Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 89: Q.2 - Chương 89: Thần công cái thế.






\"Chúng ta nhìn ra nhược điểm của nữ tử đó, mấy vị huynh đệ muốn liều mạng quấn lấy ả để các huynh đệ khác mang tiểu nha đầu này đi trước, nhưng lúc đó hộ vệ Lăng phủ đã phát hiện ra và đuổi theo. Lại có mấy vị huynh đệ liều mạng đoạn hậu, ba người chúng ta mới cố sức thoát thân được.\" Hán tử đó cúi đầu, mặt đầy vẻ bi thương.

\"Vẫn không đúng!\" Dẫu sao thì gừng càng già càng cay, đại trưởng lão nghe xong lập tức thấy được chỗ không hợp lý trong đó: \"Nữ tử đó võ công đã cao cường như vậy thì sau khi hộ vệ Lăng phủ cũng đuổi tới, các ngươi sao có thể đào thoát khỏi tay ả? Lúc đó ả ta ở đâu?\"

Tiểu Võ nhíu mày suy nghĩ, nói không xác định: \"Hình như từ sau khi hộ vệ Lăng phủ ùa ra, thì không phát hiện ra bóng dáng của nữ tử đó, ba người chúng ta đi về rất cẩn thận, án theo mấy lộ tuyến đã định, lại còn loanh quanh mấy vòng mới quay về. Không phát hiện có ai bám theo.\" Hắn cũng không ngốc, mắt thấy sắc mặt của Cố Tịch Nhan và ba vị trưởng lão, liền biết bọn họ đang lo lắng những gì.

Vừa nghe thấy lời này, lông mày của bốn người đồng thời nhíu lại, quay sang nhìn nhau, đồng thời cất tiếng: \"Chẳng lẽ nữ tử này không những không phải là người của Tiêu gia, mà cũng không phải là người của Lăng gia?\" Bốn người ngẫm nghĩ, tựa hồ như chỉ có thể dùng lý do này để giải thích. Chỉ có không phải là người của Tiêu gia, cũng không phải người của Lăng gia, chỉ là vừa hay gặp dịp chạm mặt, nếu không thì sao lại không cứu Tiêu Nhạn Tuyết?

Vừa nghĩ tới đây, bốn người đều thở phào, nghĩ tới lần hành động lần này không ngờ lại tổn thất mười bảy cao thủ, bốn người trong lòng đều trầm xuống, đau buồn không thôi.

Cố Tịch Nhan nhìn cái túi sau lưng Tiểu Võ, ánh mắt sắc bén: \"Bỏ nó xuống, ta xem xem tiểu công chúa của Tiêu gia trông như thế nào?\"

Tiểu Võ dạ một tiếng, mở miệng túi ra, bên trong lập tức lộ ra một thân hình thiếu nữ yểu điểu. Quần áo màu đen, dung nhan tuyệt sắc, thanh thuần tú mĩ, chính là Tiêu Nhạn Tuyết! Lúc này đang giống như mỹ nhân đang ngủ, mặt ửng hồng kiều diễm, hai mắt nhắm chặt, càng lộ ra lông mi dài dài cực kỳ dụ người.

Cố Tịch Nhan lạnh lùng đánh giá tuyệt mỹ dung mạo khiến cho nam nhân ai thấy cũng phát cuồng này, trong mắt càng lúc càng hung bạo, ác độc, tràn ngập căm hờn.

\"Người đâu, đưa nó tới chỗ Dương ma ma, dạy dỗ nó cho tốt vào. Vì con tiểu tiện nhân này, không ngờ đã tốn thất mười bảy huynh đệ của ta, ta nếu không khiến cho Tiêu gia phải xấu hổ với cả thiên hạ, thì sao xứng dáng với mười bảy huynh đệ đó? Sao xứng đáng với các vị tiền nhân của Thượng Quan gia tộc đã bị Tiêu gia âm mưu hại chết!\" Cố Tịch Nhan sắc mặt có chút ác độc, dưới cơn kích động, ngực không ngừng phập phồng, khóe miệng cũng trào ra một tia máu.

\"Vâng! Đại tỷ!\" Đại hán tên tiểu Võ trên mặt cũng hiện lên vẻ hưng phấn tàn nhẫn. Hai mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc đủ để nam nhân thấy mà điên cuồng của Tiêu Nhạn Tuyết, miệng mỉm cười âm độc. Vào lúc này, tựa hồ như mười bảy huynh đệ đã yểm hộ cho hắn tất cả đều bị hắn ném ra khỏi đầu.

Quả nhiên là bản sắc nam nhân.

Cố Tịch Nhan thấy sắc mặt của hắn, lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ vô lực phất phất tay.

Tiểu Võ xoay người, đưa tay ra muốn ôm lấy thân hình mỹ miều của Tiêu Nhan Tuyết, chuẩn bị mang nàng ta đi. Hai hán tử bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Chính vào lúc này, cửa sổ của tiểu lâu đột nhiên nứt toác, một bóng người áo đen giống như ma thần từ cửu u địa ngục hiện ra, mang theo sát khí khắp người, chầm chậm bước vào. Tiến vào địa bàn đầy rẫy cao thủ như vậy, thần thái vẫn giống như đang tản bộ trong hoa viên nhà mình, không ngờ lại tràn ngập một loại phong thái tàn khốc và ưu nhã.

Thân pháp của bóng người áo đen tựa như chậm nhưng thật sự lại rất nhanh, khi chúng nhân còn chưa có phản ứng thì đã tới bên cạnh Tiêu Nhạn Tuyết đang cuộn tròn nằm trên đất.

Chuyện phát sinh đột ngột, mọi người đều giật nảy mình, ba vị trưởng lão phản ứng nhanh nhất, đồng thời hét lên một tiếng lăng lệ, phi thân lên trước, ba người sáu trưởng đồng thời đánh ra, hung ác đánh vào phía lưng của người áo đen, ai ai trong lòng cũng đều có cùng một suy nghĩ: Tuyệt không thể để cho người này sống sót mà rời đi. Nếu không, sự ẩn nhẫn mấy chục năm của Thượng Quan thế gia tất sẽ hủy trong phút chốc, kỳ hạn diệt môn sẽ không còn xa. Kình phong vi vút, tất cả ba người đều đã ngưng tụ toàn bộ công lực của mình.

Người áo đen giơ song chưởng phản kích không chút yếu thế.

\"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!\" Sáu tiếng vang giống như sét đánh vang lên.

Trong chớp mắt đó, người áo đen đã ngạnh tiếp mỗi chưởng của mỗi vị trưởng lão. Kình phong tràn ra bốn phía, mọi người ở xung quanh đều không thể đứng vững, Cố Tịch Nhan đang bị trọng thương nên trực tiếp bị kình phong thổi ngã lên trên giường.

Sao khi kình phong xao động, chúng nhân kinh hãi phát hiện, tam vị trưởng lão đều xiêu xiêu vẹo vẹo lui mấy bước. Sắc mặt của ba người đều trắng bệch. Trong sáu đôi mắt cùng hiện lên vẻ không dám tin, ngực phập phòng kịch liệt, mỗi người thổ ra một ngụm máu.

Nhìn lại người áo đen đó, thân thể chỉ hơi ngửa ra sau một chút, rồi dưới chân vang lên tiếng rắc rắc, hai chân cắm sâu vào sàn nhà làm bằng gỗ, cả tiểu lâu lung lay một chút rồi trở lại bình thường. Không ngờ đã dùng tuyệt đỉnh thần công dẫn chưởng lực của ba vị trưởng lão xuống dưới chân, để cho tòa tiểu lâu này chịu đựng một nửa lực công kích của ba vị trưởng lão.

Ba người bọn tiểu Võ vốn muốn nhân cơ hội lúc ba vị trưởng lão đánh tới thì chiếm tiện nghi, cử đao chém tới. Nào ngờ người áo đen không thèm để ý, một chiêu đối sáu chưởng, chưởng phong bắn ra xung quanh đã khiến cho ba người ngã dúi dụi.

Bỗng nhiên, ba vị trưởng lão đồng thời rung hai tay, mấy đạo ánh sáng bạc giống như thiểm điện bay về phía người áo đen, đồng thời, mấy phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng giơ hai tay lên, một trận khói mù màu hồng đào nhàn nhạt bao phủ khắp phòng.

Người áo đen cười lạnh một tiếng, song thủ vươn lên không trung, mấy chục đạo ánh sáng màu bạc lập tức giống như trăm sông về biển, tất cả đều bay vào trong tay hắn, đồng thời hai ống tay áo rộng lớn phất một cái, khói mù màu hồng đào đang bao phủ trong không trung không ngờ lại từ từ tụ thành một khối, sau đó rung tay áo, khói mù lại ngoan ngoãn bay ra ngoài cửa sổ, tan trong màn mưa, nháy mắt thì biến mất.

Trong cái chớp mắt ngắn ngủi, công phu mà người áo đen biểu hiện ra đã hoàn toàn đánh tan lòng liều mạng chống đỡ của chúng nhân! Lấy sức của một người ngạnh kháng tu vi nội lực mấy chục năm của ba đại trưởng lão. Thính phong biện khí, dũng kỹ năng như thần thu toàn bộ mấy chục ám khí vào trong tay! Sau cùng dùng nội lực tinh thuần giống như thực chất bọc lấy khối độc vô hình vô chất, ném ra ngoài giống như ném đồ chơi.

Loại thần công này, chúng nhân có mặt ở đây chưa từng nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy! Nhịn không được mà lần lượt dùng ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn hắn, ai ai cũng đều cảm thấy lạnh toát trong lòng.

Người áo đen này, chính là Lăng Thiên đã theo đuôi Cố Tịch Nhan mà đến.

Két két hai tiếng, Lăng Thiên điềm nhiên như không rút chân ra khỏi sàn nhà, nhẹ nhàng lúc lắc cổ, xoay xoay cổ chân, ngón tay cái bàn tay phải không ngờ vẫn nhẹ nhàng quệt quệt mũi. Nhìn ánh mắt của hắn, tựa hồ như rất đắc ý, cảm thấy động tác của mình rất tiêu sái, rất Lý Tiểu Long, rất Tinh Võ Môn, rất đẹp trai, rất...

\"Tôn giá là ai? Đêm khuya tới đây, không biết có gì chỉ giáo?\" Kiến thức qua thần công cái thế của Lăng Thiên, ba vị trưởng lão dẫu sao cũng là những lão già thành tinh, lập tức phát hiện không thể địch lại người này. Ba người mình vừa mới liên thủ đều bị đánh trọng thương, cho dù dồn hết tất cả công lực, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người này; cho nên lời nói cũng trở nên khách khí, còn mang theo vẻ e ngại.

Lăng Thiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: \"Thượng Quan thế gia, hắc hắc, hay cho một cái Minh Yên lâu! Hay cho một Cố Tịch Nhan! Hảo! Hảo! Hảo!\" Liên tục ba tiếng hảo, nhưng lại đầy ý giễu cợt, còn mang theo vẻ phẫn nộ: \"Ngay dưới mi mắt ta ẩn tàng nhiều năm như vậy, hắc hắc, hảo bản sự, hảo bản sự!\"

Cố Tịch Nhân không để ý đến vết thương trên người, miễn cưỡng đứng thẳng người dậy: \"Tôn giá rốt cuộc là có dụng ý gì? Thượng Quan thế gia sớm đã trở về cát bụi hết rồi, chỉ còn lại vài ba người, chỉ là sống lay sống lắt mà thôi, sao dám để lộ thân phận chứ? Cho dù tôn giá thần công cái thế, nhưng cũng không qua được một chữ lý, muốn dựa vào võ công cao cường thì có thể đến tận cửa khi phụ người ta ư? Bọn ta cho dù không địch lại, nhưng cũng ắt phải cùng các hạ đọ sức tới cùng!\"

Lăng Thiên không để ý đến ả, tiếp tục nói một cách lạnh lùng: \"Đạo lý! Thương Quan thế gia và Tiêu gia có cừu hận, điểm này ta đã biết lâu rồi; Có cừu báo cừu, có oán báo oán, đó là thiên kinh địa nghĩa không thể chối cãi. Ngươi nếu chính diện tương đấu, sinh tử phó thác cho mệnh trời thì cũng thôi đi, nhưng ngươi đường đường là chủ sự của Thượng Quan nhất tộc, không ngờ lại làm ra thủ đoạn ti tiện như vậy với một thiếu nữ, ta vì thế cho nên không thể không quản.\"

Cô Tịch Lệ lạnh lùng nói: \"Đánh cuộc sinh tử? Chính diện tương đấu? Chúng ta sao có thể đấu lại? Đó là tìm chết! Cùng địch đối trận, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần báo được đại cừu thì là chính lộ! Các hạ là cười ngoài cuộc, hà tất phải quản việc không đâu?\" Tính tình của Cố Tịch Nhan này dường như rất cương liệt, biết rằng người áo đen ở trước mặt võ công tuyệt thế, người bên mình quyết không phải là đối thủ, không ngờ vẫn có can đảm to tiếng nói lại, lúc trước dùng chữ \'lý\' để nói, nhưng do đang bị uy hiếp đến tính mạng, lại dùng sự thật để nói ra, tranh thủ lòng đồng tình của Lăng Thiên! Nhưng một tia lấp lánh trong mắt đã để lộ ra dụng ý chân chính của ả!

Tuyệt thế cao thủ như thế này đều là người rất có thân phận, sao có thể so đo tính toán với một nữ tử như mình? Cố Tịch Nhan trong lòng nghĩ vậy. Chỉ cần trong lời nói có ý ép buộc hắn, khiến hắn không thể ra tay, những người bên mình sẽ an toàn, ít nhất cũng có thể bảo toàn được tính mạng! Nếu hắn có thể cứ như vẫn mà vỗ đít bỏ đi, chắc rằng hạng cao thủ với thân phận và võ công tuyệt đỉnh như thế này cũng sẽ không thèm tiết lộ bị mật này của mình, tuy cũng vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng so với mất mạng tại đương trường thì vẫn tốt hơn. Xong chuyện rồi cùng lắm thì bỏ đi cơ nghiệp này, những cũng có thể giữ cho cả nhà được an toàn. Chỉ cần người áo đen mở miệng nói một câu thuận theo những gì mình vừa nói, không cần nhiều, chỉ cần một câu, Cố Tịch Nhan liền có thể mười phần nắm chắc ép hắn ra khỏi cửa! Nói tới đấu võ miệng, Cố Tịch Nhân tự tin vẫn chưa tìm được đối thủ ở Thừa Thiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.