm đã được truyền vào hoàng cung trong một thời gian ngắn. Đông Triệu hoàng đế Đông Phương Minh Nhật đang chuẩn bị ôm hoàng phi mỹ diễm ân ái sau khi nghe thấy tin tức này thì giật nảy mình, thằng Minh Nhật con lập tức teo lại, hết hẳn ham muốn. Nếu Lăng Thiên biết chuyện này, nhất định phải cầu nguyên cho hắn. Bất kỳ một nam nhân nào khi đang vào lúc cao trào mà bị cắt đứt, khẳng định sẽ có ảnh hưởng, cũng không biết vị Đông Triệu hoàng đế sau này liệu có thể trùng chấn hùng phong hay không...
Tiếp theo là lửa giận ngút trời và sự sợ hãi mơ hồ. Thích khách có thể dễ dàng giết chết một cao thủ nhất lưu đương thế, có phải chứng tỏ rằng cũng có thể ám sát mình không? Hơn nữa, mất đi sự chấn nhiếp của Đông Phương Kinh Thiên, Đông Phương thế gia tất nhiên sẽ hỗn loạn, đúng vào thời khắc trí mạng bốn phương tám hướng đao binh tứ khởi này, không ngờ lại phát sinh loại chuyện này.
Từng đạo thánh chỉ như nước chảy được ban xuống, thế là thanh vệ quân, cấm vệ quân, cửu môn đề đốc... tất cả chức năng bộ môn vào nửa đêm toàn bộ được khởi động, toàn thành giới nghiêm lùng bắt.
Còn Đông Phương Minh Nhật hoàng đế lại không thèm để ý đến sự khuyên can của thị vệ và chúng thần, ngay đêm vội vội vàng vàng thay y phục, bất chấp hiểm nguy chạy tới Đông Phương thế gia để an ủi. Hắn biết rằng, Đông Phương thế gia vào thời khắc này mà trở nên hỗn loạn, vậy thì, hoàng đế của Đông Triệu là mình đây cũng thực sự không còn nhiều ngày tháng... Cho nên, Đông Phương thế gia bất kể là thế nào cũng không thể loạn được.
Thế là, sau khi Bắc Ngụy Minh Ngọc thành gióng trống khuya chiêng lục soát toàn thanh, Đông Triệu cũng không chịu yếu thế, cũng tổ chức một cuộc lục soát quy mô lớn không dưới Minh Ngọc thành.
Nếu Lăng Thiên biết được chuyện này, nhất định sẽ phi thường tự hào. Bởi vì hai lần lục soát này đều là vì hắn.
Đông Dương thành vào sáng sớm như trong mưa giông gió bảo, chỗ nào cũng là thành vệ quân và cấm vệ quân đỏ mắt bắt người ở khắp nơi, trên đường phố, các tiêu thương bị đuổi như gà bay chó nhảy, quang cảnh này giống như thế giới đã đến ngày tận thế. Bên này mới yên tĩnh một chút, bên kia liền có tiếng bước chân dồn dập vang lên, khẩn trương vô cùng.
Trên con đường thông tới thành nam, lúc xưa là một con đường rộn ràng náo nhiệt, nhưng hiện tại đã giống như một bãi tha ma hoang lương, ngoại trừ quanh binh qua lại như con thoi ra, không ngờ lại không có một người bình thường nào lai vãng.
Đúng vào lúc này, một nam một nữ, cả hai đều mặc áo trắng xuất hiện ở trên đường. Phong thần tuấn tú, mi mục như hoa, lang tài nữ mạo, áo trắng như tuyết, không còn trên hông còn đeo hai thanh trường kiếm. Có điều hai người một đường bước tới mà không có ai dám xông lên trước tra hỏi. Vì sao vậy?
Đại khái là vì một nam một nữ này vừa nhìn đã biết tuyệt không phải hàng tầm thường, nam thì anh tuấn tiêu sai, nữ thì tuyệt sắc tú lệ, khí thế phú quý cao sang, nhất cử nhất động đều có khí độ vênh mặt hất hàm sai khiến, đẳng cấp vượt trội hơn người khác một cách rất tự nhiên/.Phía sau hai người còn có bảy tám người theo sát, tất cả các quan binh muốn tiến lên tra xét thấy người ở sau lưng hai người này thì đều giật nảy mình.
Người trẻ tuổi đi sau hai người này, dáng vẻ giống như đầy tớ không ngờ lại chính là Ngô đại công tử, mấy năm nay nổi đình nổi đám trong Đông Dương thành. Vị Ngô đại công tử này từ năm năm trước đột nhiên quật khởi tại Đông Dương thành, trong vòng hai năm ngắn ngủi, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cơ hồ vơ vét gần một phần ba tài phú của Đông Dương thành. Cho tới bây giờ, cả cảnh nội Đông Triệu, cơ hồ bị sinh ý của Ngô đại công tử này lũng đoạn gần một nửa! Chân chính được gọi là phú khả địch quốc! Còn vung tiền như rác, ở trước mặt vị đại công tử này mà nói, thực sự là như một bữa cơm thường, không đáng để nhắc tới.
Ngô đại công tử tất nhiên họ Ngô, nghe nói bình sinh cực thích số chín, hơn nữa còn đổi tên của mình thành 'Ngô Tam Tam'. Tên hơi quái dị, có điều mọi người cũng không để ý, ba nhân ba chẳng phải là chín sao? Trừ việc cảm thán vị Ngô đại công tử này quả nhiên là một quái nhân ra, cũng không còn cách nói nào khác.
Nghe nói, ngay cả Đông Phương thế gia cũng từng đỏ mắt với gia tài của vị Ngô đại công tử mày, muốn chiếm đoạt làm của riêng, sau đó tất nhiên là tìm Ngô đại công tử gây phiền phức, nhưng lại bị vị Ngô đại công tử giải quyết, cụ thể giải quyết thế nào thì không ai biết. Có điều, từ sau chuyện đó hai người mỗi lần gặp nhau đều rất khách sáo.
Nghe đồn, vị công tử này không chỉ có tài kiếm tiền, hơn nữa võ công cũng rất cao cường, nổi trội nhất là từng ở trên Đông Dương thành tửu lâu tranh nhân tình với thái tử đương triều, bị thái tử Đông Phương Tinh Thần khích bác, dưới sự tức giận, ngay hôm đó bao toàn bộ tửu lâu của cả thành Đông Dương. Không cho phép bất cứ ai tiến vào ăn cơm. Chỉ một ngày thôi đã tốn ba mươi vạn lượng bạc. Hơn nữa sau chuyện này, thái tử cực kỳ kiêu ngạo cũng phải chạy về đông cung. Ngày hôm sau không ngờ lại nhận được sự tiếp kiến của hoàng đế bệ hạ, không chỉ không bị trách phạt, hơn nữa còn được khen ngợi không ngớt. Khiến tất cả mọi người đợi xem kịch vui đều mở rộng tầm mắt, nhao nhao đoán rằng vị Ngô đại công tử rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.
Nhưng hiện tại nhân vật vô pháp vô thiên, chỉ giậm chân một cái thôi là khiến cả thành Đông Dương phải run rẩy này không ngờ lại ngoan ngoãn theo sau đôi nam nữ này, tựa hồ như ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, vậy thì, đôi nam nữ này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Ngay cả Ngô đại công tử cũng phải cung kính như vậy, thì còn ai dám ăn gan hùm mật báo mà xông lên tra hỏi.
Thế là, đoàn người giống như dạo chơi trong sân nhà, vừa nói vừa cười, bầu không khí có chút nhiệt liệt, dường như không hề nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở xung quanh, chỉ hơi nhíu mày, tựa hồ như hơi phiền chán bước về phía cửa thành.
Ngoài cửa nam, đột nhiên tiếng chân như sấm, theo một tiếng thét chấn thiên, hơn trăm thớt chiến mã hùng tráng xông tới, mang theo sự cuồng bạo vô bỉ.
Kỹ sĩ trên ngựa cả người mặc giáp mày đỏ sậm, giống như từ trước chiến trường quay về, người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi, mày kiếm mặt chữ điền mang theo vẻ bi phẫn, tuy cách rất xa nhưng tựa hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn.
Tất cả quan binh nhìn thấy người này đều lập tức nhường đường.
Đông Phương nhị gia đã về rồi. Vào thời khắc gia chủ gặp bất hạnh, Đông Phương nhị gia Đông Phương Kinh Thiên đã quay về Đông Dương thành.
Tin tức này, đối với người hữu tâm mà nói thì không biết là như thế nào. Nhưng đối với những quần chúng luôn khao khát hòa bình thì tuyệt đối là một tin tức tốt. Bởi vì Đông Phương nhị gia chỉ cần quay về, Đông Phương thế gia lập tức có người chủ trì, sẽ không còn hỗn loạn nữa. Chỉ cần Đông Phương thế gia không loạn, Đông Dương thành tự sẽ không loạn, mọi người đều có những ngày tháng yên ổn!
Nhưng không có ai biết rằng, đương nhiên cũng không có ai phát hiện ra, Đông Phương nhị gia vào thời khắc tiến vào thành, mắt đột nhiên nhìn thấy một người, con ngươi lập tức thu lại cực nhỏ, thậm chí, có còn vẻ sợ hãi và kính nể sâu sắc.
Mà vị thiếu niên áo trắng ở bên đường lại khe khẽ mỉm cười, hữu ý mà như vô ý gật gật đầu.
Thế là, Đông Phương nhị gia dẫn người lao đi, không quay đầu lại nữa.
Ngô đại công tử một mực tiễn đôi nam nữ ra khỏi cửa thành ba bốn dặm mới quyến luyến dừng bước. Trước khi li biệt, vị công tử trẻ tuổi nọ nói một câu, khiến Ngô đại công tử Ngô Tam Tam suýt chút nữa vì vui quá mà bật khóc. Trên đường về thành, ngoài trừ vẻ ly sầu không thể che giấu được ra, cơ hồ có thể nói là nhảy nhót tung tăng, thậm chí khi đi qua cửa thành, không ngờ còn dùng kim nguyên bảo cấp cho mỗi một vệ binh thủ thành.
"Tam Tam, nhìn thấy ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, ta rất vui mừng."
Đây chính là câu mà vị công tử trẻ tuổi nọ đã nói. Một câu rất bình thường, rất bình phàm, nếu có người ở bên cạnh nghe được, tin rằng sẽ phi thường kỳ quái. Chỉ một câu vô thưởng vô phạt như vậy mà đáng để hưng phấn như thế này ư? Hơn nữa người đương sự còn gần như là người giàu nhất Đông Triệu, Ngô Tam Tam, Ngô đại công tử!
"Không ngờ, Đông Phương Kinh Lôi lại quay về nhanh như vậy. Xem ra trong Đông Dương thành, lại có một cuộc náo nhiệt đây. Đáng tiếc, ta lại không được xem." Lẩm bẩm tự nói một câu, Lăng Thiên quay người lại, mặt nghiêng về phía mặt trời vừa nhú, híp mặt lại, nhưng cổ thành hùng vĩ ở trước mặt, miệng treo một nụ cười lạnh, khẽ nói: "Đông Dương thành! Có lẽ từ giờ trở đi, ngươi có thể nói là của họ Lăng rồi!"
Tiêu Nhạn Tuyết ở bên cạnh không hiểu ý hắn, trợn mắt nhìn hắn, mặt mê hoặc.
Lăng Thiên cười to một tiếng, đưa tay ra, vuốt ve mái tóc như mây của nàng ta rồi vễ lên khuôn mặt tròn tròn của nàng ta, giống như là nói với hài tử: "Lời của người lớn, nàng hiện tại chưa hiểu đâu, đợi nàng lớn lên rồi tự nhiên sẽ hiểu."
Tiêu Nhạn Tuyết tức giận phồng má lên, trừng mắt lườm hắn. Tiểu tử huynh lớn hơn ta chắc. Cùng lắm là lớn hơn người ta một hai tháng, không ngờ lại gọi người ta là tiểu hài tử, người ta nhỏ ở chỗ nào chứ. Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Lên ngựa đi, đại tiểu thư của ta, chẳng lẽ muội còn lưu luyến tòa thành này ư!"
Tiêu Nhạn Tuyết trợn mắt lên, vẫn có chút không tin, nói: "Xảy ra chuyện lớn gì vậy, chúng ta không ngờ lại đường hoàng như vậy mà ra khỏi thành? Trên đường thậm chí còn không có một binh sĩ nào xét hỏi? Muội... muội tới hiện tại vẫn có chút không dám tin."
Lăng Thiên cười hắc hắc: "Đừng nói là chỉ giết một Đông Phương Kinh Thiên, cho dù giết cả Đông Phương Minh Nhật thì ta cũng nắm chắc có thể ngênh ngang như vậy mà ra khỏi thành. Muội còn cho rằng đây là chuyện khó lắm ư? Có một số chuyện đối với những người nào đó mà nói thì lại đơn giản như vậy đó!"
"Xì!" Tiêu Nhạn Tuyết xì mũi coi thường, nói như vỗ vào mặt: "Huynh chẳng phải là dính vào vị Ngô công tử đó mới ra được khỏi thành sao? Vị Ngô Tam Tam nọ, Ngô đại công tử tuy thời gian tiếp xúc với thương giới chưa lâu, nhưng lại là một kỳ tài nhất đẳng trong thương giới, muội trước đây từng làm mấy cuộc buôn bán với hắn, cũng chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào. Nhân vật như vậy mà đối với huynh rất cung kính, nhưng huynh lại không biết chiêu hiền đãi sĩ, thu về phía mình mà lại tùy tiện cẩu thả như vậy, không biết là đang đi trong bảo khố à? Hiện tại lại còn đứng đó mà tự sướng, đúng là không biết xấu hổ."
Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Ài, đúng là không biết nên nói thế nào với muội, muội sao biết được nguyên do trong đó? Muội biết cái gì là ngô không?"
Lăng Thiên cười quỷ dị: "Ngô chính là Vô (ngô và vô đều phát âm là wú), ý tứ căn bản chính là không có gì cả, hiểu chưa?"
"Không hiểu. Ngô gì đó chính là Ngô, Ngô không phải là Ngô thì còn là gì?" Tiêu Nhạn Tuyết thành thực lắc đầu, mắt mang theo thần sắc mong chờ Lăng Thiên giải thích.
Lăng Thiên cơ hồ thổ huyết: "Muội ngốc mà đi, 'vô' chính là ý tứ không có gì, mà 'linh' (số 0) cũng chính là ý tứ không có gì cả! Hiện tại đã hiểu chưa? Nha đầu ngốc?"
"Vậy vị Ngô đại công tử đó, kỳ thực, là là là... người của huynh?" Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên cảm thấy đầu óc mình như chập mạch.
"Là thủ hạ của ta, không phải là người của ta." Lăng Thiên chỉnh lại câu cú: "Người của ta thông thường là chỉ nữ nhân, ví dụ như Thần nhi, ví dụ như Băng Nhan, lại ví dụ như muội, đều là người của ta, là nữ nhân của ta." Lăng Thiên lộ ra nụ cười xấu xa.
"Người ta không phải là nữ nhân của huynh? Đúng là không biết xấu hổ!" Tiêu Nhạn Tuyết sắc mặt đỏ lên, giậm chân hờn dỗi.
"Ồ? Muội không phải là nữ nhân của ta ư?" Lăng Thiên cười xấu xa, ghé sát vào nàng ta, nói: "Không bằng lòng làm nữ nhân của ta ư?"
"Không." Tiêu Nhạn Tuyết có chút khẩn trương, chỉ sợ người yêu tức giận, vội vàng giải thích: "Nhưng muội hiện tại vẫn không phải..." đột nhiên cảm thấy câu này càng không thích hợp, không khỏi ối một tiếng, quay người đi.
"A... ha ha... như vậy. Ừ, hiện tại vẫn chưa phải." Lăng Thiên híp mắt lại, ra vẻ cảm khái, nói: "Vấn đề này rất nghiêm trọng, không thể không đối đãi cẩn thận, như vậy, lát nữa chúng ta rời khỏi nơi này, trước tiên tìm một chỗ, để biến muội thành nữ nhân của ta... sao hả?"
"Xấu xa! Không để ý đến huynh nữa! Chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta thôi!" Tiêu Nhạn Tuyết mặt đỏ như ráng chiều, tung người bay lên lưng ngựa, chạy trối chết.
Lăng Thiên ha ha cười lớn, vô cùng khoái trí, nhảy lên lưng ngựa vừa đuổi theo vừa hét: "Tuyết nhi, hiện tại mới là sáng sớm, không cần phải vội vã tìm chỗ như vậy đâu, đợi trời tối cũng không muộn mà..."
Tiêu Nhạn Tuyết cắn chặt răng, bịt tai không thèm nghe, thề phải rời xa cái tên gia hỏa đáng ghét này. Thực sự là quá quá quá... quá đáng ghét mà...
Đột nhiên thớt ngựa hí dài một tiếng, tốc độ chậm dần, Tiêu Nhạn Tuyết chằm chú nhìn, phía trước không ngờ lại xuất hiện một kỵ đội không dưới bảy tám chục người, nhưng lại có gần hai trăm thớt ngựa. Trên tuyệt đại đa số lưng ngựa đều trống không, không có sự tồn tại của kỵ sĩ.
Những nhân mã này tuy ăn mặc gọn gàng, nhưng lại ủ rũ tang thương, bộ dạng như người khác nợ bọn họ mấy trăm vạn lượng bạc mà không chịu trả vậy.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn về phái thanh niên nam tử đi đầu, không khỏi cười thầm trong lòng. Không ngờ là người quen. Người trước mặt, chẳng phải chính là vị hôn phu Đông Phương Tinh Thần gối thêu hoa mà gia tộc muốn tìm cho mình sao?