Đằng xa, phía sau bọn Lăng Kiếm còn có 7, 8 người đang tiến về phía
trước theo hình rẻ quạt, tốc độ cũng vô cùng nhanh, nhưng tính ra thì
cũng chỉ được xem là tốc độ rùa bò.
Nhưng công việc của họ lại càng là quan trọng.
Họ đang cẩn thận tỉ mỉ dò đường để cho đại quân, binh mã, vật tư đều có
thể đi qua. Trên con đường núi hiểm trở này, lại có lớp tuyết dày đến
nửa người, rơi rơi dày đặc trên bầu trời, tầm nhìn cực kì bị hạn chế.
Công việc dò đường này vô nghi chính là rất nguy hiểm, đối với ai thì
cũng là rất lớn lao! Bởi vì chỉ cần hơi có sơ xuất là có thể gây ra hậu
quả nghiêm trọng – cả triệu binh mã rơi xuống vực sâu vạn trượng….
Trong tay họ đều có một sợi dây thừng dài, chính là dùng để buộc lấy kéo đồng đội của mình lên nếu như họ tìm sai hướng mà rơi xuống vách núi….
Trong số 7, 8 người này, dẫn đầu chính là Lăng Trì, hắn không ngừng than ngắn thở dài, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn phía trước nơi thấp thoáng có
những âm thanh hô chém hò giết. Hắn cằn nhằn mình đen đủi, chắc là cảm
giác sai, cách xa đến mấy chục dặm, hắn có thể nghe thấy thì mới thật là lạ! Cự li xa như vậy, kể cả là Lăng Thiên có mặt ở đây cũng chưa chắc
có thể nghe thấy.
Hoàn toàn là dựa vào cảm giác dưới chân mình để dò đường phía trước, bản lãnh cao cường như Lăng Trì cũng không dám có
chút lơ là, tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày liền, gần như là đã lấp bằng tất cả những hốc hách khe rãnh trên núi, từ lâu đã không thể nhìn ra
đường đi ở chỗ nào, chỉ cần có chút không cẩn thận thì có thể sẽ là kết
cục thịt nát xương tan.
Do vấn đề chức trách, hắn không thể giống như các huynh đệ trước đó trực tiếp thi triển khinh công tuyệt đỉnh đạp tuyết vô ngấn để bay vọt qua…. Đang nghĩ ngợi bỗng bên dưới chân có cảm giác hụt hẫng, Lăng Trì hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy thân người đang rơi xuống dưới.
“Soạt!”. Một sợi dây thừng dài bay đến, cuộn
chặt lấy eo của Lăng Trì, Lăng Trì mượn lực bay lên, nhìn lại chỗ mình
vừa rơi xuống, thanh trường kiếm khua mấy đường, lớp tuyết dày 4, 5
trượng đột nhiên tụt xuống, lộ ra một rãnh sâu hoắm, kể cả là người trầm tĩnh như Lăng Trì cũng bất giác cảm thấy rùng mình, cẩn thận đánh cột
mốc, mấy người lại tiếp tục dò tìm về phía trước.
Phía sau họ
khoảng 100 trượng, một đoàn quân đông nghịt đang bám sát theo con đường
mà họ mở ra, gian nan lặn lội trong núi, ngày đêm đến cứu viện.
Những tiếng hét chém hô giết vang dậy trời đất, Ngọc Gia lại tiếp tục tấn công, lao lên một cách hung mãnh.
Lúc này, trời đã gần sáng.
Lăng Phong, Lăng Vân đứng ở một chỗ cao, toàn thân đầy máu, trước mặt và sau lưng họ có khoảng mười mấy cao thủ Ngọc Gia ăn mặc quần áo của binh
lính bình thường, đang triển khai sự tấn công điên cuồng đến cực điểm!
Liên tiếp mấy ngày tấn công đã làm cho người của Ngọc Gia biết rằng, lần nào cũng là hai người thiếu niên này giết người là chủ yếu, vô số tướng sĩ
của Ngọc Gia không loằng ngoằng đều chết trong tay của hai sát tinh này! Sự tàn độc của hai người thiếu niên này, làm cho tất cả những tướng sĩ
của Ngọc Gia nhìn thấy đều cảm thấy lành lạnh trong người, thanh trường
kiếm trong tay họ chẳng khác gì thanh đồ đao trong tay tử thần, mỗi một
nhát kiếm là một mạng người ra đi!
Nếu như không thể giải quyết
hai người này trước, chỉ sợ họ sẽ còn đem đến sự tổn thất càng lớn hơn
cho đội quân của Ngọc Gia! Cho nên lần tấn công lần này, mục tiêu chính
là hai người đó! Mà phía bên cao thủ Ngọc Gia cũng là một lần xuất động
20 người, hai mươi cao thủ thượng thừa, dùng riêng để đối phó với hai
thiếu niên này!
Phùng Mặc gầm lên một tiếng, liều mạng tổ chức
người xông về phía Lăng Phong và Lăng Vân, hắn đã nhìn ra được ý đồ của
kẻ địch, kể cả là liều cái mạng này của hắn, thì cũng phải tiếp ứng được cho Lăng Phong, Lăng Vân.
Nhưng trước mặt là quân địch đông
nghìn nghịt, chúng càng là liều mạng hơn, thậm chí là thà từ bỏ công
kích sơn khẩu để ngăn cản sự chi viện của bọn Phùng Mặc đối với hai
người đó, trong số những người này, cũng bao gồm mười mấy cao thủ bạch
ngọc của Ngọc Gia, hai bên đều là lấy mạng đổi mạng, chiến cục bỗng chốc biến thành càng thảm khốc, càng đẫm máu hơn.
Thấy trước mắt mọi
thứ đang mờ dần đi, Lăng Phong biết, đó chính là biểu hiện của việc mất
máu quá nhiều và nội lực tiêu hao quá nghiêm trọng, Lăng Vân ở bên cạnh
lúc này nhịp chân cũng đã dần dần có biểu hiện loạng choạng, nghĩ ra thì mình cũng không còn mạnh được bao nhiêu, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng
nét mặt của hai người vẫn là cứ lạnh lùng như vậy, từng nhát kiếm vung
lên kiên định vô cùng, trên người mình mỗi bay đi một miếng thịt thì
cũng phải có một mạng địch đi theo!
Xa xa trên một sườn núi, có
mấy người đang chăm chú theo dõi trận chiến thảm liệt bên này, thần sắc
trên mặt biến đổi liên hồi, sự ngoan cường và khó đối phó của hai người
Lăng Phong, Lăng Vân quả thực đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả chúng, nhìn vào thương thế của hai người, nếu như là người bình thường, thậm
chí là cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia thì có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi! Nhưng hai người thiếu niên này vẫn như rồng như hổ, không hề thấy chút
mệt mỏi nào!
Nếu như là cao thủ võ lâm bình thường, trong hoàn
cảnh như thế này chỉ sợ từ sớm đã mất đi dũng khí muốn được sống, nhưng
sắc mặt của hai người này vẫn là vô cùng cuồng ngạo, dường như chính họ
mới là chủ tể nắm giữ quyền sinh sát!
Trong số những người đang
vây đánh họ có một cao thủ cấp kim ngọc dẫn theo 20 cao thủ bạch ngọc,
lúc này đã chết đến hơn một nửa mới có thể lập được chiến quả như vậy!
Đúng vậy, cái chết!
Chỉ có cái chết, duy hữu tử vong!
Dưới lưỡi kiếm của hai thiếu niên này, hoàn toàn không có kẻ nào sống sót! Nhất kiếm xuất thủ, nhất kiếm tất sát!
Nhưng kể cả là như vậy, sức người cũng có lúc kiệt, chiến đấu đến thời khắc
này, họ đã không còn có thể xoay chuyển được cục diện, mãnh hổ cũng có
lúc sức tàn lực kiệt, có thể địch được 1 con sói, 10 con sói, nhưng
không thể nào địch được 100 con, 1000 con!
Chiến cục trên sườn
núi, đã ngày càng trở nên thảm khốc hơn, mà tình hình của hai người Lăng Phong, Lăng Vân càng là vô cùng nguy khốn, động cái là có thể mất mạng, Phùng Mặc lúc này đang bị chặn lại ở phía khác ngẩng đầu nhìn trời gầm
lớn một tiếng, ánh mắt phẫn nộ dường như muốn tóe máu tươi, nhưng hắn
không thể làm được gì cả.
Bên phía Ngọc Gia, một người đàn ông
mặt chữ điền ánh mắt lạnh lùng, hạ lệnh: “3 vạn quân dự bị của bắc quân
đoàn toàn quân xuất kích, lập tức công phá sơn khẩu! Giết sạch tàn quân
trong đó, không cần bắt tù binh, không để lại một kẻ nào!”. Phía sau
lưng hắn, một lá cờ màu đen được kéo lên bay phấp phới trong không
trung.
Trong quân doanh bên dưới núi, những tiếng trống trận ầm
ầm vang lên, cùng với những tiếng gào thét vang trời, một đoàn quân lao
lên như nước thủy triều, khoảng 1000 con chiến mã đồng thời lao lên
trước, những bọt tuyết trắng bắn tung tóe, thế như vũ bão ập đến.
Phùng Mặc thấy thế liền vung mạnh cánh tay gầm lên một cách điên cuồng: “Các huynh đệ, chúng ta liều chết với chúng!”.
“Liều chết với chúng!”. Trong những tiếng gào thét phẫn nộ, vô số quân lính
của đế quốc Thần Châu ào ào lao đến, đại đa số họ trên người đều bị
thương, có người thì còn đang treo một cánh tay, có người thì chống
nạng, toàn thân máu me be bét, phàm là người nào còn biết đứng dậy, đều
cầm chặt lấy binh khí của mình, chặn kín sơn khẩu.
Đã đến thời
khắc cuối cùng rồi! Đối diện với quân địch đông gấp mấy lần quân mình,
nếu đã là không còn có hi vọng có thể sống được, thì cứ liều mình với
chúng, giết thêm được một tên là thêm một phần có lợi cho đất nước.
“Hai người thiếu niên này nhất định là người của Đệ Nhất Lâu! Rất có khả
năng còn là nhân vật quan trọng trong Đệ Nhất Lâu!”. Trong đám người
Ngọc Gia, người đàn ông mặt chữ điền vừa hạ lệnh đó than dài một hơi,
nhìn về phía Lăng Phong và Lăng Vân: “Trong thời gian mấy ngày này,
tướng sĩ quân ta chết trong tay hai người này đã lên đến con số gần hai
nghìn người! Bình quân mỗi người giết 1000 tướng sĩ của quân ta, mà
trong số những người đó, không hề có người nào bị thương, tất cả đều
chết cả! Không những thế, vết thương nếu không là ở cổ họng thì cũng là ở những chỗ yếu hại khác như ngực, nhất kiếm toi mạng, nhất kiếm tất sát, tất cả những người bị trúng kiếm đến thời gian để rên một tiếng cũng
không có! Ngoài người của Đệ Nhất Lâu ra, thì trong thiên hạ này không
còn có những kẻ đồ phu máu lạnh như vậy!”
“Kể cả là người của Đệ
Nhất Lâu, thì chúng cũng sẽ chắc chắn phải chết!”. Một lão già gầy gò
bên cạnh nhìn Lăng Vân và Lăng Phong một cách hung tợn: “Nếu đã lựa chọn con đường giết người, thì chắc chắn sẽ có ngày bị người giết!”
“Ý của ta không phải là vậy!”. Trong lòng người đàn ông mặt chữ
điền có chút bực bội, trau mày nói: “Lần xuất kích này của chúng ta, cố
nhiên là vì chúng đã giết quá nhiều con cháu đời sau của Ngọc Gia ta!
Nhưng các ông đã từng nghĩ qua, nếu như lần này chúng ta giết nhân vật
quan trọng của Đệ Nhất Lâu, thì người của Đệ Nhất Lâu sẽ báo thù chúng
ta như thế nào? Càng đặc biệt là tên thiên hạ đệ nhất sát thủ đó, sẽ có
hành động như thế nào. Đừng quên, sự nguy hiểm của Đệ Nhất Lâu chủ còn
là trên cả Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí! Tống Quân Thiên Lí tuy là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng hắn sẽ không ra tay một cách tùy
tiện, chỉ cần chúng ta không chọc tức hắn thì hắn đối với chúng ta là
không có ý nghĩa gì! Nhưng còn Đệ Nhất Lâu Chủ thì sao? Hắn đơn thuần
chỉ là một sát thần, nếu như hắn có ý định báo thù, chỉ sợ hậu quả sẽ là vô cùng khó lường!”.
Mấy người nghe thế sắc mặt liền có chút
sững sờ, sự đáng sợ của Đệ Nhất Lâu, bản thân chúng biết, thậm chí là
còn biết rất rõ, tự nhiên là biết lời của người đàn ông mặt chữ điền này hoàn toàn không phải là không có lí.
“Chẳng nhẽ việc đã đến nước này, còn có thể tha cho chúng sao?”. Một người trên mặt tràn đầy sự
phẫn nộ nhìn Lăng Phong, Lăng Vân, trong ánh mắt của hắn là cự căm thù
đến tột đỉnh: “Đệ Nhất Lâu thì làm sao? Báo thù thì có thể làm sao?
Chính là vì chúng là người của Đệ Nhất Lâu sao, chẳng nhẽ con cháu chúng ta phải chết uổng sao?”. Hắn cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt khinh
nhờn nhìn người đàn ông mặt chữ điền: “Chẳng nhẽ nhị ca sợ Đệ Nhất Lâu
báo thù? Huynh đừng quên, Đệ Nhất Lâu hiện nay đã hoàn toàn là của đế
quốc Thần Châu, nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân! Câu nói này của huynh mà bị hoàng thượng nghe thấy thì huynh sẽ phiền phức lắm
đấy!”.
“Ngươi nói lung tung gì vậy!”. Người đàn ông mặt chữ điền
có chút tức giận, đối diện với những kẻ ngu đần đúng là có chút cảm giác bất lực, nộ khí đùng đùng, nói: “Cũng không nghe ta nói rõ ràng! Ta
chẳng nhẽ không biết, Đệ Nhất Lâu hiện nay đứng ở đầu bên kia chiến
tuyến với Ngọc Gia ta, hai tên tiểu tử này giết nhiều con cháu Ngọc Gia
ta như vậy, nếu như giết chúng như vậy há chẳng phải quá dễ dàng cho
chúng! Nếu đã xác định được là người của Đệ Nhất Lâu, vậy thì chúng ta
có thể lợi dụng chúng, dù gì thì Đệ Nhất Lâu chắc chắn sẽ báo thù, vậy
cứ lên kế hoạch ứng phó trước có phải hay hơn không! Nếu như có thể bắt
sống, chỉ cần phế võ công của chúng đi, chẳng nhẽ còn không thể lấy hai
người này làm một cạm bẫy chết người? Kể cả là không thể bắt sống, thì
cũng có thể lợi dụng thi thể của chúng, bố trí một chút cơ quan để dụ
địch? Những điều này các người không nghĩ ra, chỉ biết giết người báo
thù, giết được người báo được thù rồi là xong chuyện sao? Không cần phải nghĩ đến những thứ khác sao?!”.
Cả đám nghẹn họng không nói được lời nào.
“Diệu kế!”. Lão già gầy gò ánh mắt lấp lánh, ngẩng đầu lên nói: “Đúng là diệu kế! Đệ Nhất Lâu chịu sự quản lí của Lăng Thiên, nhưng trong thời gian
dài như vậy, chúng ta trước giờ không có được dấu vết gì của chúng cả,
càng không thể tìm được tổng bộ của chúng ở đâu! Tên Đệ Nhất Lâu chủ đó
tuy là thiên hạ đệ nhất sát thủ, ra tay tàn độc, võ công cao cường,
nhưng lại rất yêu quý thủ hạ của hắn, nếu như có thể giữ được hai người
này trong tay, ra sức hành hạ chúng để trút cơn giận, bất luận là người
sống hay là người chết thì chúng ta đều có thể dùng chúng để đối phó với Đệ Nhất Lâu!”.
Cả đám đồng thời gật đầu đồng ý. Cảm thấy kế sách này đúng là hoàn hảo, vừa có thể trút đi sự oán hận trong lòng, vừa có
thể lợi dụng chúng để đặt bẫy Đệ Nhất Lâu chủ, đúng là diệu kế nhất cử
mấy tiện!
Chính tại lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên
vang lên, kèm trong đó là sự giễu cợt vô cùng vô tận, và cả sự phẫn nộ
đã được kìm nén xuống, và còn có cả sát khí sắc nhọn đến cực điểm: “Diệu kế? Có thật là diệu đến mức đó sao?”.
Sự xuất hiện đột ngột của
giọng nói này, làm cho tất cả những người có mặt đều đại kinh thất sắc,
chúng đều là những cao thủ đương thế, vậy mà không người nào phát giác
ra người này đến từ lúc nào, đồng loạt quay người lại nhìn.
Tại
nơi cách đám đông khoảng 7, 8 trượng, trước một lùm cây đã bị tuyết bao
phủ, một bóng người màu đen đang đứng quay lưng lại phía chúng, áo
choàng đen bay lất phất trong gió. Trong thời tiết tuyết rơi đầy trời
này, giống như là một u linh màu đen, chỉ cần liếc nhìn hắn một cái,
cũng có thể cảm thấy một luồng khí lạnh như đang thổi đến từ địa ngục!
Tử vong, tử cơ, tử khí nặng nề, tất cả đều là tử ý!
Nhìn cái có thể phát hiện ra, người mặc áo đen này thân người gầy gầy, dáng
người không phải là cao lắm, nhưng hắn đứng ở đó, nhìn thì thấy còn cao
hơn đám người Ngọc Gia này một khoảng, càng hiện ra sự cuồng ngạo hơn
người, dường như là hắn đang nắm giữ trong tay sự sống chết của đám
người này vậy!
Người mặc áo đen cảm nhận được ánh mắt của chúng,
từ từ quay người lại, bước về trước mấy bước, ánh lắt lạnh băng băng
nhìn quanh chúng một vòng, nói: “Chỉ mấy tên các người thôi sao?!”.
“Đạp tuyết vô nhấn!”. Lão già gầy gò kinh ngạc hét lên, trên mặt lộ ra nét
cẩn trọng hiếm thấy, lập tức toàn thân phòng bị. Đám người nghe thấy lời của hắn, lập tức rùng mình, không tin vào mắt mình nhìn xuống dưới chân người áo đen; đôi giầy đen rõ ràng là như đang nổi trên mặt tuyết, hoàn toàn không có vết tích gì lõm xuống! Dường như thân người hắn còn nhẹ
hơn cả lông ngỗng! Kể cả là lông ngỗng rơi xuống mặt tuyết thì cũng sẽ
ít nhiều có dấu vết!
Đám cao thủ Ngọc Gia này lập tức co đồng tử mắt ra sức chăm chú nhìn!
Cái được gọi là đạp tuyết vô ngấn, thực chất là một tên gọi trong khinh
công, những người có mặt này chỉ là nghe qua, chứ chưa bao giờ được thấy qua! Kể cả là những cao thủ được xưng là có khinh công đạp tuyết vô
ngấn, nhiều lắm cũng chỉ là làm cho cơ thể nhẹ hơn một chút, có thể ít
bị ngập chân hơn một chút trong tuyết dầy, nhưng bất luận là thế nào thì cũng sẽ để lại vết chân.
Nhưng khi người mặc áo đen này bước vài bước nhẹ nhàng, đám đông nhìn thấy rất rõ ràng, phía sau hắn, không hề
có dù chỉ một chút vết chân! Đây mới đúng là đạp tuyết vô ngấn thật sự!
Khinh công như vậy, không khác gì ma quỷ! Phải có nội công thâm hậu như thế
nào mới có thể phát huy ra được khinh công xuất quỷ nhập thần này? Khinh công như vậy, đừng nói đến bản thân chúng, đến võ công cái thế như gia
chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu liệu có thể làm được?!